Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 67: Chương 67: CHAP CUỐI (NHƯNG CŨNG CHƯA HẲN LÀ CUỐI)




Sau khi được mọi người chúc phúc và được phép ra ngoài thì nó theo hắn đi đến trước cổng trường và ghé qua một quán cafe nhỏ. Nó gọi hai ly nước rồi nói:

– Cậu bị làm sao vậy?! Cả gan làm thế trước thanh thiên bạch nhật. Rồi còn làm vợ anh nhé. Bộ cậu bị thần kinh sao??

– Gì chứ?! Đó không phải là màn cầu hôn mà mấy đứa con gái cô thích nhất sao??? – Rồi hắn à lên như nhận ra một chân lý – Cô đâu phải con gái??!!

Nó tức giận đá chân hắn dưới gầm bàn, làm chiếc bàn kêu đánh rầm, và tất nhiên họ không thể tránh khỏi những ánh mắt khó chịu. Nhưng lập tức có ngay người nhận ra và thốt lên:

– Hai người này là…. màn cầu hôn bất ngờ???!!!

Nó hả lên khó hiểu, chẳng lẽ cái bọn lúc nãy đã up lên mạng cái vụ đó rồi sao? Haizzz… thật là tức chết mà. Nó liền nắm lấy tay hắn kéo ra ngoài trước khi trong chiếc maý tính bảng đó thốt lên cái câu: ” Làm vợ anh nhé” Thì mặt mũ nó cũng không biết để đâu nữa. Họ lập tức bắt một chiếc taxi rồi lên xe để về nhà. Trên đường đi, nó không ngừng càu nhàu:

– Cái đó thật lố bịch. Anh nên nhớ, tôi và anh chưa đến tuổi trưởng thành, mà đẫ vợ chồng thì không phải là trò cười sao?

– Thì tôi biết làm sao kia chứ. Suốt chuyến bay, tôi chỉ học được câu đó thì cô bắt tôi nói cái gì chứ. – Hắn bất bình nói thẳng.

Oh… ra là vậy, té ra hắn học nó trên máy bay. Cơ mà hắn chưa từng nói tiếng Việt, mà giờ vì nó mà hắn đã cố gắng học. Hắn đúng thật là rất biết cách làm mềm lòng con gái. Nó nhanh chóng đổi ngay biểu hiện:

– Wow… là zậy sao…Anh… dễ thương quá à.

Nó còn uốn éo người qua lại, Hắn quay mặt lại và tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt nó:

– Cô đang cố tỏ ra thật đáng yêu ư??. Nổi cả da gà lên đây này.

Không những thế, hắn còn đưa tay mình ra để phụ họa, cho câu nói thêm phần chân thực và sống động. Nó nhăn mặt nhìn hắn rồi hỏi:

– Khi nào anh về lại đó vậy?

– Ùmmm… Chưa biết.

– Mai đi. Anh về mai đi.

Hắn ra biết lý do sao nó lại bảo mai hắn về. Dù chi thì nó cũng đã đặt vé cho ngày mai kia mà. Hắn cố nén cười:

– Sao phải là ngày mai?!

– Tôi thích. – Nó gân cổ lên nói.

– Nếu cô chịu đi với tôi thì mai sẽ xuất phát – Hắn nói như thách thức nó.

Nó muốn ngay lập tức đồng ý, nhưng mình là con gái thì phải nhỏ nhẹ và giữ thể diện chứ. Nó mím môi:

– Không, tôi không đi đâu. Tôi muốn ở lại đây.

Hắn nghe thế thì không chần chừ gõ ngay một cú thật đau vào đầu nó làm nó nhăn mặt khó hiểu. Hắn không để nó thốt lên câu hỏi thì đã tự mình trả lời:

– Nếu không muốn đi thì cô mua vé máy bay sang Hàn làm cái gì?!

Chết thật… đến cái đó mà hắn cũng biết, nếu thế thì không ai khác ngoài chị gái nó thôi. Nó nhăn mặt thầm rủa chị gái rồi nhìn hắn. Kiểu này nó không có đường nào mà cãi lại nữa đâu…. Haizzzz…. ván này hắn thắng rồi.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cửa nhà nó. Hắn xách vali đi vào trong khi nó đứng đó trả tiền cho tài xế. Hắn không chần chừ mở cửa và gọi ầm lên:

– Mẹ ơi… mẹ

Nó lập tức lấy tay bịt miệng thối của hắn lại, mặt nhăn lên:

– Cái tên này???!!! Ai là mẹ cậu kia chứ??

Nhưng từ đâu, mama nó xuất hiện và liền chào hắn thân mật:

– Aigoo… con rể Pack.

– Sao mẹ cũng thế kia chứ???.- Nó bất bình.

– Cái gì chứ. Không phải đã đeo nhẫn của người ta rồi sao?!. – Mẹ nó thẳng thừng nói

– Gì??Sao… sao… – nó vừa nói vừa đưa tay đeo nhẫn dấu sau lưng.

– Chị nói đấy?! – Chị gái và anh Lâm của nó xuất hiện.

Thật chẳng ra làm sao. Tất cả bọn họ đều quay lưng với nó vì hắn sao. Rồi ba nó cũng từ phòng làm việc đi ra đã khoác vai hằn rồi còn nói ân cần:

– Con rể, ta đã dặn người chuẩn bị mấy món đặc sản của Việt Nam đấy.

Nó ức chế, đầu muốn nổ tung, tai xì khói mũi miệng gì đều muốn phun ra núi lửa cả. Nó lập tức chạy lên phòng để nhanh chóng hạ hỏa, trước khi nó chạy đến hất cả cái bàn ăn kia.

Tối hôm đó, 10h tối… tiệc mới tàn…

Bụng nó kêu ùng ục, nó không muốn xuống vì vẫn giận hắn, thật là đáng ghét. Nhưng mà… đói quá… bụng nó đang biểu tình đây này… Bỗng…

” Cạch” – Cánh cửa mở… hắn xuất hiện một cách đặc biệt là đưa lưng ra trước. Nó nhận ra thì liền nằm quay lưng lại. Hắn đóng cửa và tiến lại chiếc giường. Hắn ghé sát đầu mình xuống mặt nó rồi nói:

– Cô đói à?!

– Không…

”ọc ọc ọc” – Ồ, bụng… mày đúng lúc quá cám ơn nha… mày có biết là đang làm mất mặt tao không hả…

Hắn nghe thấy thế liền mỉm nhẹ môi rồi nói:

– Chủ nói không nghe lời kìa… Tôi có mì đen cô thích này. Nếu cô không đói thì tôi…

Nó nghe đến mì đen thì mắt sáng lên và lập tức quay người và bật dậy:

– Mì đen…

Hắn bật cười, và lấy chiếc tô trên bàn, thì ra lúc nãy hắn đưa lưng vào vì không muốn nó thấy chiếc tô mì. Tô mì vẫn còn nóng, nó đưa lên miệng mà ăn lấy ăn để. Nhưng được một lúc thì nó chợt khựng lại:

– Khoan đã, đây là Việt, anh lấy đâu mì đen còn nóng vậy?!

Hắn bật cười nhìn cái con người trước mặt, ăn rồi mới ngợ ra sự thật là sao?! Hắn cũng nhẹ nhàng nói:

– Tôi học đấy. Từ lâu rồi, nhưng vì không có thời gian làm cho cô ăn nên bây giờ có thể trổ tài được. Không giận chứ?!

Nó lặng người nhìn hắn, thì ra hắn đã cất công học cái món này chỉ vì nó. HăHắn đã cố gắng làm những chuyện thật tuyệt chn mà nó không mảy may biết gì cả. Nhiều lúc còn chửi hắn vô dụng, là thằng điên. Nghĩ đến đây, nước mắt nó bỗng trào ra trong khi miệng đầy ụ. Hắn lần này ân cần nhìn nó, đưa tay lau nước mắt cho nó rồi nói:

– Cậu đấy, chỉ cần ở bên cạnh tôi và cười thật tươi vào thôi, còn lại cứ để tôi lo. Hiểu chưa?!?!

Nó nuốt khó khăn mì trong miệng rồi nói:

– Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ cho rằng cậu là một kẻ vô dụng. Tôi xi…

Hắn không để nó nói hết câu và còn mặc cho môi nó dính đầy nước tương mì liền công khai chính trược hôn lên môi nó như một người đàn ông. Mặc cho nó vẫn bàng hoàng khi nụ hôn đã kết thúc. Hắn thấy nó thế thì liền nói đùa:

– Ngon thật đấy… Không ngờ mình nấu mì cũng giỏi ý chứ.

Ô… thế ra hắn đang tự mãn đấy à. Ầy…. cái tên chết ti….không… cái tên đáng ghét này

—– THE END —–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.