Tôi Nghi Ngờ Trúc Mã Thích Tôi

Chương 4: Chương 4




Có thể là ban ngày nghĩ gì ban đem mơ đó, cái đêm ngất xỉu ấy, tôi mơ thấy Hạ Nghiêu Tầm không ngừng lặp lại đọng tác hành hung tôi, lần này lại càng tàn nhẫn hơn lần kia, thậm chí còn giống như mang bug, trong đầu tôi toàn tiếng ầm ầm, loảng xoảng, loảng xoảng làm khi tôi tỉnh lại vào ngày hôm sau, hai tai ù đi, chỉ còn tiếng vang.

Phản ứng đầu tiên của tôi là đưa tay về phía đầu giường tắt báo thức, chuẩn bị mắng Hạ Nghiêu Tầm một trận. Ai ngờ khi quay đầu lại, phát hiện trong phòng chỉ có mình tôi.

Tôi cầm đồng hồ ngây ra một lúc, ngay sau đó lửa giận kéo đến, trong đó thậm chí trộn một chút tủi thân.

Có ý gì vậy? Làm chuyện như vậy với tôi xong liền chạy. Vừa mặc quần liền không nhận người? Định không cho tôi một lời giải thích sao?

Tôi nhịn không được bắt đầu mắng thầm, đề đồng hồ báo thức xuống, chuẩn bị đi lấy quần áo mặc vào.

Nào biết vừa mới cử động, đùi trong lập tức giống như bị điện giật, kích thích sợi thần kinh mẫn cảm của tôi, truyền tới từng đợt từng đợt đau đớn.

ĐM! Lão tử sẽ không tàn phế chứ?

Từ sáng sớm tới giờ, tôi chỉ lo mắng Hạ Nghiêu Tầm, chưa kịp kiểm tra tình trạng cơ thể của mình. Lúc này, khi xốc chăn lên, nhìn xuống hai đùi trầm trụi của mình lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Tôi nghĩ tôi cần tới bệnh viện một chuyến.

Tôi giống như kéo một nửa người tàn phế, giãy giụa bò về phía mép giường. Khó khăn lắm mới với tay mở được cửa tủ quần áo. Hai tay run rẩy lần mò lôi một cái quần lót ra, cố chịu đau mặc vào, tuy cả người vẫn không mảnh vải che thân nhưng trong nháy mắt khi mặc quần lót vào tui cảm thấy kiên định không ít.

Kế tiếp, tui khổ sở giằng co cố mặc xong quần.

Nhưng tôi còn chưa kịp động đến quần áo thì cửa phòng đã mở ra.

Tôi quay đầu lại, nhìn con chó bự hại tôi ra nông nỗi này quay lại, trong tay còn cầm một cái túi.

Một đống phương pháp xử lý anh ấy ở trong đầu đều biến đi đâu mất, tôi đột nhiên không muốn đùa chết anh ấy nữa nhưng tôi vẫn không muốn nói chuyện cùng anh ấy.

Vì vậy, tôi bình tĩnh nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục chiến đấu với cái quần.

Tôi lựa chọn làm lơ anh ấy.

Nhưng cố tình có người không chịu hiểu tâm tình của người khác.

Tôi dùng dư quang thấy anh ấy đang đến gần, giường hơi trùng xuống, anh ấy túm lấy góc chăn của tôi nhấc lên làm tôi vội vàng rụt về, cảnh giác giữ chặt góc chăn, tôi có thể cảm nhận được khuôn mặt cau có của mình, “Anh muốn làm gì?:

Anh ấy chỉ chỉ cái túi mình mang về rồi bình tĩnh nói, “Giúp em bôi thuốc.”

Anh ấy không nói thì còn tốt, vừa nói tôi liền cảm thấy tức giận.

Lúc này trong đầu tôi đang hiện lên một bé chibi không ngừng kêu tôi vứt đám thuốc này vào đầu anh ấy rồi đuổi anh ấy đi, một bé khác thì lại nói tôi đừng khiến mình tủi thân, người cuối cùng chịu đau vẫn là tôi mà thôi.

Hai bé chibi liên tục cãi nhau trong đầu tôi, cuối cùng lý trí đã chiến thắng cảm xúc.

Vì thế tôi liền cướp lấy cái túi, mắng, “Anh có thể lăn.”

Anh ấy liếc tôi mộ cái, nói, “Em có thể tự mình bôi thuốc sao, để anh bôi giúp.”

Không cần, cảm ơn, anh có thể biến.

Anh ấy gật đầu, vậy mà lại không nói thêm gì, bất quá trước khi đi để lại một cái áo sơ mi nói, “Em mặc cái này, như vậy sẽ không đụng đến miệng vết thương, bên phía trường học anh đã xin nghỉ giúp em rồi.”

Tôi cầm gối ném về phía anh ấy.

Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh ấy.

Anh ấy đi ra ngoài.

Tôi mở túi, nhìn một đống thuốc bôi và bản hướng dẫn, bắt đầu tự mình bôi từng cái một.

Một lần bôi tôi đều run lên một chút, thật sự là quá đau.

Cuối cùng tôi chịu không nổi, chỉ có thể tạm dừng động tác bôi thuốc, để lát nữa rồi tiếp tục.

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, anh ấy đi thẳng đến chỗ tôi, còn chưa để tôi chuẩn bị đã vén chăn lên, cả người tôi lập tức lộ ra.

Tôi giật mình một cái, đầu nóng lên, adrenalin đột nhiên tăng cao, một đống lời thô tục chuẩn bị phun ra.

Giây tiếp theo đột nhiên tôi thấy hai đùi mát lạnh, có cảm giác như một túi đá áp lên vùng da trầy xước nóng bỏng.

Tôi ngây người.

Động tác của anh ấy vô cùng nhẹ nhàng giúp tôi chườm lạnh, vừa xoa vừa nhẹ giọng nói “Em chân tay cùng về như vậy, bôi thuốc cho mình cũng không biết giảm lực tay, không biết còn tưởng em đang lau sàn nhà.”

Cuối cùng đây là lỗi của ai?

Nhưng tôi không nói ra miệng, chỉ rũ mắt xuống, nhìn sợi tóc mềm mại của anh ấy, lông mi vừa dài vừa đen, đôi mắt đen thâm thúy khiến anh ấy giống như một quý tộc ưu nhã. Từ khi sinh ra, anh ấy đã được ông trời ưu ái, từng đường nét đều được *Michelangelo tỉ mỉ tạo ra, hoàn mỹ không tì vết.

* Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni (6 tháng 3 năm 1475 – 18 tháng 2 năm 1564), thường được gọi là Michelangelo, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng. Dù ít có những đột phá bên ngoài nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong các lĩnh vực đạt tới tầm mức khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng.

Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ đến lúc tôi và Hạ Nghiêu Tầm lần đầu gặp nhau vào mười lăm năm trước.

Mà con người trong cuộc đời có mấy lần mười lăm năm?

Lòng tôi cảm thấy vài phần chua xót cùng khổ sở, cảm giác lành lạnh, thoải mái trên đùi càng khiến tôi buồn bã.

Trong quá trình tan chảy, đá luôn tỏa ra nhiệt lượng rất lớn, cuối cùng biến thành một vũng nước, chỉ để lại không khí mát lạnh.

Tôi hiện tại cũng đang ở trong tâm trạng này.

“Xin lỗi,“ Hạ Nghiêu Tầm đột nhiên lên tiếng, “Ngày hôm qua uống say, không có ý thức, không cẩn thận làm chuyện như vậy với em, em đừng để ở trong lòng.”

Anh ấy giúp tôi xoa xong, thì áp bàn tay khô ráo ấm áp lên gáy tôi, cúi đầu nói, trong mắt đều là sự hối hận.

Tôi nhìn đôi mắt của anh ấy.

Hạ Nghiêu Tầm có một đôi mắt hấp dẫn người khác, giống như đại dương mênh mông, bên trong có màu nước xanh thẳm cùng ngân hà, khiến người khác không nhìn được hãm sâu vào, tự mình lạc đường bên trong, cuối cùng bị hấp thụ, biến thành một con kiến nhỏ bé trong đó.

Tôi không tự chủ nói ra câu hỏi nghẹn trong lòng hồi lâu, “Nếu là người khác, anh vẫn sẽ làm như vậy sao?

Bàn tay đang xoa gáy tay hơi dừng lại.

Anh ấy nói, “Sẽ không.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, trong lòng vì hai chữ của anh ấy mà không ngừng trầm xuống.

Tôi nói, “Rất tốt.”

Tôi biết anh ấy đang gạt tôi.

Bọn tôi đột nhiên hòa hảo, giống như ngày đó chưa xảy ra chuyện gì. Bọn tôi ăn ý không nhắc tới chuyện ấy nữa, phảng phất như khi khắc lên một hòn đá cuối cùng lại bị gió cát ăn mòn, nhưng lại không biết sẽ càng ngày càng sâu, cuối cùng đâm vào tận xương tủy.

Hạ Nghiêu Tầm đối với thái độ thay đổi chóng mặt của tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng là cũng không có dò hỏi tôi nguyên nhân.

Anh muốn hỏi em tại sao? Kỳ thật lý do rất đơn giản.

Ở trong lòng tôi, anh ấy chỉ là một người bạn quen biết thời gian dài hơn người khác mà thôi, không phải là một người vô cùng đặc biệt.

Chỉ là một vài chuyện râu ria, bỏ thì tiếc, giữ lại thì cảm thấy vô vị.

Tôi đã từng thấy bộ dạng thân mật của anh ấy với người khác, lúc ấy tôi mới nhận ra, dù chúng tôi gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời.

Cho nên không cần vì loại chuyện này mà sốt ruột.

Dù chưa từng yêu đương nhưng đạo lý này tôi vẫn hiểu được.

Nói đến cũng buồn cười, năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên mộng tinh, tôi phát hiện ra mình khác với người khác.

Tôi thích con trai.

Hơn nữa, tôi... Hình như còn thích trúc mã của mình.

Tôi ôm tâm sự nhỏ bé của thiếu niên, ở bên cạnh anh ấy tự tưởng tượng ra một giấc mộng đẹp.

Sau đó, mộng nát.

Từ đó về sau, tôi không yêu bất kỳ ai nữa, kể cả anh ấy.

Tôi nghĩ mình nên yêu lấy bản thân mình nhiều hơn, cho nên tôi từ bỏ

Hết chương 4.

1/11/2021.

Tự nhiên tôi cảm thấy chương này cua hơi gắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.