Không khí dường như đọng lại, đến cả chuông gió cũng ngừng vang.
Trong căn phòng dường như chỉ còn tiếng ho của Ôn Kỳ, một tiếng liền lại một tiếng, không ngừng vang vọng.
Ánh mắt ẩn nhẫn của bọn cận vệ lóe lên. Từ khi gia chủ lên nắm quyền, mọi người thấy hắn đều nhất mực cung kính, đây là kẻ đầu tiên dám phun nước vào người hắn, nhất định là ghét bỏ hắn quá lùn rồi. Quả là muốn chết, gia chủ là người sĩ diện rất cao! Dù có thấp thật đi chăng nữa thì cũng không thể nói ra, phải kìm nén lại!
Hoắc Hạo Cường mặt vô cảm xúc, nhìn chằm chằm người nào đó vẫn còn đang ho khan.
Wyant trên trán đổ mồ hôi lạnh, cẩn thận dò xét nét mặt gia chủ, dự định giải thích đôi câu, mà lúc này Ôn Kỳ liền ngẩng đầu lên --- cậu đang sững sờ trợn mắt nhìn Hoắc Hạo Cường, kinh ngạc không thôi.
Còn không biết thu liễm! Phu nhân này quả là muốn chết!
Bọn cận vệ tiếp tục nhìn chăm chú, chuẩn bị bất cứ lúc nào nghe theo mệnh lệnh ném phu nhân này ra khỏi nơi đây.
Wyant lúc này mồ hôi lạnh đổ càng nhiều, chỉ hận không thể móc mắt Ôn Kỳ ra. Tưởng rằng sau khi mất trí tiểu tử này sẽ biết điều ngoan ngoãn, ai ngờ vẫn gây thêm phiền phức cho hắn, biết vậy ngày trước đã không thèm mua cậu, đáng chết!!
Hắn vội vã vỗ lưng uy hiếp Ôn Kỳ vẫn đang ngây ngốc ngạc nhiên.
Ôn Kỳ không cho bọn hắn cơ hội hành động hoặc mở miệng, duy trì vẻ mặt kinh ngạc chuyển tới Wyant: “ Ngươi không phải nói cha ta đã mất rồi sao? Làm sao lại gọi hắn là gia chủ?”
Wyant sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại: “Bởi nơi này là Hoắc gia, hắn là Hoắc gia chủ.”
Hi vọng đến bất ngờ quá, trái tim mỏng manh của hắn không theo kịp, âm thanh của hắn đều có chút giả tạo: “...Thưa thiếu gia, đây không phải Ngũ Đức gia.”
Hoắc Hạo Cường hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì?”
Wyant thu lại vẻ khiếp sợ đến bay mất ba hồn bảy vía, đáp: “Dạ, về nhà của thiếu gia. Ngày hôm nay thiếu gia bị đụng đầu, mất trí nhớ.”
Hoắc Hạo Cường ngoài ý muốn nhìn về phía Ôn Kỳ, vòng qua bàn ăn đi tới, duỗi tay nâng cằm cậu, cúi người áp sát: “Cái gì cũng không nhớ rõ?”
Ôn Kỳ đứng lên.
Hoắc Hạo Cường theo động tác của hắn nhấc cánh tay lên, từ nhìn xuống biến thành nhìn lên trên, nhất thời trầm mặc.
Bọn cận vệ: “...”
Wyant: “...”
Này là lại muốn tìm chết sao?
Trên mặt Ôn Kỳ hoàn toàn không nhìn ra vẻ cố ý, lễ phép mở ra khoảng cách với hắn, đối với câu hỏi của hắn, lễ phép dạ một tiếng. Hoắc Hạo Cường nhìn hắn, không truy cứu, đi tới phía đối diện cậu ngồi xuống: “Gọi ta lão công.”
Ôn Kỳ giả ngu: “Hả?”
Hoắc Hạo Cường nhắc nhở: “Ngươi là Cửu phu nhân của ta.”
Ôn Kỳ liếc mắt dò hỏi Wyant, nhận được cái gật đầu đầy khẳng định, lần nữa chuyển hướng tới Hoắc Hạo Cường, nghiêm túc đánh giá.
Hoắc Hạo Cường: “Làm sao?”
Ôn Kỳ nói: “Thử ngẫm lại xem có thể nhớ lại được chút gì không.”
“Ngươi mới gả cho ta, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt.” Hoắc Hạo Cường giải thích cho vị phu nhân mới này, thấy cậu nghiêm túc nghe, “Còn có gì muốn hỏi?”
“Không còn,“ Ôn Kỳ dừng lại một lát, “Mà ta đoán khẳng định trước đây khẳng định đã gặp qua ngài, cũng đã quen biết ngài. Bởi vì ta cảm giác với tính cách của ta, sẽ không tùy tiện gả cho người không quen biết.”
Cậu nhìn Hoắc Hạo Cường bằng ánh mắt nhiệt tình, nóng bỏng, “Ta rất tin tưởng mắt nhìn người của chính mình.”
Móa, lời này!!!
Bọn cận vệ bắt đầu đối với vị phu nhân vừa “cải tử hồi sinh” này bằng cặp mắt khác xưa. =)))
Hoắc Hạo Cường vẫn như cũ mặt vô cảm, nhưng rõ ràng là bị xiêu lòng, bằng chứng là hắn dặn người làm thêm phần món ăn, bồi vị phu nhân mới ăn cơm, nói rằng: “Lần đầu tiên ta thấy ngươi, liền cảm thấy ngươi rất đặc biệt. Biểu diễn tài năng cũng không phải ca vũ, mà là làm bộ bản thân bị lừa bán, không phải ngươi tự nguyện, rất khác người.”
Wyant trong lòng giật nảy mình, vội vàng âm thầm quan sát Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ suy nghĩ một chút: “Không có ấn tượng, có thể ý nghĩ của ta cùng mọi người bất đồng đi.”
Hoắc Hạo Cường nói: “Ừm, ta cũng rất thích người có cá tính.”
Ôn Kỳ chẳng hề ngại ngùng, thẳng tắp nhìn hắn: “ Ta cũng thế.”
Hoắc Hạo Cường rất hưởng thụ, sau khi ăn liền nhắc đến việc kết hôn. Phu nhân là được tuyển chọn, bọn họ còn chưa có đăng ký, lễ cưới cũng chưa làm, Hoắc Hạo Cường chuẩn bị vì cậu làm một lễ cưới long trọng, đầy cá tính. Ôn Kỳ vạn phần bình tĩnh, ngược lại tên bây giờ không phải cậu, mặt cũng không phải, cho nên đều không đáng kể.
Cậu đáp: “Theo ý ngài.”
Hoắc Hạo Cường “Ừ” một tiếng, đi đến bên cạnh cậu, thấy cậu muốn đứng dậy, tức khắc liền đè lại vai cậu, cầm tay cậu, bá đạo tuyên bố: “Tối nay ta đến chỗ ngươi.” (thị tẩm =))))
Ý tứ rất rõ ràng, Ôn Kỳ vô cùng “”cao hứng”” đem người tiễn ra khỏi cửa, trong lòng “ha ha” vài tiếng, với thân thể nhỏ bé của ngươi muốn đè ta? Tiểu gia ta không đè ngươi đã là phúc lớn.
Wyant thấy cậu chăm chú nhìn bóng lưng của gia chủ, nói: “Gia chủ rất yêu thích ngươi, nghe nói sau hôm tuyển người ngày ấy, ngài ấy không gặp mặt người khác nữa.”
Ôn Kỳ hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta xem sau tối nay, hắn còn có thể thích ta?”
Wyant suýt cắn đầu lưỡi:“ Cái gì?”
Ôn Kỳ cười híp mắt: “Đừng lo, ta đùa thôi.”
Wyant liếc mắt nhìn cậu.
Thiếu niên tươi cười yếu ớt, đôi mắt đẹp mang theo vài phần tùy tính, như có như không nhuệ khí, cả người khí chất đều thay đổi, phảng phất một đóa hoa hóe khô đột nhiên “lột xác”, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ diễm lệ sắc nước, mê người nhưng rất nguy hiểm.
Hắn nhớ tới Ôn Kỳ ngày hôm nay tùy cơ ứng biến, thầm nghĩ người này căn bản không hề ngu, có thể khi trước chịu không ít khổ bị kích thích, giờ mất trí nhớ liền khôi phục tính tình lúc đầu, không biết khi đó bản tính ra sao, có khống chế được hay không.
Ôn Kỳ không để ý đến con mắt nghiên cứu của hắn, quay người trở về phòng: “Ta nhớ còn nửa năm nữa mới mười tám tuổi, có thể lĩnh chứng nhận hay sao?”
“Dựa theo chứng minh thân phận, ngài đã mười tám tuổi”, Wyant nói bừa vài câu liền lừa gạt cậu, nói cho cậu biết đăng kí là không thành vấn đề, thấy cậu không tiếp lời, liền đoán ra tâm tư của cậu, “Thiếu gia, ta biết ngài hiện tại không có cảm giác với gia chủ, nhưng vì Ngũ Đức gia...”
Ôn Kỳ xua tay: “Ta biết.”
Wyant tiếp tục khuyên nhủ: “Ngoại trừ chiều cao, gia chủ của chúng ta bộ dạng rất đẹp.”
Ôn Kỳ thầm nghĩ đến bộ dạng của Hạ Lăng Hiên - hôn phu của nguyên chủ, tên này làm sao có thể sánh bằng chứ?
Cậu kiếp trước gặp qua rất nhiều mĩ nhân, nhưng chẳng mấy ai được như Hạ Lăng Hiên, dù hắn không có cảm giác với Hạ Lăng Hiên, nhưng phải xác thực rằng Hạ Lăng Hiên rất đẹp mắt, huống hồ quốc gia của nguyên chủ và Hạ Lăng Hiên to lớn mạnh hơn nơi này nhiều lần, Hạ gia còn xếp trong ba gia tộc lớn nhất tinh cầu này, Hoắc gia không thể so với, bất luận thế nào, Hạ Lăng Hiên đều có thể quăng Hoắc Hạo Cường hơn chục con phố.
Nguyên chủ có tình cảm đối với Hạ Lăng Hiên từ lâu, tự nhiên không muốn lấy người khác, có lẽ này cũng là một trong những nguyên nhân tự sát... Ôn Kỳ nghĩ, trong đầu lóe lên khuôn mặt Hạ Lăng Hiên.
Hạ Lăng Hiên tính tình rất lạnh, đối với người khác đều lãnh đạm, nguyên chủ cùng hắn một tuần chỉ có thể nói được mấy câu, cảm giác như trúng số đặc biệt. Có thể nói người này cực kì khó ở.
Hôn ước của bọn họ là do cha mẹ hai nhà lén lút lập ra từ bé, có thể thành hay không, phải xem ý nguyện chính họ.
Cũng bởi vậy và do nguyên chủ lo được lo mất, còn quá ngây thơ, bạn bè thì nói “Hạ Lăng Hiên đối với hôn ước này không có vẻ ghét bỏ, có thể có ý với cậu, không bằng ngươi cứ trốn kết hôn một lần xem hắn có chú ý tới ngươi không, vừa vặn xem tâm ý của hắn với ngươi”, khi đó đầu óc nguyên chủ nóng lên, đồng ý.
Đương nhiên, nguyên chủ không ngốc mà ồn ào rêu rao, chỉ sau khi rời đi liền gửi tin đến cho Hạ Lăng Hiên “Ta muốn đào hôn”, cũng ảo tưởng rằng Hạ Lăng Hiên có thể hoảng sợ mà chạy đi tìm cậu, nhưng sự phát triểu tình hình có hơi vượt mức khống chế khiến nguyên chủ không kịp chuẩn bị.
Phi hành khí bị thu, hộ vệ di tán, thông tấn khí thất lạc, tài khoản cá nhân bị hack, khômg hiểu sao leo nhầm thuyền... Vận rủi cứ như làn sóng đánh liên tục, để rồi chìm thuyền, nguyên chủ được bọn buôn người cứu, đến Tụ tinh quốc này.
Bây giờ nguyên chủ mất tích, Hạ Lăng Hiên về tình về lý đều không thể ngồi yên không quản, tìm thì nhất định sẽ tìm, chỉ là không có quá để tâm đi?
Ôn Kỳ cười ra một hơi, không có hi vọng vào vị hôn phu băng lãnh kia, nói: “Lão công mới vừa nói bố trí phòng ngủ theo yêu thích của ta, thêm gì cũng được, ngươi mau chuẩn bị cho ta cây đàn dương cầm.”
Wyant phản ứng nửa giây mới ý thức được “lão công” ở đây chỉ Hoắc Hạo Cường, nhanh chóng nhận mệnh mà đi. Ôn Kỳ kiên trì ngồi chờ, đến khi Wyant tìm người đem đồ vật đến, chọn nơi đặt phù hợp, lúc này mới thỏa mãn đi ra ngoài tản bộ.
Kiến trúc của Hoắc gia rất lớn, đầu xuân thời tiết đẹp, hoa viên muôn hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Ôn Kỳ đi một lát, liền nghe thấy tiếng cười, giương mắt nhìn theo hướng đó.
Chỉ thấy Hoắc Hạo Cường ngồi ở trước ghê, trái phải ôm mỹ nhân.
Hai vị phu nhân đều cao tới mét bảy, vậy mà e thẹn hướng tới lồng ngực của hắn, cùng với bộ dáng gà rừng ban sáng, quả là một trời một vực. Hoắc Hạo Cường coi bộ sắp bị khối thịt kia đè cho xẹp lép, nhưng hắn chẳng hề để ý, lãnh khốc ôm bọn họ, có vẻ rất hài lòng. Ba người quần áo đính đầy bảo thạch lấp lánh, đủ mọi màu sắc. Quả thật đủ bảy sắc cầu vồng.
Ôn Kỳ lùi lại vài bước để không bị phát hiện, cười hỏi: “Đau mắt sao?”
“...” Wyant khóe miệng giật giật, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hình ảnh vừa rồi, thật không lỡ nhìn thẳng.
Hắn nói “thật lòng”: “Đẹp lắm.”
Ôn Kỳ quay đầu nhìn hắn.
Wyant trấn định, tiếp tục “thật lòng”: “Thật đó.”
Ôn Kỳ hồi tưởng khi nãy tiếp xúc ngắn ngủi với Hoắc Hạo Cường cùng thái độ của Wyant, khẳng định Hoắc Hạo Cường vẫn trong kỳ trung nhị, mà thẩm mỹ ăn mặc của đám phu nhân kia, hẳn là theo sở thích của hắn.
Cậu nở nụ cười: “Vậy thì ta hẳn nên làm một bộ càng thêm đau mắt để lấy lòng.”
Wyant không nhịn được hỏi: “Ra làm sao?”
Ôn Kỳ đáp lại hắn: “Qua vài ngày nữa ngươi sẽ biết, thuận tiện tặng ngươi một bộ.”
Wyant: “... Ta cũng không cần đâu, thật sự không cần đó, thưa thiếu gia.”
Ôn Kỳ: “ Chứ ngươi không phải vừa cảm thấy đẹp mắt sao?”
Wyant trầm mặc.
Ôn Kỳ cười nói: “Đi thôi, đừng quấy rầy bọn họ.”
Wyant hoàn toàn không đoán ra tâm tư của cậu, liếc mắt nhìn theo bóng lưng của cậu, từ từ đi theo.
Một buổi trưa rất nhanh liền trôi qua, sắc trời chuyển tối.
Hoắc Hạo Cường nói được làm được, đến khuya liền tới phòng của tân phu nhân. Ôn Kỳ đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ trắng như tuyết ngồi ở phía trước cửa sổ đàn dương cầm.
Gió đêm nhẹ nhàng phất qua mái tóc thiếu niên, cậu mỉm cười, nhắm mắt đánh một khúc dương cầm du dương.
Hoắc Hạo Cường chậm rãi dừng lại bước chân, đứng ở nơi xa nhìn cậu, chỉ thấy trên người thiếu niên tỏa ra khí chất hòa hoa phong nhã, phú quý đầy mình xen lẫn khí tức thần bí, cùng tiếng đàn ngoài cửa sổ lẫn với hương hoa đồng thời ôm lấy thần kinh, khiến người không tự chủ rơi vào mộng cảnh.
Ôn Kỳ đàn xong khúc cuối cùng, nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Hay không? Đây là khúc nhạc quê hương ta, biểu đạt mong ước được nhào vào lồng ngực của người yêu để tâm tình.”
Hoắc Hạo Cường quả thật bị cậu hạ độc, khốc khốc đưa hai tay ra: “Lại đây.”
Ôn Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, nhiệt tình nhảy dựng lên nhằm vào lòng hắn. Hoắc Hạo Cường bất ngờ bị hắn bổ một cái, không kịp chuẩn bị liền ngã chổng vó (poor anh quá =)))). Ôn Kỳ ôm lấy hắn, toàn bộ trọng lượng đều đè xuống, “Ầm” một tiếng, Hoắc Hạo Cường thành công tiếp đất, xương cụt cùng đất mẹ thân mật âu yếm mà tiếp xúc, nhất thời “A” một tiếng thảm thiết.
Wyant cùng bọn cận vệ vội vã vào trong: “Gia chủ, có gì....”
Lời bọn họ liền kẹt lại trong miệng, chỉ thấy gia chủ ngồi dưới đất, Cửu phu nhân ngồi trong lồng ngực hắn, áo ngủ trượt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn, vô cùng hương diễm. Hoắc Hạo Cường chỉ kêu có nửa tiếng, chỉ vì mặt mũi mà cố kiềm nén lại. Ôn Kỳ thì lại giải thích một câu do bọn họ không đứng vững, rồi ngượng ngùng chỉnh lại áo ngủ.
Mọi người không dám quấy rầy, lập tức lui ra.
Ôn Kỳ quay lại sung sướng nhìn chằm chằm Hoắc Hạo Cường đau đến chảy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm xương cụt hắn không gãy thì cũng chính là nứt, phải nằm ít nhất nửa tháng, liền trong lồng ngực hắn nhiệt tình xoay xoay eo ( anh ít có ác quá đm =))))): “Lão công~”
Hoắc Hạo Cường đau đến nhăn mặt lại, hít vào một hơi.
Ôn Kỳ dừng lại: “Lão công, ngài làm sao vậy?”
Hoắc Hạo Cường không đáp.
“Lão công, sắc mặt ngài trắng bệch rồi,“ Ôn Kỳ sốt sắng nhào về phía hắn “Lão công có phải không thoải mái không? Ngươi mau nói đi lão công! Đừng dọa ta mà lão công!”
Hoắc Hạo Cường nhịn không được: “Ngao!”
Bọn cận vệ bên ngoài yên lặng nghe, tận tâm làm quần chúng ăn dưa.
“Ôi, quả là kịch liệt.”
“Sao ta thấy giống như kêu thảm thiết vậy...”
Lời còn chưa dứt, bên trong lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, bọn cận vệ thần sắc biến đổi, lảo đảo cấp tốc vọt vào.
Hoắc Hạo Cường được bọn cận vệ đưa đi.
Bên cạnh còn có vị tân phi nhân hai mắt đỏ hoe đang thất kinh, nhưng mà tân phu nhân thân thể bạc nhược, không chịu được đả kích này liền đi được hai bước rồi hôn mê bất tỉnh. Hoắc Hạo Cường liền dặn dò Wyant chăm sóc phu nhân thật tốt, rồi mới chịu rời đi.
Đoàn người ồn ào gào thét mà đi, mang theo từng trận kinh hô. Wyant tại nơi Ôn Kỳ bất tỉnh ôm lấy, gân xanh trên trán nảy lên.
Vì sao sự tình lại không thuận lợi!!!
Thật vất vả mong ngóng tiến triển của gia chủ cùng Ôn Kỳ, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết lần này gây ra phiền toái gì đây. Hắn cau mày, nhận mệnh ôm Ôn Kỳ trở về phòng, dặn dò nữ hầu bên ngoài trông coi, liền đi xem tình huống của gia chủ.
Ôn Kỳ nghe tiếng đóng cửa, lười biếng xoay người, định bụng ngủ một giấc nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu bừng tỉnh giấc, nghe thấy tiếng cửa phòng bị dùng sức mở ra, thần trí đột nhiên thanh tỉnh.
Cậu nằm đó không nhúc nhích, cảm giác một đám người xông vào, trong đó có nữ hầu cùng Wyant ngăn cản nhưng vô dụng, rất nhanh liền có người thô lỗ xốc cậu lên, ngay lập tức cậu được dội cho một chậu nước.
Ôn Kỳ đời trước oai phong cả hai giới hắc bạch, đến giờ được thưởng thức loại đãi ngộ này, “ngơ ngác” tỉnh dậy: “... Các người làm gì?”
Đứng trước giường là quản gia của Đại phu nhân, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, ngũ quan dưới ánh đèn hiện ra vẻ cay nghiệt, chỉ danh người ở phía sau phân phó: “Mau bắt hắn lại!”
_Hết chương 2_