Đối mặt với việc lấy lòng của Viên Viện Viện, Giản Uyển Linh mím môi
cười cười, giấu khóe mắt châm chọc liếc ả một cái, sau đó chậm rãi thu
hồi tầm mắt, trong lòng khinh thường cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ,
người phụ nữ như vậy cũng dám có ý nghĩ muốn có anh Thiếu Văn, thật là
không biết điều.
Nhưng trong miệng lại cười lên tiếng: "Cái gì cũng không bằng việc có
một thân thể khỏe mạnh được, cuộc sống của tôi bây giờ cũng vô cùng tốt. Thật ra thì hai năm qua thân thể của tôi đã tốt hơn rất nhiều, đang
định ra ngoài tìm việc làm, làm công việc giáo viên tiểu học cả ngày ở
một chỗ với mấy đứa bé cũng khá tốt, nhưng tôi cũng biết tính của Thiếu
Văn, xem ra anh ấy muốn quản tôi thật chặt!"
Giọng nói của cô ta tuy là bất đắc dĩ, nhưng nghe ra thì nhiều phần là
ngọt ngào hạnh phúc, khiến người khác cảm thấy phải thầm cắn răng, trong lòng nổi lên sự ghen tỵ không dứt.
Đều là phụ nữ như nhau, tại sao lại có nhiều sự khác biệt đến vậy?
Lúc mà họ vẫn còn ở ngoài xã hội làm việc liên tục, thì tất cả việc
người phụ nữ này làm là ngồi mát ăn bát vàng, ra đời thì cứ bướng bỉnh
dễ tổn thương, chỉ cần đầu thai ở nhà phú hào, nên cái gì cũng đều có
được!
Cho dù Viên Viện Viện có ý muốn lấy lòng Giản Uyển Linh, nhưng trên
gương mặt của cô ta (VVV) lúc mỉm cười ánh mắt còn lóe lên một tia đau
đớn, hai tay đặt trên đầu gố, lặng lẽ nắm chặt lại, khẽ mím đôi môi đỏ
mọng, trên mặt cô ta (VVV) lộ ra nét vui vẻ gượng ép.
Theo như gia thế của Mạnh Thiếu Văn thì năm đó anh ta hoàn toàn có thể
ra nước ngoài du học, thành tích học tập của anh ta ưu tú, đầu óc thông
minh, làm gì mà đi du học nước ngoài không nổi?
Nhưng vì muốn giúp Giản Uyển Như, cuối cùng anh ta chỉ chọn đại học Nam
Giang, bởi vì cha mẹ bên nhà họ Giản không muốn đứa con gái của mình ra
nước ngoài. Mạnh Thiếu Văn cũng vì vậy mà bỏ qua cơ hội học tập tốt
không đi du học.
Một năm sau lên đại học, Giản Uyển Như mới mười tám tuổi, Mạnh Thiếu Văn cũng chỉ mới hai mươi là đã có tình cảm sâu đậm như vậy, khiến không
biết bao nhiêu người ganh tỵ
Trong những người này thì có cô ta (VVV), rốt cuộc là từ lúc nhỏ đến lúc lớn lên được cha mẹ nuông chìu, Viên Viện Viện còn chưa bao giờ chịu
qua cái không khí tức bức người thế này.
Cô ta (VVV) cắn cắn môi đỏ mọng, âm thanh một phần lạnh lẽo: "Uyển Như,
bạn bây giờ đã thay đổi thật nhiều đấy, trước kia bạn không hề thích lấy chuyện riêng tư của bạn và Mạnh Thiếu Văn ra nói!"
Lời này đã biến thành lời chỉ trích cô ta (GUL) ham hư vinh!
Cách đó một vách ngăn Ngu Vô Song nghe nói thế cũng không nhịn được lắc
đầu nở nụ cười, buổi sáng sắc mặt của cô không được tốt, lúc này thấy
cảnh tượng này liền nở nụ cười rất xinh đẹp .
Năm đó, tính tình của cô nói dễ nghe là lạnh nhạt, nói khó nghe chính là từ ngạo mạn, trong mắt không để ý đến người khác, cô tin vào chính mình ưu tú hơn người, những người bạn học xung quanh cô cũng không cần nhìn
tới, lại không ở lại kí túc xá trường, đương nhiên không có quan hệ tốt
đẹp với những người này rồi.
Thật ra thì mới vừa vào học, cũng là có bạn học tới gần cô, nhưng lại bị cô làm mặt lạnh từ chối.
Cô biết rất rõ, những nữ sinh này căn bản không phải muốn cùng cô làm
bạn tốt, chẳng qua là muốn thông qua cô để có thông tin của Mạnh Thiếu
Văn.
Một Mạnh Thiếu Văn phong độ nhẹ nhàng, thanh quý phong độ, lại thêm vào
là con trai độc nhất của nhà họ Mạnh, là người nối nghiệp tương lai của
tập đoàn Hằng Viễn, làm sao có thể sẽ không có nữ sinh nào giao tiếp với cô mà không có mục đích?
Cô tin rằng, điểm này, Giản Uyển Linh cũng đã nhìn ra, nhưng cô ta vẫn
có quan hệ tốt đẹp với những người đó, xem như là không lộ ra ý tứ với
người khác.
Dần dà, những bạn học bên cạnh lúc nói đến hai cô gái song sinh nhà họ
Giản, đều nói, cô chị là cành cao không thể với tới là mỹ nhân lạnh
lùng, xinh đẹp có xinh đẹp, nhưng là đẹp mà quá lạnh lùng. Còn cô em thì không giống như vậy, một chút ra dáng thiên kim tiểu thư cũng không có, thân thiện lương thiện, nhân duyên cực tốt.
Năm đó Giản Uyển Như không phải là không biết Giản Uyển Linh ở sau lưng hại cô, thậm chí là khiến cô bị bại hoại danh tiếng.
Nhưng cô quá kiêu ngạo, cô không muốn cãi vả với một người đáng ghét,
luôn làm như không thấy, nhưng dần dà, những người này liền quên cô, cô
thật ra thì cũng là người còn sống sờ sờ, không phải có thể mặc cho cô
ta (GUL) tùy ý lấn ép như tượng gỗ.
. . . . . .
Bên kia, Viên Viện Viện dứt tiếng, Giản Uyển Linh hơi sững sờ chốc lát,
ngay sau đó mím môi, dịu dàng cười một tiếng, thoáng cái khí chất kiều
ngạo lộ ra rất nhiều: "Người rồi cũng có lúc thay đổi, mấy năm này Thiếu Văn đối với tôi không xa không rời khiến tôi rất cảm động."
Không xa không rời bốn chữ vừa nói ra, Viên Viện Viện cũng không ngồi
yên nữa, cô ta (VVV) cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, cho nên mới phải ngồi đây nghe nói nhảm nhiều như vậy, ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Lên đại học không phải là cô ta (VVV) không có những đấu tranh trong suy nghĩ , đã từng vô số lần khích bác Mạnh Thiếu Văn từ bỏ mối quan hệ với Giản Uyển Như, làm gì phải cưng chiều một người như vậy, căn bản là
Giản Uyển Như cũng không hề xứng đáng .
Coi như anh ta chia tay với Giản Uyển Như chia tay, cũng không tới phiên cô ấy leo lên vị trí đó, môn đăng hộ đối quá quan trọng.
Nghĩ tới đây, tâm tình Viên Viện Viện rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Lão
sư của cô ta (VVV) tiền lương cực tốt, lại có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè,
cô còn trẻ tướng mạo đẹp, coi như không tìm được Mạnh Thiếu Văn thì như
vậy chắc là sẽ không kém.
Cuộc sống hôn nhân như cá uống nước, lạnh ấm tự mình biết, cô ta (VVV) cần gì phải đi hâm mộ hay ghen tỵ với người khác?
Lúc này,Viên Viện Viện liền từ trên ghế đứng lên, cười liếc mắt nhìn
Giản Uyển Linh, giọng nói bình thản: "Nhìn cậu khôi phục khỏe mạnh, tôi
rất vui mừng! Hôm nay trước hết không nói chuyện được, buổi chiều ở
trường học mình còn có lớp, đi trước đây."
Bên cạnh mấy người cùng Viên Viện Viện đều là bạn học cực tốt, thấy cô
ta (VVV) phải đi, liền vội vàng đứng lên kéo lại nói, làm gì Viên Viện
Viện cũng không muốn ở nơi này để bị khinh bỉ thêm, cho nên nói mấy câu
qua loa, sau đó vẫn lựa chọn rời đi.
Cuối cùng sắc mặt của Giản Uyển Linh lại biến thành cực kỳ khó coi, kể
từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, người bên cạnh đối với cô ta
cực kỳ cưng chiều, mặc dù sau khi ba mẹ biết chân tướng sự tình, không
phải là lựa chọn trợ giúp cô sao? Chớ hỏi chi là anh Thiếu Văn.
Nhưng hôm nay ả Viên Viện Viện này lại có loại thái độ này đối với cô
ta? Ả quên rằng năm đó là ai cho ả tin tức về Thiếu Văn? Là ai giúp ả
đứng vững vàng trong cái vòng lẩn quẩn đó?
Viên Viện Viện vừa đi, còn lại mấy người thấy Giản Uyển Linh âm trầm mặt mũi, bối rối hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Thật ra thì ở trong lòng các cô đó, Giản Uyển Như vẫn như những năm đó
là đại tiểu thư khó chất lành lạnh như ngọc thanh cao không thể chạm
tới, hôm nay tình cờ gặp lại, không ngờ cô ta lại nói chuyện tốt đẹp như vậy.
Nếu như không biết Giản Uyển Linh bất hạnh qua đời, họ còn tưởng rằng
hiện tại người ngồi ở trước mặt họ chính là Giản Uyển Linh!
Mấy người kia không khỏi ảo não suy nghĩ, sớm biết cũng không gọi cô ta
lại, vốn là năm đó mối quan hệ cũng rất bình thường, bây giờ ngồi xuống
tán gẫu cũng không biết tán gẫu cái gì thì tốt.
Trong đó người có lá gan lớn đã nhanh mồm nhanh miệng nở nụ cười: “Uyển
Như, cuối tháng là họp mặt bạn học, bạn cũng đừng quên tới nhé. Đến lúc
đó sẽ gởi thiệp mời cho bạn, thật ra nhiều năm rồi bạn không hề có mặt,
lần này cần xuất hiện nhất định sẽ xinh đẹp lộng lẫy hơn người khác.”
Trong trường nghệ thuật mỹ nữ như mây, nhưng không thể phủ nhận, một khắc kia hai viên ngọc của nhà họ Giản là sáng ngời nhất.
“Đúng vậy, đúng vậy, thật sự nhiều năm đã qua, bạn vẫn xinh đẹp trước
sau như một, mọi người nhất định phải hỏi bạn đã chăm sóc thế nào.” Lại
có người bắt đầu nói giúp, nhưng rốt cuộc bởi vì Viên Viện Viện rời khỏi mà cảm thấy lúng túng, chưa nói đôi câu, liền bắt đầu muốn rút lui:
“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về còn có việc, hôm nay
trước hết như vậy đi, chờ lần sau có thời gian chúng ta sẽ cùng nhau
uống trà!”
Giản Uyển Linh nghe vậy, khẽ ngước mắt liếc nhìn nụ cười của mấy người
nịnh hót đứng đối diện, sau đó rũ rèm mắt xuống, trong lòng không ngừng
được cười lạnh.
Nhát gan sợ phiền phức, rõ ràng bản lĩnh không có, còn dám tới bấu víu quan hệ với cô ta, thật là buồn cười.
Đáy lòng nghĩ như vậy, trên mặt cô ta cũng không biểu lộ ra, mà là hết
sức khách khí đứng lên tiễn khách, cười khách sáo thân thiện: “Các bạn
đều là những người bận rộn tôi thì quá rỗi rãnh. Nhanh đi đi, đừng chậm
trễ chuyện quan trọng.”
Mấy người kia lúng túng gật đầu một cái, sau đó rời đi rất nhanh, trong
lúc quá mức vội vàng, liền đụng vào người nào đó vẫn không hề hay biết.
Vốn là họ với Giản Uyển Như quan hệ từ đầu tới cuối không tốt, nếu không phải là bởi vì bao năm qua không gặp cảm thấy ngạc nhiên mới không đi
đến gần mà làm náo nhiệt như vậy
…..
Sau khi mấy người bạn học rời đi, cô ta đưa mắt nhìn họ một chút, Giản
Uyển Linh đứng ở đó trên khuông mặt nụ cười tuyệt mỹ hoàn toàn thu lại,
thay vào đó là một loại khinh miệt cười lạnh.
Những người này mặt mũi vậy mà trèo cao còn không được cũng dám đến gần
cô ta? Về phần Viên Viện Việnbất quá là một bà cô già không ai thèm lấy, còn lương giáo viên trung học? Nhà cô ta bảo mẫu nấu cơm còn có lương
cao hơn so với con nhỏ đó.
Nghĩ tới đây, tâm tình cô ta bình phục rất nhiều, lại khôi phục trước sau như một vẻ ôn nhu hòa nhã lương thiện.
Khóe môi nhếch lên thành nụ cười, tay cầm túi xách màu hồng định rời đi, nhưng bên tai chợt truyền đến một hồi âm thanh vang dội của tiếng giày
cao gót.
Từ bản năng của người phụ nữ, Giản Uyển Linh đưa mắt nhìn, chỉ thấy đôi
chân dài trắng muốt như ngọc đang đi về phía bên này, cô gái mặc váy tơ
tằm màu đen ngắn đến đầu gối ôm sát cơ thể, đi theo cô gái đó còn có mùi nước hoa, ngay cả trong không khí cũng thoang thoảng mùi hương.
Chỉ là nhìn dáng dấp đi bộ, Giản Uyển Linh là có thể đoán ra người phụ
nữa này nhất định là một mỹ nhân, hơn nữa so với cô ta còn có khí chất
hơn.
Nghĩ đến đây, đáy lòng cô ta nhất thời không vui, cau mày nhìn lên trên
tiếp tục đi, không rãnh rỗi để xem xét những chuyện khác, nhưng bỗng
nhiên cô ta chớp mắt, đôi mắt mở to lên, trong khoảnh khắc con ngươi của cô ta không ngừng lay động.
Ánh mắt của cô ta cực kỳ phức tạp, khiếp sợ có, chán ghét có, còn có sợ lẫn e dè.
Ngu Vô Song đã thấy, vẫn chậm rãi đi tới, tâm tình cực tốt, so với sắc mặt của Giản Uyển Linh đối lập vô cùng rõ rệt.
Cô cong cong môi đỏ mọng, cười nói tự nhiên nhìn Giản Uyển Linh, nhỏ nhẹ chào hỏi: “Này…… Giản tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
Thật là thú vị! Nhìn vẻ mặt Giản Uyển Linh như vậy, thật sự rất hứng thú.
Trước kia ở trước mặt cô ta, cô đã nhiều lần thua thiệt, cô không nhanh
mồm nhanh miệng như cô ta càng không thông minh giỏi tranh cãi, ở trước
mặt ba mẹ cô ta luôn lấy lòng vui vẻ.
Ngay cả năm đó ở phòng làm việc của Mạnh Thiếu Văn, cô cũng bị cô ta
chọc tức gần chết, thiếu chút nữa nôn ra máu, nhưng bây giờ cô chỉ là
không nói một lời xuất hiện trước mặt cô ta, lập tức khiến cô ta hoang
mang lo sợ vô định.
Trên đời còn có chuyện gì hay hơn chuyện đùa này? !
Ước chừng Giản Uyển Linh sửng sốt vài giây, sau khi có phản ứng lại, cô
ta gắt gao cắn cắn môi, trên mặt vừa nóng nảy vừa đỏ lên, giọng nói phát ra càng thêm không vui vẻ: “Sao cô lại tới đây? Ngu Vô Song tôi cho cô
biết, đừng nghĩ ở trước mặt tôi chơi trò lừa bịp, tôi không mắc lừa cô
đâu.”
Đáng chết, mời vừa rồi cô ta lại có thể cảm thấy sợ hãi đối với người
phụ nữ đê tiện này, đáng chết! Cô ta quá đáng chết rồi, nếu không phải
Giản Uyển Như là âm hồn bất tán xuất hiện, cô ta làm sao có thể mất mặt
như thế?
Cô ta không biết cổ (GUN) biết được bao nhiêu chân tướng của những
chuyện kia, nhưng mặc kệ như thế nào, cô (GUN) đều không nên sống trên
cõi đời này!
“Giản tiểu thư sao lại tức giận như vậy?” Ngu Vô Song cười như không
cười đưa mắt nhìn gương mặt phía trước sáng long lanh như ngọc kia, nghĩ tới chuyện mới vừa rồi những người đó đối với cô ta luôn khích lệ,
không khỏi nhếch môi thầm nghĩ: mấy năm nay cô ta vào thực tập ở Hằng
Viễn thực tập, công việc bận rộn luôn là thức đêm, còn uống rượu xã
giao, da kém rất nhiều, coi như có chăm sóc, cũng không thể mềm mại như
lúc cô ta còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nữa rồi.
Vì thế, cô ta đã từng vô số lần ghen tỵ ở trước mặt cô, bộ dáng kia quả
thật hận không thể đánh được vỡ mặt của cô! Cuối cùng thì cô ta đã được
mãn nguyện như ý.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, Ngu Vô Songdẫn đi lên trước, ngồi xuống,
ưu nhã ngồi bắt chéo chân, ý vị không rõ liếc nhìn Giản Uyển Linh vẫn
đứng sững sờ như cũ, cười chế nhạo hai tiếng: “Giản tiểu thư sao lại sợ
tôi như vậy? Tôi cũng không phải là mãnh thú hung hãn, không thể xơi tái cô được?”