Trước ngày hôm nay, tôi chưa từng nghĩ tới việc Hạ Nghiêu Tầm sẽ thích mình, bởi vì chúng tôi đã quá đỗi quen thuộc rồi. Nếu ví chúng tôi như hai sợi dây điện thì chưa cần đến gần đã bị chặn lại vì chúng tôi thật sự không thể cọ xát ra lửa được.
Nhưng ngay lúc này, ngồi một mình trên giường, nhớ lại tất cả mọi chuyện trước đây, tôi đã bắt đầu nghi ngờ cái suy nghĩ kiên cố bấy lâu nay.
Thỉnh thoảng Hạ Nghiêu Tầm sẽ cùng bạn bè và đối tác đến quán bar uống rượu nhưng anh ấy chưa bao giờ dẫn tôi đi. Tôi còn nhớ rõ vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy khi nghe tôi nhắc tới điều này, “Phó Tiêu, em mà để anh bắt được khi ở bar thì anh sẽ đánh gãy chân em.”
Theo những gì tôi hiểu về anh ấy thì lời nói này hoàn toàn có thể xảy ra cho nên kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi không dám hỏi nhiều, dục vọng cầu sinh thúc giục tôi gật đầu.
Huống hồ tôi cũng chẳng hứng thú đến những chỗ như vậy.
Cuối cùng, chúng ta hãy lùi thời gian về hai tiếng trước.
Lúc đó, tôi vừa tắm xong, đang mặc áo ngủ ngồi ở phòng đọc làm đề toán cao cấp thì Hạ Nghiêu Tầm gọi điện tới.
Tôi vừa làm bài vừa trả lời, “Chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm nay anh có hẹn đi uống rượu sao?”
Bên kia mãi không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng âm nhạc ồn ào cùng tiếng hò reo, một lúc lâu sau mới truyền đến giọng nam xa lạ, “Xin hỏi... cậu là... bảo bảo sao?”
Bảo bảo là tên ở nhà của tôi, trừ cha mẹ ra cũng chỉ có Hạ Nghiêu Tầm biết.
Trên đường chạy đến quán bar, tôi đã mắng chửi Hạ Nghiêu Tầm cả vạn lần.
Trời đất, tại sao anh ấy lại lưu tên tôi là bảo bảo chứ, đầu óc anh ấy có vấn đề sao?
Tôi theo địa chỉ người bạn kia cung cấp chạy tới, nhìn một vòng mới xác định được vị trí của bọn họ.
Có lẽ bọn họ không muốn bị người khác để ý nên chọn chỗ ngồi trong góc. Trên mặt bàn bày đầy chai rượu rỗng, nhìn sơ qua cũng phải hơn chục chai. Lại lia mắt nhìn sô pha, Hạ Nghiêu Tầm ngồi trên đó giống như đại ca xã hội đen, cánh tay tùy ý gác lên lưng ghế, ánh mắt lạnh lùng. Mà người bạn bên cạnh lại mặt ủ mày ê.
Làm sao vậy?
Tôi nhướng mày, đi nhanh tới.
Bạn của Hạ Nghiêu Tầm nhìn thấy tôi đi đến chỗ họ thì đã đoán được ra tôi là ai, đơn giản chào hỏi một rồi tồi chỉ chỉ anh ấy, “Anh ấy say rồi à?”
“Ừ.” Người bạn này ảo não nói, “Sớm biết vậy tôi đã không chuốc rượu cậu ấy, ai mà ngờ được sau khi say cậu ấy không chịu cho ai chạm vào, trong miệng thì lại thầm thì, “Muốn bảo bảo”, bọn tôi không còn cách nào nên mới lấy điện thoại cậu ấy gọi điện. Đã thế vì chuyện này tôi còn bị cậu ấy đạp một cái”
Vừa nói, hắn vừa cho tôi xem dấu chân đen xì trên quần tây.
Nhìn qua thì đá rất dùng sức.
Tôi đột nhiên cảm thấy nghẹn lời, thở dài, xoay người hướng về phía sô pha.
Bạn bè của anh ấy cần thận che chở tôi, chuẩn bị thật tốt để tôi không phải chịu cú đá nào.
Hết chương 3.
17/10/2021.