Năm ấy khi thi đại học, Trạng nguyên tỉnh chính là trúc mã của tôi.
Vốn dĩ anh ấy không cần thi đại học, bởi vì anh ấy đã được B đại tuyển thẳng, theo lý thuyết, anh ấy chỉ cần ở nhà hưởng thụ là được.
Nhưng đến ngày báo danh thi đại học, không biết tại sao, anh ấy lại muốn thầy chủ nhiệm điền tên mình khiến thầy ấy cảm động nói, “Hạ Nghiêu Tầm thật sự là một đứa trẻ tốt, vì trường chúng ta mà cố gắng như vậy, tôi nhất định đề nghị hiệu trưởng trao bằng khen cho em ấy.”
Kết quả, khi tôi hỏi trúc mã tại sao thi đại học thì anh ấy chỉ liếc mắt một cái rồi duỗi tay chà đạp hai bên má tôi, đã vậy còn đặc biệt dùng sức, khiến tôi đau đến nhe răng trợn mắt. Đến lúc không chịu nổi, định đưa tay đánh anh ấy thì anh ấy đã thu tay lại, lười biếng nói, “Không có gì, anh chỉ muốn lấy chức Trạng Nguyên chơi chơi thôi.”
Đạt Trạng Nguyên chơi chơi...
Được rồi, rất giỏi.
Suốt ba tháng qua, anh ấy không hề động tới sách vở, thẳng tới khi thi đại học mới mở sách giáo khoa và bút ký ra đọc mấy ngày, rồi thu xếp đồ đạc đi thi.
Tôi so với anh ấy còn khẩn trương hơn, tuy tôi không biết vì sao mình phải lo lắng dùm cho một sinh viên của B đại nhưng vẫn không nhịn được giữ anh ấy hỏi, “Anh thi như thế nào rồi?”
Anh ấy theo thói quen nhéo nhéo tai tôi rồi mới nói, “Vẫn tốt.”
Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy khẩn trường
Mãi đến ngày có kết quả, tôi dạy từ sớm chạy tới đánh thức Hạ Nghiêu Tầm, lôi anh ấy còn đang mơ màng ra khỏi giường tới trước máy tính, bắt đầu vén tay áo tra thành tích.
Lúc này, rất nhiều người đang tra kết quả, mọi người đều dậy từ sớm chờ đợi, thiếu điều làm sập hệ thống thôi. Tôi ngồi đợi hơn nửa tiếng, hoài nghi cuộc đời một lúc lâu, thiếu chút nữa ném chuột thì cũng đợi được, trên màn hình là thành tích của Hạ Nghiêu Tầm.
Tổng điểm 740.
Hạ Nghiêu Tầm vẫn luôn ngồi phía sau, cằm tựa vào vai, cánh tay ôm chặt eo tôi, không biết đã mở mắt từ lúc nào, anh ấy nhìn thoáng qua thành tích, sau đó cọ mũi vào vành tai tôi, giọng nói khản đặc, lười biếng, “Anh đã nói là không tệ rồi mà.”
Sau đó chính là một loạt các buổi phỏng vấn, ghi hình,...
Nhưng Hạ Nghiêu Tầm lại không hề hứng thú với những chuyện này, anh ấy chỉ đồng ý trả lời vời vấn đề tất yếu, sau đó chụp vài tấm ảnh xong đóng cửa chặn người, chỉ cần anh ấy không muốn, đừng ai hòng có được cách liên hệ với anh ấy.
Những người này không phỏng vấn được Trạng Nguyên thì không hề cam long. Cuối cùng không biết làm cách nào tim được cách liên hệ với tôi, thậm chí còn có người hỏi liệu tôi có thể mua được bút ký của Hạ Nghiêu Tầm không.
Tôi vừa cười ha ha từ chối, vừa tò mò không biết bút ký của Hạ Nghiêu Tầm đáng giá bao nhiêu. Không hỏi thì còn tốt, vừa hỏi tôi đã ngơ luôn, hít vào nguyên một ngụm khí lạnh.
Đột nhiên, cảm thấy trái tim có chút đau.
Hạ Nghiêu Tầm không đem bút ký bán đi, quyển sổ giá trị bị anh ấy tùy tiện nhét vào ngực tôi, anh ấy còn thuận tiện búng trán tôi một cái, “Phó Tiêu, em học thật tốt cho anh.”
Tôi câm quyển sổ trên tay, vừa nhìn trong đầu đã nhảy ra giá trị của nó. Trong lòng đặc biệt hâm mộ, động tác trở nên nghiêm túc.
Tôi trịnh trọng gật gật đầu với Hạ Nghiêu Tầm, “Anh yên tâm, em sẽ học thật tốt.”
Vì thế tôi bước lên con đường học điên cuồng.
Dựa vào mấy quyển bút ký Hạ Nghiêu Tâm cho tôi, cuối cùng tôi cũng đặt chân được vài B đại, chẳng qua điểm không có biến thái như anh ấy thôi.
Chờ tới khi tôi đặt chân vào B đại, điều được nghe nhiều nhất chính là tên của Hạ Nghiêu Tâm, anh ấy lại một lần nữa trở thành truyền kỳ trong miệng người khác.
Bọn họ nói, “Hạ Nghiêu Tâm khi học năm hai đã hoàn thành tất cả chương trình học, sau đó thì bắt đầu đầu tư, công ty mang lại khá nhiều thành công, sau đó thì hợp tác với các công ty khác, quy mô còn không hề nhỏ.”
Tôi nghe xong thì vô cùng sửng sốt, phản ứng ngược lại rất bình tĩnh, “ồ” một tiếng, phảng phất như đây là điều hiển nhiên, sau đó thì giật mình nhận ra mình rất lâu rồi chưa gặp anh ấy.
Kỳ thật cũng không lâu lắm, chẳng qua một năm này tôi phải tập trung ôn thi, anh ấy thì phải tập trung gây dựng sự nghiệp, thỉnh thoảng dạy tôi chút bài. Giờ phút này, tôi đột nhiên cảm thấy, dù chúng tôi rất gần nhưng ở giữa đã có khoảng cách, giống như càng ngày càng xa.
Nghĩ như vậy khiến trong lòng tôi rất buồn.
Những cảm xúc đó đến khi tan học đã biến mất.
Buồn cái gì chứ.
Sự việc là như thế này, từ khi tôi đỗ B đại, Hạ Nghiêu Tầm không biết có phải trúng gió không, tự nhiên nhắn ấy tin cho tôi khăng khăng đòi ngày nào cũng đón tôi tan học, tôi không thể lay chuyển được nên đành tùy anh ấy.
Điều này khiến tôi mỗi ngày bước ra cổng là có thể thấy người qua đường ngoái lại nhìn chiếc BMW M6 135 và chiếc Audi R7 đời 246 đậu ở vị trí bắt mắt. Chúng ta có thể thấy rằng chủ xe hận không thể viết hai chữ “Có tiền” lên cửa sổ.
Mỗi lần bước lên xe, tôi đều cảm thấy như mình bị hàng trăm ánh mắt đốt thành cái động.
Lần đầu tiên tôi kháng nghị với Hạ Nghiêu Tầm, “Anh có thể đỗ ở chỗ khác được không, bọn họ nhìn em cứ như em là một tên tiểu bạch kiểm.”
Hạ Nghiêu Tầm ừ ừ ừ máy cái cho có lệ rồi bảo tôi thắt dây an toàn.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cái, hung hăng giật dây an toàn, miệng ẩm bẩm nói anh ấy nhưng vào giây phút anh ấy khởi động xe, tôi chỉ có thể cam tâm tình nguyện ngậm miệng.
Khi lái xe, Hạ Nghiêu Tầm luôn thích điều khiển bằng một tay, tay còn lại thì câu lấy ngón tay áp út của tôi. Khi dừng đèn đỏ, còn liếc mắt nhìn tay tôi mấy cái, đáy mắt hiện lên sự bí ẩn.
Tôi không nhịn được hỏi, “Anh làm sao vậy?”, anh ấy không nói gì nên tôi hỏi tiếp, “Anh đừng niết ngón tay em được không, anh không thấy động tác này rất kỳ lạ à?”
Hạ Nghiêu Tầm liếc tôi một cái, ánh mắt vậy mà có chút đáng thương, anh ấy nói, “Trước đây chúng ta vẫn thường xuyên như vậy mà.”
“Đúng là vậy... Nhưng em vẫn cảm thấy kỳ quái... Anh có thể đừng nhìn em như vậy không?”
Tôi bị anh ấy nhìn có chút mềm lòng, nhắm mắt lại nói, “Tùy anh vậy.”
Vì thế nên tôi bỏ lỡ ánh mắt chợt lóe ý cười cùng trêu chọc của anh ấy.
Tôi cùng từng khuyên Hạ Nghiêu Tâm đậu xe chỗ khác, nhưng lần nào cũng bị anh ấy lừa gạt cho qua.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng tôi cũng từ bỏ.
Tùy đi, thích làm gì thì làm.
Tâm lực tôi tu luyện sắp thành Phật được rồi, không cần sợ những lời nói của người khác trên diễn đàn trường, tâm tôi lặng như nước.
Tôi lướt diễn đàn, thấy một ít người nói về việc thấy xe của người có tiền đậu ở cổng trường, có người thì nói thấy tiểu bạch kiểm cảu khoa kinh tế ngồi vào ghế phụ, đoán là bị bao dưỡng.
Tôi mặt không cảm xúc nhìn, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, bao dưỡng con mẹ mày ấy.
Tôi chia se bài viết cho Hạ Nghiêu Tầm nói, “Kim chủ ba ba.”
Hạ Nghiêu Tầm lập tức gửi lại:?
Hạ Nghiêu Tầm: Em ở căn tin ăn phải đồ hỏng sao?
Tôi:? Anh tự mình xem đi.
Tôi: Em còn không biết mình bị anh bao dưỡng từ lúc nào đó.
Sau đó Hạ Nghiêu Tầm không trả lời tôi nữa.
Tôi cũng không để ý, tắt khung chat, tiếp tục xem xem trên diễn đàn trường mắng mình cái gì, kết quả vừa làm mới trang thì thấy toàn bộ mấy bài viết ấy đều biến mất.
Chuyện gì đây, mấy bài viết kia đâu rồi.
Tôi cầm điện thoại trong tay cảm thấy có chút mê mang.
Ngày hôm sau, Hạ Nghiêu Tầm vẫn đứng ở chỗ cũ đợi tôi, anh ấy bất ngờ ném cho tôi một cái thẻ, “Cho em.”
Tôi cầm cái thẻ kia, ngơ ngơ hỏi, “Cho em làm gì?”
Anh ấy lái xe, động tác tự nhiêm cầm tay tôi nắn nắn, âm thanh bình tĩnh, “Cho em ít tiền tiêu vặt, ai bảo anh là kim chủ của em chứ.”
Đầy đầu tôi đều là dấu hỏi chấm, nói, “Em không cần.”
Hạ Nghiêu Tầm liếc mắt nhìn tôi một cái, “Em không cần?”
Tôi nói: “Đúng.”
Không biết có phải là ảo giác không mà tôi đột nhiên nhìn thấy nụ cười lạnh của Hạ Nghiêu Tầm, nhưng chỉ chớp mắt anh ấy đã khôi phục, “Em không cần thì bẻ đi.”
Tôi: “......”
Cái thẻ này đã gây ra tội tình gì!!
Thấy Hạ Nghiêu Tầm duỗi tay về phía cái thẻ, tôi vội vàng giơ tay đẩy anh ấy, lớn tiếng nói, “Em cần! Em cầm là được chứ gì.”
Hạ Nghiêu Tầm vừa lòng, cánh tay chuyển hướng, xoa xoa đầu tôi, nói, “Thật ngoan.” . Google ngay trang ~ ТR UMtruyen.м E ~
Tôi khinh.
Chỉ trách tôi không nghĩ tới việc, dù tấm thẻ có gẫy thì vẫn có thể làm lại được.
Tôi vẫn luôn tưởng đây là một tấm thẻ ngân hàng thông thường, đến tận lâu sau, tôi mới biết đây là dành cho vợ của Hạ Nghiêu Tầm.
Buổi tối hôm trước, khi hắn nói chuyện phiếm cùng mấy đối tác, bị bọn họ khoe khoang chuyện bọn họ đem thẻ lương cho vợ quản lý, hiện tại đòi tiền cũng khó. Nhìn vẻ rất oán hận nhưng bên trong giọng nói đều là sự hạnh phúc, làm cho vài cẩu độc thân ở đó ăn một miệng thức ăn chó.
Hạ Nghiêu Tầm bên ngoài không nói gì nhưng ngày hôm sau lập tức đưa tấm thẻ đó cho tôi. Đến buổi tối gặp đối tác thì khoe thẻ của mình cũng có người quản.
Người lớn như vậy rồi mà còn rất ấu trĩ.
Hết chương 2.
15/10/2021.