Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 68: Chương 68: NGOẠI TRUYỆN THEO YÊU CẦU




Sau khi nhóm nhạc của Donghoo thành công bất ngờ, Cậu ấy dường như không có thời gian để nghĩ ngơi, nhưng nhờ có bạn gái sát cánh mọi lúc mọi nơi nên cậu ý cũng đã cố gắng hết sức. Và điều không tránh khỏi nữa đó là chuyện đó không thể dấu được những ánh mắt tinh anh của Fan. Nên khi đề cập đến chuyện đó, Donghoo luôn cười trừ và thường nói câu:

– Cậu còn cậu khác không ạ?!?!

Rồi thì cặp của Zin và Seho, ngay từ những lần hẹn đầu thì Zin luôn là một cô gái nhu mì và bị Seho xoa đầu mãi thôi. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó. Seho đã nhận ra chân lý đó khi cậu lỡ làm mất chiếc móc khóa điện thoại mà Zin đã kì công học và cố gắng làm ra tặng cậu. Zin nỗi trận lôi đình đáng sợ chưa từng thấy. Cậu ấy còn giận đến ba ngày sau mới chịu nói chuyện lại. Nhưng đó là do Seho cũng đã kì công bỏ thời gian ra làm một cặp móc khóa mới cho cả hai. Và may cho cậu ấy là Zin thật sự thích nó.

Mọi người vẫn nhớ cái chỗ mà nó tự tử chứ???!!! Mình sẽ lấy bối cảnh ở đó để nói về hai anh chị nhà mình nhoa….

Sau khi về Hàn được một tuần. Việc học và mọi chuyện đã ổn thỏa thì cuối tuần đó hắn dẫn nó đi chơi. Thay vì đi Jêju như nó đã lên kế hoạch thì hắn đã phí mất hai tấm vé khi rẽ về hướng khác. Nó nhìn cảnh vật xung quanh thì liền nhận ra ngay, nó thắc mắc:

– sao lại đến đây. Đường đi bên kia mà.

– Nhưng tôi muốn đến đây.

Hắn nói rồi dừng kịch xe đúng bãi đất lúc trước. Nó cũng thấy nhớ nơi này, nên liền đẩy cửa xe và ra ngoài hóng gió. Hắn đi đến phía sau nó và đưa tay khoác lấy vai nó và xiết nó lại gần mình. Hắn thủ thỉ:

-Anh nhớ cái lúc mà em nhảy xuống đây.

– Anh đừng có nói nữa. Nó lâu lắm rồi. – Nó nhẹ nhõm tựa vào vai hắn

– Nhưng anh muốn có cảm giác đó một lần nữa. Nên… anh xin lỗi…

Hắn nói câu xin lỗi làm nó nhăn mặt không hiểu chuyện. Định quay người lại hỏi thì đã gặp ngay một khuôn mặt đểu hết sức của hắn. Và lại không chần chừ, hắn liền đưa tay… đẩy nhẹ nó…

Nó trố mắt lên. Cái tên chết tiệt này, hắn dám làm thế sao. Hùm… đúng là bản chất con người mà… Và nó liền thét lên trong khi rơi tự do:

– CÁI TÊN JIHUN ĐÁNG GHÉT….

Hắn không nói gì, nhẻo miệng cười và cũng bước chân tự gieo mình xuống biển cùng nó. Hắn đã nhắm mắt ngẫm nghĩ:

– Cảm ơn ông trời đã mang đến một người.mẹ tuyệt vời cho những đứa con của con sau này…

(Ông lo xa quá nội ơi….)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.