Nhưng đáp lại sự hứng khởi của hắn là nó đã phản kháng kịch liệt:
– Lại là tên điên này sao? Bỏ ra đi? Tôi muốn về nhà…
Hắn lập tức dừng lại và quay đầu nhìn nó, hắn nói giọn hờn dỗi:
– Tôi đang đưa cô về nhà rồi còn gì nữa.
Và hắn liền gõ yêu nó…Đúng rồi, chính là cái cảm giác này… Thân thiện lắm… Nó đứng như trời trồng ra nhìn hắn ngạc nhiên, vì Seho là người nó thân nhất, nhưng thằng điên này lại đem cho nó một cảm giác còn thân
hơn cả với cậu ấy. Hình như hắn ta đã từng là gì đó trong nó, nhưng chỉ
là nó không nhớ ra…
Hắn thấy nó đơ ra nhìn mình thì không chần chừ kéo nó đi, thay vì
theo lệ thường nhà Seho sẽ đi về phía tay trái thì nó được kéo về phía
tay phải. Hắn bước đi rất gấp gáp vì mong có thể nó sẽ nhớ ra hắn là ai
đó thì thật là tốt biết mấy.
Họ đi trên con đường quen thuộc, cảnh vật và mọi thứ làm nó thấy rất
quen, vả lại hình như đây chính là con đường mà nó tự đi thì phải. Và
rồi nó càng gấp gáp hơn, bước chân nhanh hơn và còn vượt lên cả hắn, hắn thoáng ngạc nhiên khi bây giờ hắn không còn là người dắt tay nó mà là ngược lại. Nó đứng khựng trước ngôi nhà mà lúc trước nó muốn vào nhưng không thể, Hắn cười:
– Vậy ra cậu vẫn có chút gì đó với ngôi nhà này chứ gì? Tốt quá. Mình vào thôi.
Hắn liền kéo nó vào nhà, nó cũng không chần chừ điều gì cả, nó mong
muốn được nhìn vào trong đó còn hơn cả bất cứ thứ gì…ngay lúc này
” Cạch” – Cánh cửa bật mở…
Nó đứng trước cửa nhìn vào mọi thứ, từ chiếc ghế, đến những chiếc gối đều chất chứa điều gì đó mà… Rất lạ… Nó đi vào nhà từng bước một, cảm
nhận từng những thứ quen thuộc. Hắn thấy nó tĩnh lặng như vậy thì đi vào trong để lấy ly sữa cho nó…
Nó đưa ngón tay cảm nhận mem theo đường viền của chiếc ghế sofa, ngồi phịch xuống đó để thân mình thật thoải mái… Và điều nó mong muốn đã
đến… những hình ảnh… những kí ức hùa về… Nó thấy những lúc nó cãi nhau
với hắn, cả những hành động như gõ đầu hay liếc nhau… Và rồi nó lẩm bẩm:
– Jihun….??? – Và liền nở một nụ cười mỉm môi.
Nhưng cơn đau đó lại tái phát, đầu của nó không thể chịu được nhiều
khi các kí ức dồn về cùng lúc như thế này, nó bắt đầu thấy những hình
ảnh rõ như cuốn băng nhưng bù lại đầu nó cũng càng đau, còn đau hơn cả
lúc ở cầu thang, nó điên cuồng ôm đầu lồng lộng trên ghế và lết cả xuống sàn, nó đưa tay lên bàn không may đẩy trúng bình hoa làm nó đứt cả tay, nhưng bây giờ không còn gì đau hơn điều này nữa nên nó chỉ biết đưa tay đang rỉ máu mà ôm đầu…
Phần hắn, ngay khi nghe thấy tiếng sột soạt lớn thì cũng thấy lo,
nhưng ngay khi tiếng ” choang” vang lên, hắn đã đánh rơi chiếc ly sữa
đầy để chạy ra, nhưng đã quá muộn… hắn vừa xuất hiện thì đã thấy nó nằm
bất tỉnh trên sàn với tay trái rỉ máu… Không chần chừ hắn liền đưa nó
đến bệnh viện.
Seho đến nơi thì thấy hắn đang ở trong phòng hồi sức, nó nằm trên
giường với tay trái bị băng bó. Cậu tức giận, nắm lấy cổ áo hắn và kéo
hắn đứng sát mình, cậu gằn ra từng chữ:
– Không phải tôi nó là hãy đợi đã sao? Nếu cậu không đưa cô ấy về nhà thì chuyện này có xảy ra không? Hả?
– Tôi xin lỗi – Hắn nhỏ nhẹ đáp lại.
– Cậu không nên xin lỗi tôi, người cậu phải xin lỗi ra cô ấy. Cậu là tên tệ nhất mà tôi từng gặp – Seho lại tiếp tục
– Thế cậu muốn tôi làm gì hả? Tôi nhớ cậu ấy – Hắn thét lên
Vì cả hai đang ở trong phòng, hắn lại thét lên nên đã làm nó khẽ cử
động, hai chàng trai đều nhận ra điều này nên Seho lập tức kết luận:
– Cậu… chỉ đem lại rắc rối cho cô ấy. Không phải từ đầu, tôi đã bảo cậu nên tránh xa Hisun sao?! Và giờ thì… để cô ấy yên
Và cậu ấy tống hắn ra ngoài cửa, hắn không phản kháng lại… vì cậu ấy
đúng… Hắn nhìn nó một lát qua khung cửa sổ rồi liền bỏ đi. Vừa đó, nó
tỉnh dậy và hỏi Seho:
– Cậu ấy đi rồi à?
– Ừ, cậu thấy sao rồi?
– Ổn cả, mình đã nhớ ra mọi chuyện rồi.
Seho không tin vào tai mình nữa, cậu nói với khuôn mặt ngơ đến ngây thơ:
– Sao??? Thật à?
– Thật, mọi thứ. – Nó khẳng định
– Vậy, cậu có nhớ… cái người…
– Choi Ina.. – Nó lập tức nói không chần chừ. – và có lẽ, mình cần làm gì đó để lật tẩy cậu ấy, hứng chịu như vậy là quá đủ rồi…
Nó nói giọng đanh thép, làm chính Seho gần như nổ cả da gà… Nhưng
phải nói, lần này nó sẽ không khoan nhường, điều đó không giúp gì được ở đây cả, đã đến lúc nó nên trở thành một người như chị gái nó rồi. Nhưng Seho lo lắng:
– Vậy mình có nên nói cho Jihun không?
– Đừng, chuyện này để mình giải quyết xong đã.
Hôm sau, nó đến trường với cái vẻ mặt ngây thơ như chưa có gì xảy ra
cả, lại tụ tập cùng bạn, lại lên sân thượng và lại… nhìn khuôn mặt hắn
với từng biểu hiện nhỏ. Nhưng chuyện quan trọng vẫn là đi tìm chứng cứ
để lật tẩy cậu ấy. Nên…
Phòng đợi của các cầu thủ Bóng chày…
– Jung Sun à… Mình về trước đây…
– Ừ, các cậu cứ về đi…. – cậu đáp lại.
– Jung Sun??? – Một giọn nói vang lên với chất giọng đến đáng sợ, lại còn phát ra ở phía bóng tối làm cho cậu bé vừa sợ vừa phải nheo mắt ra
nhìn. Cậu nhận ra giọng nói đó là nữ chứ không là của một thành viên
nam, cậu quay lại ngạc nhiên hơn nữa khi thấy đó là cô gái có mái tóc
nổi màu, vì cũng thường thấy nó đi cổ vũ cho hắn khi tập luyện nên cậu
không lạ:
– Hisun…Sao cậu lại…Đứng ở bóng tối và tỏ ra nguy hiểm vậy?
– Hả… vậy sao? Tớ không biết bên đây tối. tại bên đó điện sáng nên cứ tưởng…
Thật là… nó cũng đang định tỏ ra đáng sợ đấy chứ, đang cô áp dụng
những cách mà chị gái nó hay làm nhưng thật ra… bản tính nó không cho
phép (phụt hahhaha). Trở lại chuyện chính nào…
– Jung Sun này, mình có chuyện muốn hỏi?
– Ừ, cậu lại đây ngồi đi, đừng có đứng đó nữa, đáng sợ lắm
Nó nghe vậy thì liền chạy đến chỗ của Jung Sun…