Ngày hôm sau, Ngu Vô Song và Chu Mịch Phong đang tiến hành khảo sát các
cửa hàng lớn ở Nam Giang, cái thành phố này làm cho cô vừa quen thuộc
lại vừa xa lạ, thời gian năm năm đủ để nó thay đổi rất nhiều, các cửa
hàng cũng có những thay đổi mới.
Đi tới cửa hàng ngày xưa mình thường đi dạo, tâm tình Ngu Vô Song rất
bình tĩnh, nhưng Chu Mịch Phong vẫn phát hiện cô đang mất hồn, anh ta âm thầm ghi nhớ kết cấu những cửa hàng này, sau đó dịu dàng hỏi: "Tối hôm
qua không nghỉ ngơi tốt?"
Quầng thâm trên mắt cô rõ ràng như vậy, cho dù đánh phấn cũng lộ ra tia tiều tụy.
Ngu Vô Song đương nhiên không nói với anh ta rằng cô bị những lời nói hôm qua của Hoắc Cố Chi làm ảnh hưởng.
Một người đàn ông không quan tâm em, em cần gì quản sống chết của anh ta?
Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng, thái độ càng không tốt, nhưng lại khiến Ngu Vô Song nhớ rất rõ. Thật ra cô muốn giải thích, cô muốn
nói cô hoàn toàn không quan tâm sống chết của Mạnh Thiếu Văn, nhưng cuối cùng khi anh nhìn cô bằng đôi mắt phượng chứa đầy lo lắng, cuối cùng cô không nói gì.
Đối với sự quan tâm của Chu Mịch Phong, mặt cô thoáng hoảng hốt, sau đó
làm như không có chuyện gì xảy ra mà khẽ mỉm cười: "Có thể là buổi tối
có chút buồn bực, cho nên ngủ không ngon!"
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng Chu Mịch Phong có thể nhìn thấy tâm hồn
của cô không ở đây. Anh ta cũng không vạch trần, chỉ nhàn nhạt cười, chỉ về Starbucks phía trước, nhàn nhạt nói: "Nếu ngủ không ngon, liền đi
uống ly cà phê đi, người mà không có tinh thần sẽ ảnh hưởng tới hiệu
suất công việc."
Ngu Vô Song nâng mắt liếc nhìn, cũng không từ chối, mà gật đầu đồng ý.
Hai người chọn một góc mà ngồi xuống, Ngu Vô Song tựa lưng vào ghế ngồi, hiếm khi bình tĩnh lại, nhưng chưa nghỉ ngơi được hai phút, bên tai
liền truyền đến trận cười đùa của người phụ nữ.
. . . . . .
"Uyển Như, cậu thật không tốt, mọi người đều là bạn học cũ, bây giờ cậu
mới nói cho chúng ta biết chuyện cậu và học trưởng Thiếu Văn đính hôn!"
Một đám người vừa cười vừa nói đi vào, ngồi xuống ghế phía sau Ngu Vô
Song, Giản Uyển Như bị mọi người bao vây trong đó, mấy người đó là bạn
học cũ, mấy năm không gặp, khó có dịp mà tụ lại một chỗ, đương nhiên nói cười không ngừng.
"Đúng vậy, năm đó học trưởng Thiếu Văn là người đàn ông anh tuấn, có khí chất nhất trong khoa chúng ta, nữ sinh theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng từ phòng học đến phòng ăn, nhưng trong lòng anh ấy chỉ có một Giản Uyển Như."
Bị bạn học cũ vây quanh, Giản Uyển Linh thầm thỏa mãn nhưng vẫn mềm yếu
mỉm cười. Đối với sự hâm mộ, treo ghẹo của mọi người, cô ta mím đôi môi
hồng, mắc cỡ đỏ mặt nói: "Thật xin lỗi, bữa tiệc đính hôn của chúng tớ
khá vội vàng, nên không tới kịp mời bạn học trước kia, đợi tụ hội lần
sau tớ nhất định bồi tội với mọi người."
Hiếm khi ra ngoài dạo phố nên Giản Uyển Linh không thích gặp lại bạn học thời đại học trước kia, nhưng không chịu được sự nhiệt tình của người
ta, hơn nữa sự hâm mộ trong mắt họ làm thỏa mãn kiêu ngạo của cô ta, làm cô ta trải qua thời gian cảm xúc tối tăm trước.
Chu Mịch Phong nghe vậy, nhất thời ngước mắt nhìn, từ góc độ này của anh ta, vừa đúng lúc nhìn thấy Giản Uyển Linh đang mỉm cười ngọt ngào. Vẻ
mặt anh ta khẽ cứng lại, sau đó cau mày nhìn về phía Ngu Vô Song, muốn
thấy nét mặt của cô.
Chỉ đáng tiếc, Ngu Vô Song không lên tiếng. Cô vẫn ưu nhã ngồi ở trên ghế sa lon như cũ, không có dấu hiệu nào.
Thấy cô như vậy, trong lòng anh ta đột nhiên trở nên an tĩnh lại, cũng không đề xuất rời đi.
. . . . . .
"Vội vàng như vậy, không phải là có con mới cưới chứ?" Những bạn học cũ
nghe vậy, nhìn Giản Uyển Linh bằng ánh mắt ái muội, bọn họ có thể học ở
trường học cao cấp thì không có ai nghèo khó, tuy kém Giản Uyển Linh về
nhà giàu, nhưng cũng có gia đình khá giả.
Nhưng hiện tại họ đang đối mặt Giản Uyển Linh, trong hâm mộ không khỏi
mang theo một tia lấy lòng: "Uyển Như, cậu rất không tốt, chuyện đính
hôn lớn như vậy cũng không nói với chúng tớ, phong thái của học trưởng
Thiếu Văn năm đó đã khắc sâu vào trí nhớ chúng tớ rồi."
Họ có được như ngày hôm nay là nhờ phấn đấu, có người trở thành bà chủ
nhà, nhưng mặc kệ là ai cũng không bằng người phụ nữ hạnh phúc trước mặt này.
Cô gả cho bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả người phụ nữ ở Nam Giang,
ngày sau bữa tiệc đính hôn long trọng đó, nó đã lên đầu trang của xu
hướng môi giới Nam Giang.
Năm đó, Mạnh Thiếu Văn tỏ tình với cô ở trước cổng trường học vào ngày
đầu tiên tựu trường, làm bọn họ đến nay vẫn còn nhớ rõ. Không ngờ qua
nhiều năm như thế, lại tu thành chính quả (đính hôn), trên web có vô số
nói sẽ tin tưởng vào tình yêu.
"Không có, không có." Lúc này, Giản Uyển Linh thẹn thùng, hình tượng
người vợ nhỏ được cô ta biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Trước kia, tính
tình Giản Uyển Như lạnh nhạt, tự cao tự đại, không có quan hệ tốt với
bạn học, cô ta thì ngược lại, luôn tham gia các
hoạt động của trường, quan hệ vô cùng tốt.
Tuy hiện tại đóng giả Giản Uyển Như, cô ta cũng muốn tạo quan hệ tốt với những người ở đây: “Các cậu cũng biết tớ mới cưới thôi, tớ và Thiếu Văn sao có thể có con mới cưới.”
Sau khi nói xong, gò má cô ta đỏ lên, một bộ không muốn nói nhiều, thâm chí mặc cho người khác nghĩ thế nào cũng được.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tầm mắt rối rít nhìn bụng của cô ta, ý cười
trong mắt rất đậm, nhưng thầm đưa mắt ra hiệu, không nói gì.
Mấy người các cô tốt nghiệp xong vẫn có liên hệ với nhau, quan hệ không
tệ, hôm nay hẹn cùng đi dạo phố, không ngờ lại gặp vị này. Vị đại tiểu
thư này là hoa khôi nổi tiếng của trường năm đó, thanh tươi, xinh đẹp,
cao quý, lại có người đàn ông như vậy bảo vệ, không biết đã làm bao
nhiêu nữ sinh trong ngoài trường ghen tỵ đến chết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Viên Viện Viện có chút ê ẩm, hơn nữa thấy khóe
môi Giản Uyển Linh cong lên thành nụ cười chúm chím thì tia không cam
lòng trong đáy lòng càng thêm nồng nặc.
Nhưng cô ta (VVV) không có can đảm tìm phiền toái ngay trước mặt người
ta, mà khóe môi cong lên, chua xót cười nói: “Uyển Như, cậu đã hai mươi
sáu tuổi rồi, nhìn từ góc độ nào cũng thấy còn trẻ. Nghe nói năm năm
trước cậu bị người ta hại rơi xuống biển, còn bị mất trí nhớ, mất giọng
nói, bây giờ nhìn lại tốt hơn nhiều.”
Tuy cùng nhau lớn lên với Giản Uyển Như, nhưng để cho an toàn, mấy năm
nay Giản Uyển Linh chưa bao giờ đi tham gia tụ hội bạn học, vì sợ bị
người nhìn ra suy nghĩ.
Một câu mất trí nhớ, mất giọng nói là lời sỉ nhục nặng nhất đối với cô
ta. Cô ta chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt tĩnh mịch nhìn chăm chú vào Viên
Viện Viện đối diện, vừa vặn ở đó có một giá sách, cô ta mới không thấy
Ngu Vô Song.
Cô ta biết cô ta có thể gả cho anh Thiếu Văn, là chuyện làm cho các cô gái Nam Giang ghen tỵ, đừng nói đến Viên Viện Viện này.
Năm đó, cô ta (VVV) có tâm tư với anh Thiếu Văn, cô (GUL) thấy rõ, nhưng cô ta (VVV) hoàn toàn không có thân phận, cũng không có cơ hội đến gần, đừng nói đến việc khiến anh Thiếu Văn nhung nhớ.
Nhớ lại những năm tháng xanh tươi kia, sự vui vẻ trên mặt Giản Uyển Linh dần lui, nhớ năm đó cô ta cũng không phải như vậy sao?
Cho dù có thân phận thiên kim nhà giàu, nhưng trong mắt anh Thiếu Văn,
cô chẳng là gì cả, trong mắt anh chỉ nhìn thấy Giản Uyển Như.
Nhưng bây giờ tốt rồi, Giản Uyển Như chết rồi, cô đóng giả cô ta (GUN),
đương nhiên không ai ngờ là cô sẽ hưởng thụ chuyện này, nhất là anh
Thiếu Văn, cô lấy được anh Thiếu Văn, sợ rằng khiến nhiều người ghen tỵ
đến chết.
Khóe môi cong lên, Giản Uyển khéo léo lại cười một tiếng: “Viện Viện,
cậu thật quan tâm đến tớ, lại biết cặn kẽ như vậy. Trước kia tớ quả thật là bị mất trí nhớ, cho nên mới không tham gia tụ hội bạn học, tuy anh
Thiếu Văn nói sẽ đi theo tớ, nhưng tớ vẫn có chút sợ…”
Đang nói chuyện, ý cười trong mắt cô ta càng dịu dàng, nhưng lại khiến Viên Viện Viện nhất thời cười không nổi.
Cô ta (VVV) lớn hơn GIản Uyển Như một tuổi, hiện tại đang là giáo viện
dạy nhạc trong trường trung học, tuy chưa lấy chồng, nhưng bởi vì bộ
dạng xinh đẹp, có khí chất, công việc lại tốt, cho nên cũng được rất
nhiều người chọn xem mắt.
Bình thường cô ta (VVV) cũng thỏa mãn, nhưng những thứ cô ta có không đáng nhắc tới trước mặt người phụ nữ này.
Không nói đến cô ta (GUL) có Mạnh Thiếu Văn yêu thương, chỉ lấy thân phận ra so sánh cũng biết mình kém cô ta rất nhiều.
Như hiện tại, cô ta mặc váy thuần trắng, mềm mại ngồi ở đó cũng đẹp
không sao tả xiết, toàn thân đều là đồ xa xỉ, mỗi một món đều đáng giá.
“Không trách được!” Mấy người đứng ngoài quan sát không nhìn ra Giản
Uyển Linh và Viên Viện Viện đang giao chiến. Nghe Giản Uyển Linh nói như vậy, họ nhất thời bừng tỉnh: “Trước nhìn thấy cậu, chúng ta còn có chút không tin, không ngờ sau khi gọi tên cậu, cậu dừng lại thật. Nếu đã nhớ lại, tụ hội bạn học năm nay cậu nhất định phải tới.”
Giản Uyển Linh nghe vậy, trong lòng khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: cô đương
nhiên có thể tới, cô chẳng những sẽ tới, còn dẫn theo anh Thiếu Văn!
Đây là lần đầu tiên cô ta xuất hiện trước mặt bạn học cũ sau khi cưới,
cô ta muốn cho những người đó biết người phụ nữ của anh Thiếu Văn là cô
ta, ai mới làn gười thắng cuối cùng.
Trong lòng Viên Viện Viện có chút không thoải mái, nhưng cô ta biết có
nhiều thứ cô ta muốn có nhưng không được, cho nên lập tức cô ta không
rối rắm, mà ôn hòa cười nói:: “Uyển Như, chắc cậu không biết, thầy Trần
bây giờ vẫn còn nhớ cậu! Nói cậu học sinh có thiên phú nhất mà ông từng
gặp, còn nói nếu năm đó cậu có thể tiếp tục học, nhất định có thể lấy
được thành tựu khổng lồ. Không giống tớ, hiện tại chỉ có thể dạy âm
nhạc.”