Tôi Phải Đào Hôn

Chương 1: Chương 1




Phía trên cổ tay trái của Ôn Kỳ quấn lớp băng vải, trầm mặc dùng tay còn lại cầm thìa húp cháo.

Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt cậu tái nhợt.

Đầu xuân, thời tiết dần ấm lên, gió từ bên cửa sổ thổi tới làm rung động chiếc chuông gió, phát ra tiếng leng keng.

Phòng ngủ rất lớn: một giường lớn có thể lăn năm sáu vòng trên giường, một loạt tủ quần áo, một bàn trang điểm, một bộ ghế sô pha, phía trước là bàn ăn, còn lại đều trống rỗng cùng tiếng gió càng lộ vẻ trống vắng.

Nam nhân cao lớn đứng cạnh bên bàn nhìn Ôn Kỳ húp cháo, thanh âm lạnh lùng: “Ngươi tốt nhất thành thật chút, đừng nên có tâm tư.”

Ôn kỳ cúi đầu lau miệng, không có phản ứng.

Nam nhân tiếp tục cảnh cáo: “Ngươi nếu còn tiếp tục nháo ta liền đem ngươi đến bệnh viện tâm thần, xem ngươi còn dám tìm chết!”

Ôn Kỳ thân thể cứng đờ, vẫn chưa mở miệng. Nam nhân nghĩ cậu sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, nhưng nếu hắn có thể nhìn thấy mặt Ôn Kỳ, chắc sẽ không thấy vậy -- Ôn Kỳ vẻ mặt uể oải, căn bản không thèm để ý đến hắn.

Ôn Kỳ đem khăn giấy ném trên bàn, liếc mắt thấy vết thương nơi cổ tay, trong lòng chậc một tiếng.

Đây là ngày đầu tiên cậu xuyên qua.

Ngày hôm qua, cậu còn lên máy bay đi du lịch, ai ngờ máy bay rớt xuống, tỉnh lại liền thế này. Bỗng xuyên đến thân thể cũng gọi là Ôn Kỳ, nhưng này không phải Địa Cầu.

Cậu biết Địa Cầu, bay không ngừng nghỉ mất không quá 50 giờ là bay một vòng Trái Đất. Mà nơi này, phi hành khí bay liên tục nửa vòng thôi, có khi mất cả tháng. Tại sao lại là nửa vòng? Ai mà biết được nửa kia của tinh cầu là gì, cho đến nay đó vẫn là câu đố. Trước mắt chỉ biết bên đó đều là đại dương, từ trường quỷ dị, không cách nào thăm dò. Cho nên khi Ôn Kỳ tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, liền biết đây là lục địa.

Tuy nhiên, này không quan trọng.

Quan trọng là... tình huống của cậu khá là không ổn.

Vị này, thân là thiếu gia đại gia tộc, có một vị hôn phu thần cấp, vì lí do gì đó mà đã đào hôn.

Ờ, đào hôn thôi. Nhưng xui xẻo là trên đường gặp hàng loạt chuyện không may, cuối cùng bị rơi vào tay bọn buôn người. Sau đó liền bị kéo đi giải phẫu sửa lại mặt mũi, bị bán đến tiểu tinh quốc xa xôi. Mà người mua cậu chính là nam nhân bất thiện khi nãy, Wyant.

Tiểu tinh quốc là một quốc gia rất nhỏ. Ở đây cho phép một chồng có thể có nhiều vợ. Hay còn gọi đa thê, đương nhiên có thể có đa phu.

Vừa khéo, gia chủ mới của Hoắc gia - gia tộc lớn nơi đây muốn mở rộng hậu cung, làm vô số kẻ muốn leo lên Hoắc gia cảm thấy điên cuồng.

Wyant cũng có ý đồ như vậy. Vào lúc hắn nghe nói Hoắc lão gia chủ bệnh nặng liền bắt đầu tính toán, cùng một thiếu niên thanh tú hợp tác. Hai người cùng nhau học tập các lễ nghi quý tộc để tăng cao phẩm cách, để xưng danh dòng dõi quý tộc đã ẩn cư nhiều năm.

Người tính thì không bằng trời tính. Hoắc gia đã an bài gặp mặt, thiếu niên lại xảy ra bất trắc, chết rồi. Wyant bị giột xô nước lạnh, vào lúc tuyệt vọng nghe thấy tiếng bọn buôn người đại loại nói nguyên chủ là quý tộc, ngay lập tức liền mua.

Vì biểu hiện thành ý, Wyant liền nói với nguyên chủ tình huống trước mắt, chỉ cần nguyên chủ phối hợp, bọn họ sẽ có cuộc sống an nhàn dễ chịu. Nguyên chủ lập tức liền cự tuyệt, muốn Wyant đưa mình về nhà.

Wyant nói: “Ngươi biết Hoắc gia ở đây quyền thế như thế nào? Bọn họ ngay lập tức sẽ tìm ra chúng ta, ta muốn mang ngươi trốn thoát, quả thực cùng đi chết không khác lắm.”

Gã mở thông tấn khí rồi nhìn vào một bức ảnh, cười lạnh: “Ngươi nói ngươi chính là Ôn thiếu gia, ngươi nhìn xem ngươi và hắn có điểm nào giống nhau?”

Nguyên chủ la lên: “Do bọn chúng đem ta đi sửa mặt!”

Wyant không hề lay động: “Có gì thì chờ gặp Hoắc gia xong người lại nói.”

Mấy ngày sau, liền đến ngày tuyển người.

Nguyên chủ cùng Wyant bị đưa vào gian nhà chứa máy quay, một thanh âm đột ngột truyền đến, họ liền tự giới thiệu mình, thuận tiện biểu diễn tài nghệ. Nguyên chủ liền rống to rằng mình là Ôn thiếu gia bị bán tới đây, hi vọng bọn họ có thể giúp đỡ.

Bên kia, có người đang chú ý xem, nhàn nhạt nói: “Tiết mục này ta rất thích, ngươi được chọn.”

Nguyên chủ: “...”

Wyant cho rằng đã hỏng việc: “...”

Chuyện này căn bản nguyên chủ không thể làm chủ, bởi vì người mở miệng là gia chủ Hoắc Hạo Cường, hắn đã coi trọng nguyên chủ, nguyên chủ muốn giãy dụa đều vô dụng. Wyant nín nhịn theo người hầu tiến vào Hoắc gia, chờ người đã đi liền quăng một quyển sổ khám bệnh chuẩn đoán tâm thần khác thường, mặt trên viết tên nguyên chủ, hiển nhiên muốn dọa sợ nguyên chủ muốn tạo phản.

Nguyên chủ khiếp sợ.

Wyant lạnh lùng nói: “Gây chuyện nữa liền đưa cái này cho bọn họ, họ sẽ trực tiếp đưa ngươi đến bệnh viện tâm thần sống thật vui vẻ.”

Mặt nguyên chủ chuyển sang trạng thái trắng bệch.

Wyant tiếp tục nói: “Ta cho ngươi biết, dù ngươi có là Ôn thiếu gia đi chăng nữa thì từ đây đến nhà ngươi cũng phải ngồi phi hành khí mất nửa tháng, với thế lục của Hoắc gia, ngươi nằm mơ đến việc trốn thoát, nhận mệnh đi.”

Không tiền không quyền, đến thế cũng không có, càng nói đến chứng minh thân phận, trời đất đều không nghe không thấy không quan tâm.

Nguyên chủ, hoặc trở thành Hoắc phu nhân, hoặc là chết, hoặc vào viện tâm thần, thử hỏi một vị thiếu gia được nuông chiều từ bé biết làm sao trốn thoát?

Đây là một vấn đề khó.

Cho nên khi biết mình phải ngủ với Hoắc Hạo Cường, liền tự sát.

Tuy nhiên, chết không thành, đổi lại Ôn Kỳ thay nguyên chủ gánh chịu đống nguy hiểm rắc rối này.

Cậu thử động đậy tay trái, liền đau tê tái.

“ Chớ lộn xộn, thành thật nghỉ ngơi cho tốt.” Wyant nhắc nhở, dự định gọi người thu dọn bàn ăn, lúc này nữ hầu chạy đến báo: “ Cửu phu nhân, Đại phu nhân bọn họ đến...”

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng hừ lạnh. Ôn Kỳ ngẩng đầu lên, xém bị chói mù mắt.

Ngoại trừ người làm, tổng cộng có năm người đến, nam nữ đều có, quần áo tươi đẹp, mà trên mặt tràn đầy những viên bảo thạch lấp lánh tỏa sáng ( tưởng chừng thiếu mỗi đèn pin, flash), có bộ còn có tước linh (lông chim), hất cằm lên bước vào, như một đám khoác châu báu đi khoe sắc hương gà rừng. =)))))

Người hừ lạnh, chính là Đại phu nhân, nàng nhìn Ôn Kỳ trước mặt, ở trên cao hỏi: “Tiểu Cửu, nghe nói ngươi cắt cổ tay?”

Wyant nhanh chóng chen miệng: “Không, thiếu gia của chúng ta chỉ không cẩn thận bị thương nhẹ.”

“Ta có hỏi ngươi sao?” Đại phu nhân không thèm nhìn hắn, con mắt vẫn nhìn chằm chằm Ôn Kỳ, con ngươi bên trong lộ rõ vẻ khó chịu “ Ta không cần biết vì cái gì, ngươi có thể tiến vào Hoắc gia, có thể làm lão công coi trọng ngươi, đó chính là phúc của ngươi...”

Ôn Kỳ đánh gãy lời nàng: “Ngươi cho rằng ta thấy hắn hiếm lạ lắm?”

Đúng là tiểu tử không biết điều! Trong mắt Wyant lóe lên tia tức giận.

Đại phu nhân âm thanh càng thêm lạnh: “ Ngươi nói cái gì?”

“ Ta nói đừng làm phiền ta! Cút hết cho ta!” Ôn Kỳ gào lên, như phát rồ nhắm vào bọn họ.

Chuyện này nằm ngoài ý nghĩ của mọi người nơi đây.

Mấy vị phu nhân hốt hoảng giật mình hú hồn lùi về sau. Wyant muốn kéo người trở về liền thấy Đại phu nhân mạnh mẽ đẩy Ôn Kỳ, làm cậu ngã về phía sau.

Ôn Kỳ quan sát góc độ, để khuỷu tay cùng gáy rơi xuống đất phát ra tiếng vang trầm thấp, liền nhắm mắt bất động.

Động tác của cậu quá nhanh và hoàn hảo, mọi người đều cảm thấy cậu ngã “ầm” một tiếng, đầu còn đụng sàn nhà mới hôn mê bất tỉnh. Đại phu nhân mới khẩu khí mạnh mẽ ác liệt đều bị biến cố này làm trố mắt, cố ra vẻ bình tĩnh một chốc mới miễn cưỡng trấn định: “... Nhanh, gọi bác sĩ đến.”

Nàng ta nhìn Wyant: “Hắn xảy ra chuyện gì?”

Wyant đáng giá cậu là bị ép đến điên, đè nén lửa giận giải thích: “Thiếu gia hôm qua bị kích thích, tính tình không ổn định.”

Đại phu nhân nét mặt uể oải: “Thôi chúng ta mau về đi, trước hết cứ để hắn dưỡng bệnh.”

Một đám người lũ lượt đến, giờ lại lũ lượt kéo nhau đi, phòng ngủ rất đỗi yên tĩnh, Wyant ôm Ôn Kỳ đem đến giường, đè xuống cảm xúc táo bạo của mình, chờ bác sĩ chuẩn đoán.

Ôn Kỳ cũng tự nhiên mà diễn, thẳng thắn ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh. Wyant vẫn đang trông coi cậu, nhưng sợ kích thích đến cậu, chỉ có thể nghiêm mặt. Ôn Kỳ nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?”

Wyant sửng sốt: “... Cái gì?”

Ôn Kỳ liếc nhìn đánh giá một vòng phòng ngủ, rồi lại đưa mắt chuyển tới người hắn: “Đây là đâu? Ngươi là ai? Á, chờ chút, tôi là ai?”

Ôn Kỳ chống đầu, cau mày đăm chiêu suy nghĩ.

Wyant nhanh chóng gọi bác sĩ tới, quả thật nhận được đáp án từ bác sĩ: Tên thối tha này mất trí nhớ!!!

Gánh nặng trong lòng liền biến mất, kết quả này với hắn mà nói quả thực không thể nào tốt hơn. Hắn chậm rãi nói: “Thiếu gia đừng nên suy nghĩ quá, chỉ làm đau đầu, e rằng qua mấy ngày nữa có thể tự nhiên nghĩ tới.”

Ôn Kỳ nói: “Ngươi gọi ta là thiếu gia?”

Wyant đáp: “Ân, ngài chính là thiếu gia của Ngũ Đức gia tộc, Ngũ Đức gia là quý tộc cổ lâu đời...”

Hắn nhẹ nhàng nói, vô cùng kiên trì, thái độ so với lúc trước khác nhau một trời một vực. Ôn Kỳ dựa vào đầu giường lẳng lặng nghe, cho đến khi hắn nói xong mới gật gật đầu: “Nói như vậy thì ta là vì gia tộc mới đến đây?”

Wyant đáp: “Là như vậy, Ngũ Đức gia liền trông cậy cả vào ngài.”

Lời nói thật ngọt nha, Ôn Kỳ liền nở nụ cười, nói: “Ta hiểu.”

Wyant rất vui mừng: “Gần đến bữa trưa rồi, thiếu gia có muốn ăn gì không?”

Ôn Kỳ đáp một tiếng, nhìn theo người này rời đi, bước xuống giường đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cậu đem mình giả bộ “mất trí nhớ” làm lí do cho việc thay đổi tính cách sau lần tự sát trước đó, tiện thể làm bình ổn mối quan hệ với Wyant.

Cậu híp mắt, tâm tư liền nghĩ tới đoạn đường đầy xui xẻo của nguyên chủ, cảm thấy không thể nào trùng hợp nhiều như thế, khả năng lớn là sau lúc nguyên chủ bỏ nhà, có người không hy vọng nguyên chủ trở về.

Quả là thú vị.

Bọn họ không muốn nguyên chủ trở về, vậy cầu liền tìm cách trờ về. Đời trước cậu sống tại nơi tăm tối nhất của xã hội hơn hai mươi năm, chỉ một chút biến cố nhỏ này liền có thể áp bức nguyên chủ, nhưng lại vô dụng với cậu.

Ôn Kỳ bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, chậm rãi đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, nhìn Wyant đem đồ ăn đặt xuống, nói: “Ngươi mau nói cho ta biết một chút về Hoắc gia, ta muốn mau chóng đứng vững chân ở nơi này.”

Wyant nói: “ Gia chủ nhà họ Hoắc, Hoắc Hạo Cường, hai mươi hai tuổi, ba tháng trước mới vừa được nhậm chức....”

“ Cửu phu nhân,“ nói được nửa câu liền bị nữ hầu vội vã đi vào đánh gãy “ Gia chủ đến.”

Ôn Kỳ nhíu mày, nha, “lão công” của cậu đến.

Lúc trước nguyên chủ cùng với Hoắc Hạo Cường gặp nhau là cách nhau ống kính, cậu còn không biết vị gia chủ này dáng dấp ra làm sao.

Chỉ thấy tên hộ vệ áo đen đi vào trước, lập tức đứng thành hai hàng, mọi người thần tình đầy nghiêm túc mà ẩn chứa sát khí, làm bầu không khí trong căn phòng lập tức biến đổi. Ôn Kỳ cảm thấy phô trương thật lớn, cầm cốc nước, dự định chuẩn bị chiến đấu. Ai ngờ lúc này liền thấy một thiếu niên với khuôn mặt trẻ con bước vào.

Thiếu niên coi bộ cao tới mét sáu, một thân hoa phục* (*đẹp, lộng lẫy lồng lộn), mặt trên có bảo thạch cùng với mấy vị phu nhân ban nãy càng thêm khoa trương, lỗ tai mang tước linh, theo từng bước đi lại liền đung đưa, một mặt vô cảm. Ôn Kỳ thầm nghĩ đây là vị thiếu gia nào đó đi cùng gia chủ, liền nghe Wyant cung kính nói: “Gia chủ.”

Ôn Kỳ nhất thời hóa đá, liền bị sặc, chống tay rồi mãnh liệt ho khan: “Khụ khụ khụ....”

Hoắc Hạo Cường: “...”

Wyant: “...”

Bọn cận vệ: “...”

_Hết chương 1_

P/s: bà nội nó một chương dài dễ sợ:)))))))). Tiện thể xưng hô Ôn Kỳ trong truyện là “cậu” nha. Có chỗ nào nhầm góp ý nha:33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.