Tôi Rất Nhớ Em

Chương 3: Chương 3




Năm thứ hai trung học Hà Sùng có một cô bạn gái.

Cậu và Chu Giai Ý học cùng một trường trung học, nhưng không cùng lớp. Chuyện bạn gái, nếu không phải Hà Sùng chủ động nói với Chu Giai Ý, cô cũng không hề biết. Hôm đó Hà Sùng hẹn Chu Giai Ý sau khi tan học cùng đi ăn lẩu. Vừa hay thứ sáu lại không có tiết tự học buổi tối, cô nhắn tin cho mẹ rồi đồng ý.

Không ngờ lúc tan trường, Hà Sùng đã dẫn theo một cô bạn gái tới trước cửa lớp đợi Chu Giai Ý. Khi Chu Giai Ý nhìn thấy cô gái ấy, cô luống cuống nhìn cậu. Lúc đó cậu mới tít mắt vỗ vai bạn gái, giới thiệu với cô: “Bạn gái mình, Tạ San San!” Sau đó lại chỉ vào Chu Giai Ý, cúi đầu ghé vào bên tai Tạ San San cười nói: “Đây chính bè đảng mình chơi từ nhỏ tới lớn mà mình đã kể với cậu, Chu Giai Ý. Mình làm chuyện xấu xa gì cũng kể cho cô ấy nghe, thế nên giới thiệu cậu với cô ấy đầu tiên.”

Tạ San San dáng người nhỏ nhắn, còn rất gầy, nhưng rất xinh xắn. Đôi mắt trông có vẻ rất sâu, có lẽ là đã trang điểm một chút. Cô ấy không buộc tóc lên như những bạn gái trong lớp Chu Giai Ý theo quy định của trường học, mà thả mái tóc dài bên bờ vai gầy, trông có phần người lớn hơn. Chu Giai Ý thấy những bạn gái xinh đẹp thì rất dễ xấu hổ, cộng thêm việc Hà Sùng không báo trước với cô một tiếng, cô cứ thế đeo cặp sách đứng nhìn hai người họ. Chỉ biết cười, không nghĩ ra nên nói câu gì.

“Mình đang bảo sao tên nghe quen thế, thì ra người ta học ở lớp chọn, đâu có cùng một đẳng cấp với cậu.” Tạ San San hướng ngoại hơn so với Chu Giai Ý, thấy cô không nói gì bèn chủ động tìm đề tài. Cô ấy trừng mắt với Hà Sùng, rồi nhiệt tình hỏi Chu Giai Ý: “Tối nay chúng ta ăn lẩu gì? Cậu thích thịt dê hay thịt bò?”

Chu Giai Ý mỉm cười, hai tay cũng chẳng biết nên đặt ở đâu, cuối cùng đành nắm chặt lấy quai cặp: “Mình thế nào cũng được.”

Cô và Hà Sùng đều thích ăn thịt dê, nhưng không biết Tạ San San có thích không, thế nên đành giao quyền lựa chọn cho cô ấy: “Thịt dê đi!” Hà Sùng nhân cơ hội ấy ra quyết định: “Vừa hay cả ba chúng ta đều thích thịt dê.”

Dứt lời, cậu lại giơ tay bá cổ Chu Giai Ý, kéo cô đến bên cạnh mình, cười hì hì véo má cô: “Ngượng cái gì, đều là người nhà cả mà.”

Bị trêu chọc như vậy, Chu Giai Ý càng không biết giấu mặt đi đâu. Cô sợ Tạ San San không vui, vội cười gượng gạo với cô ấy. Tạ San San chẳng hề để tâm, thậm chí còn lo Chu Giai Ý không quen người lạ, chủ động khoác tay cô: “Cặp sách của cậu có nặng không? Để Hà Sùng xách cho cậu?”

Chu Giai Ý vội vàng xua tay nói không cần.

Bữa lẩu ấy cũng không khó vượt qua như Chu Giai Ý nghĩ. Tạ San San và Hà Sùng đều thuộc tuýp người tính cách tự nhiên, cởi mở. Nói chuyện với cô ấy một lúc, Chu Giai Ý cũng thoải mái hơn nhiều. Chu Giai Ý nhìn người rất đơn giản, cũng tin từ tướng mạo có thể hiểu được một phần tính cách của người đó. Thế nên chỉ riêng việc Tạ San San nhường phần thịt dê nhúng chín đầu tiên cho cô đã đủ khiến Chu Giai Ý cảm thấy con người cô ấy rất tốt.

Tạ San San sống khá xa quán lẩu nơi họ ăn. Ăn xong, bọn họ bàn bạc một chút, cuối cùng Hà Sùng và Chu Giai Ý cùng đưa Tạ San San về nhà trước rồi mới trở về khu nhà của họ. Khi đi qua đường xỉ than, Chu Giai Ý cuối cùng vẫn tò mò hỏi Hà Sùng: “Cậu yêu vậy hơi sớm thì phải?”. “Chu Giai Ý! Cậu xem nhiều phim nước ngoài và đọc không ít tiểu thuyết rồi, còn không biết chỉ có Trung Quốc mới có cụm từ “yêu sớm” thôi sao?” Hà Sùng nghe xong bật cười, giơ tay vò mạnh đầu cô: “Ngoan đi! Mình chẳng có chuyện gì giấu cậu cả, cậu cũng đừng gây thêm phiền phức cho mình.”

Từ khi vào cấp hai, Chu Giai Ý bắt đầu cắt tóc ngắn, một kiểu đầu nấm chẳng có gì mới mẻ, rất hợp với gương mặt tròn vo của cô, cũng dễ xử lý, không cần lo bị cậu làm cho rối bù. “Ồ!” Trong lòng cô không chắc chắn, chỉ biết nói mấy câu quan tâm: “Con người cô ấy cũng rất tốt, cậu chú ý đừng để ảnh hưởng tới học tập là được.”

“Cậu mà biết cô ấy cũng hút thuốc, uống rượu thì sẽ không cảm thấy con người cô ấy tốt nữa đâu.” Sau lưng cũng chẳng giữ chút thể diện nào cho bạn gái, đôi mắt hoa đào của Hà Sùng cong lên, chẳng để tâm tới bộ dạng kinh ngạc của Chu Giai Ý: “Đó gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Lên cấp hai cậu chỉ đâm đầu vào học, không biết nhìn người cũng không sao, khi nào lên cấp ba nhớ để ý một chút là được. Ví dụ như thành tích bây giờ của mình, lên cấp ba chắc chắn không thể học cùng một trường với cậu rồi.”

Từ nhỏ tới lớn cậu luôn đối xử với cô như thế. Mỗi khi cô nghĩ sự việc đơn giản, cậu lại nói cho cô biết rằng nó không đơn giản đến vậy. Ngược lại khi cô nghĩ mọi chuyện rất nghiêm trọng, cậu lại tỏ ra không mấy quan tâm, làm như lần nào cậu cũng đúng vậy. Chu Giai Ý ít khi vì thái độ đó của cậu mà tỏ ra không vui, nhưng cũng chẳng thể phản bác.

“Thế sao cậu không cố gắng thêm?” Cô thử đổi sang một chủ đề mình có lập trường một chút: “Có phải không học được đâu, cậu thông minh hơn mình nhiều mà.”

Hà Sùng lắc đầu, tư duy nhanh nhạy hơn cô: “Mấy hôm nay sao cứ nhìn thấy trước cửa nhà cậu có hai đôi giày vậy?”

Chu Giai Ý không bước đi được nữa. Cô dừng lại một lúc, tới khi Hà Sùng phát hiện ra, quay lại thì mới nói: “Mẹ mình có bạn trai rồi.” Hà Sùng nhìn cô, nhớ lại trước đây cậu đã từng nói rằng cô phải học cách sống tự lập. Lúc đó cô còn không phục, nói rằng sau này mẹ mình sẽ không tái giá.

Chu Giai Ý cũng im lặng nhìn cậu. Hà Sùng cảm thấy có lẽ cô cũng đang nhớ tới lời nói như đinh đóng cột khi trước của mình. Sự thực chứng minh cậu đã đúng, nhưng nghĩ lại dáng vẻ cắn chặt môi, nuốt nước mắt vào trong hôm đó của Chu Giai Ý, Hà Sùng cũng không muốn châm chọc nữa.

“Ồ. Vừa nãy ăn lẩu chưa no phải không? Có ăn thêm xiên gà nướng không?” Cậu đi tới, khoác tay cô, đi về phía sạp hàng bán đồ nướng. Vẫn là nụ cười tít mắt, ngữ khí từ tốn, dường như thật sự bỗng nhớ ra vừa rồi trong cửa hàng cô không ăn mấy: “Đi, mình mời cậu!”

Chu Giai Ý để mặc cho cậu kéo. Hai người đi tới bên một sạp hàng nhỏ, đợi những xiên gà được nướng giòn.

“Hà Sùng!” Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào lớp dầu sóng sánh trong chảo, chần chừ một lúc, hít một hơi sâu rồi mới ghé sát lại gần, thì thầm với cậu: “Bây giờ hình như mẹ mình đang nuôi chú đó. Chú ấy ở nhà mình được bao ăn bao uống, lần trước còn mang chiếc máy tính xách tay cũ bố để lại cho mình đi mất. Mình còn nghe thấy chú ấy mượn tiền mẹ…”

Hà Sùng nhìn cô, không ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Cậu chú ý tới đôi giày ấy cũng một thời gian rồi, vốn dĩ tưởng rằng Chu Giai Ý sẽ không nhịn được mà kể với cậu, cuối cùng vẫn là cậu đánh giá thấp khả năng giữ mọi chuyện trong lòng của cô. Nếu hôm nay cậu không nhớ ra, gạn hỏi, chưa biết chừng cô ấy sẽ còn đè nén đến hoại tử cả bụng.

“Nói với bố cậu chưa?” Cậu hỏi.

Chu Giai Ý lắc đầu, cúi gằm mặt, tóc bên mang tai cũng rũ xuống, che khuất gương mặt: “Chưa! Mẹ không cho mình nói. Mẹ bảo nếu mình nói ra, bố sẽ không đưa tiền sinh hoạt cho mẹ con mình nữa.” Hà Sùng không thấy kỳ lạ. Cậu quen biết nhà họ Chu nhiều năm rồi, cũng khá hiểu tính của mẹ Chu Giai Ý: “Vậy có nói với ông bà ngoại chưa?”

Chu Giai Ý lại tiếp tục lắc đầu.

Gà đã rán xong, cô cúi đầu nên cũng không để ý. Hà Sùng đón lấy giúp cô, vẫn phết tương ớt lên như mọi lần, nhân tiện cho cô một lời khuyên: “Tốt nhất là cậu nên nói với ông bà ngoại. Nếu không tin bố, thì cũng nên tin họ.”

Cảnh tượng này khá giống với lần trước khi cậu nói với cô lời của người lớn không thể tin hoàn toàn. Cô đón lấy xiên gà nướng, không im lặng như hôm đó nữa mà nghe lời cậu, gật đầu: “Được!” Cũng chỉ có lời của Hà Sùng là cô có thể tin tưởng mà thôi.

Hà Sùng vỗ vỗ đầu cô, khi phát hiện cô nghe lời cậu như vậy, cậu cũng chẳng vui vẻ như trong tưởng tượng.

“Mau ăn đi! Xe đi qua đi lại nhiều lắm, cẩn thận tý nữa ăn toàn đất cát vào bụng đấy.”

***

Ngày nhà họ Chu xảy ra chuyện là một buổi sáng trong khoảng thời gian học bù nghỉ hè năm thứ ba trung học của Chu Giai Ý và Hà Sùng.

Bà Chu sáng sớm đã ra khỏi nhà đi mua thức ăn, chỉ còn một mình Chu Giai Ý ở nhà, tự mình làm đồ ăn sáng, chuẩn bị ăn rồi đi tới trường. Hà Sùng dậy muộn hơn Chu Giai Ý, cũng vì nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào ở ngoài cửa nên mới bị đánh thức. Cậu đi vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài xem có chuyện gì.

Vừa mở cửa ra, cậu liền nhìn thấy trước cửa nhà họ Chu có hai người phụ nữ trung niên xa lạ đang hung hăng gào thét: “Gọi mẹ mày ra đây!” Chu Giai Ý đứng co ro trước cửa, đi chân đất ra ngoài, dùng người giữ chặt lấy cửa, nước mắt ướt đẫm gương mặt: “Cô ơi… Cháu xin cô đừng làm vậy…”

Họ sống ở tầng ba. Thời gian này hàng xóm sống cùng khu nhà cũng đang đi lên đi xuống. Đã có mấy người đứng lại xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng lại chẳng mấy ai thân thiết với nhà họ Chu nên không bước tới khuyên nhủ: “Mày gọi bà ta ra đây!” Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không có ý nhượng bộ, vốn định làm lớn chuyện này lên, thấy Chu Giai Ý không chịu tránh ra, bà ta bèn đẩy cô ra, giọng nói vừa to vừa sang sảng, y như nuốt phải lửa: “Bà ta làm vậy là có ý gì? Bản thân gia đình mình bị kẻ thứ ba phá hoại, giờ lại ra ngoài phá gia đình người khác phải không? Bà ta không có tự trọng sao, hả?”

Chu Giai Ý bị bà ta đẩy ngã, nắm chặt lấy khung cửa, khóc gần như mất tiếng: “Cô ơi, cô đừng làm vậy… Mẹ cháu không biết đâu, mẹ cháu không biết thật mà…” Cô khóc lóc giải thích, giọng nói khản đặc, chắp hai tay lại, khom lưng cầu xin, cả người run lên bần bật: “Cháu xin cô… Xin cô đừng làm vậy!”

“Mày khóc lóc cũng không có tác dụng gì đâu!” Máu nóng đang bốc lên đầu bà ta, tính tình rất không ổn định, bèn tiến lên bước túm lấy tóc Chu Giai Ý, kéo ngược rồi ra sức hất: “Gọi bà ta ra đây! Gọi bà ta ra đây nói chuyện với tao!” Chu Giai Ý bị túm tóc, không còn đứng thẳng được nữa, không thoát ra được, chỉ biết xua tay một cách bất lực. Không ít lọn tóc ướt nước mắt dính chặt trên gò má đỏ bừng. Cô thê thảm khóc lóc, cầu xin: “Cô ơi… Cô ơi…”

“Này!” Hà Sùng chấn động vì cảnh tượng ấy, còn chẳng kịp xỏ dép, ngay lập tức xông tới kéo hai người ra, đứng chắn trước mặt người phụ nữ trung niên, giữ tay bà ta lại, không cho chạm vào Chu Giai Ý nữa: “Cô à! Có chuyện gì từ từ nói! Đừng có động tay động chân với trẻ con!”

Cậu đã cao tới một mét bảy lăm, dù mới chỉ học lớp chín, cứ chắn như thế cũng đủ để bảo vệ cho Chu Giai Ý. Người phụ nữ trung niên có lẽ cũng nhận ra không nên động tay với trẻ con. Sau khi bị cậu chặn lại, bà ta sốt ruột, thở hổn hển, nhưng cũng dần bình tĩnh lại. Thế nhưng vẫn không quên hét lên với Chu Giai Ý đứng phía sau lưng Hà Sùng: “Mày bảo nó gọi con đàn bà đê tiện đó ra đây!”

Chu Giai Ý khóc rất dữ, nức nở không nói nên lời. Cũng may bà ngoại cô sống gần đó không biết được ai gọi tới, lật đật từng bước đi lên tầng ba: “Sao vậy? Sao vậy?” Từ xa bà ngoại đã nghe thấy tiếng chửi rủa, trong lòng đã biết chuyện gì xảy ra, nhưng bước tới vẫn hỏi người phụ nữ trung niên: “Cô à! Chuyện này là thế nào?”

Có lẽ bà ta thấy bà ngoại cô chân không vững, động tác lại không nhanh nhẹn, có vẻ sức khỏe cũng không tốt, nên trước mặt bao nhiêu người dù tức giận cũng đành kìm nén: “Chuyện gì ư? Mẹ nó quyến rũ chồng tôi, bà nói xem là chuyện gì?” Bà ta không dám nhằm vào người già, mọi chuyện đổ hết lên đầu Chu Giai Ý, hét về phía cô: “Mày gọi mẹ mày ra đây!”

Hà Sùng nắm chặt tay Chu Giai Ý ở phía sau, khẽ đẩy cô lùi vào sau cửa một bước. Giữa mùa hè mà tay cô lạnh ngắt, ướt đẫm nước mắt, dính nhơm nhớp, nắm cũng không dễ gì, nhưng cậu cũng không buông ra. Những người hàng xóm xung quanh cuối cùng cũng không thể đứng nhìn được nữa, lần lượt đứng ra khuyên can: “Chị ấy không ở nhà thật. Nói gì thì nói, cũng đừng làm khó bọn trẻ.”

“Cô à! Cô bớt giận đi, bình tĩnh một chút. Có gì chúng ta từ từ nói, được không? Con gái tôi đi mua thức ăn rồi, không có nhà. Hay là cô tới nhà tôi trước, tôi gọi điện cho nó về, hai người nói rõ ràng với nhau.” Bà ngoại Chu Giai Ý thấy vậy bèn nắm tay người phụ nữ trung niên, vỗ vỗ lưng bà ta, nói nhỏ nhẹ như đang cầu xin: “Cháu ngoại tôi học lớp chín rồi, còn phải đi học thêm. Cô tích đức một chút. Tôi cũng từng này tuổi rồi, cô nể mặt tôi một chút được không?”

Bao nhiêu người khuyên bảo như vậy, bà ta còn làm loạn lên cũng không hay, cuối cùng đành phải đồng ý cùng bà ngoại về nhà trước.

Bà ngoại Chu Giai Ý không kịp an ủi cô nữa, chỉ quay đầu lại, bảo cô mau đi: “Bữa sáng mua dọc đường, mau đi học đi con!” Nói với Chu Giai Ý, thực ra là nói với Hà Sùng. Hà Sùng hiểu ý bà ngoại, quay người đẩy Chu Giai Ý đang rụt vai lại run rẩy vào trong nhà: “Vào lấy cặp sách, chúng ta đi học!”

Lúc cô đi lấy cặp sách, cậu cũng về nhà cầm cặp ra, khóa chặt cửa rồi kéo cô cùng tới trường. Trường trung học của họ cách khá xa tiểu khu, phải đi xe buýt mới tới nơi. Đường tới trạm xe buýt lại khác với đường tới trường tiểu học ngày xưa, phải vòng thêm một đoạn xa. Cũng may con đường này cũng có cửa hàng bán bún và đồ ăn sáng, muốn giải quyết chuyện bữa sáng cũng rất tiện lợi.

Chu Giai Ý đi theo Hà Sùng, vẫn còn thút thít chưa thôi, một lúc lâu không nói câu gì. Hà Sùng dừng lại mua bánh quẩy và sữa đậu nành, đưa cho cô rồi dắt cô qua đường quốc lộ. Con đường quốc lộ đối diện không có đường cho người đi bộ, từ đây tới trạm xe buýt dọc đường đều là các khu vực thi công ngói đỏ tường bao, rất ít xe cộ qua lại. Mọi người hầu như đều đi men theo đường gạch. Lúc này cũng không nhiều người, cả con đường chỉ có hai người họ.

“Mẹ không biết chú ấy có vợ thật mà.” Chu Giai Ý nín nhịn không sụt sùi nữa, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Vì có kẻ xen vào mẹ mới phải ly hôn, sao có thể đi phá hoại gia đình người ta chứ…”

Hà Sùng đi bên cạnh cô, miệng ngậm ống hút uống sữa đậu nành, im lặng lắng nghe.

“Mẹ cũng bị lừa mười mấy vạn… Cô đó nói chồng cô ấy bị phá sản, bây giờ bị bắt đi tù rồi, mẹ mình đâu có biết…” Cô vừa nói giọng lại bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt không thể kìm chế được, tiếng dần nhỏ đi, mỗi lúc một khó nghe: “Mẹ nói với mình lúc ly hôn với bố mẹ đã từng nghĩ tới chuyện tự tử. Nếu không phải vì còn có mình, mẹ đã không sống nổi từ lâu rồi…”

Cô bỗng ngồi sụp xuống, một tay cầm sữa đậu nành một tay cầm bánh quẩy, chẳng còn tay để ôm mặt, khịt mũi bắt đầu khóc òa lên.

“Làm sao đây? Hà Sùng… Nếu như mẹ nghĩ không thông thì phải làm sao…” Cô khóc như hồi nhỏ đòi mẹ bế, nhưng cuối cùng lại bị vứt lại vậy. Dường như trong khoảnh khắc mọi cảm xúc đều vỡ òa, cho dù là đứng trước cửa nhà khi nãy bị giựt tóc cũng không mất kiểm soát đến vậy: “Mẹ đã nói sẽ sống cùng mình… Lỡ như mẹ bỏ lại mình thì phải làm sao… Phải làm sao? Hà Sùng… Mình không muốn mẹ chết… Mình không muốn ở một mình…”

Hà Sùng cũng nắm bắt được đại khái đầu đuôi câu chuyện từ những câu nói lộn xộn của cô, cũng hiểu rằng lúc này nói gì cũng vô ích, đành phải ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô cầm bánh quẩy và sữa đậu, để cho cô khóc một lúc, giải tỏa hết tâm trạng: “Không sao, đừng sợ! Ông bà ngoại cậu sẽ khuyên mẹ cậu.” Bình thường cậu rất giỏi ăn nói, vậy mà gặp chuyện này lại chỉ có mấy câu đó thôi: “Chẳng phải vẫn còn cậu sao, mẹ cậu sẽ không bỏ rơi cậu đâu.”

Chu Giai Ý cứ ngồi như thế, ôm chặt hai đầu gối, vùi mặt vào chiếc quần đồng phục vừa rộng vừa dày, khóc mất tiếng.

Thế là hôm đó họ đã tới trường muộn. Năm lớp chín trường quản rất nghiêm. Cho dù Hà Sùng học lớp bình thường, lúc hết tiết cũng chỉ đủ thời gian đi lấy nước, chứ không kịp tới tìm Chu Giai Ý. Cậu đi qua hành lang liền nhìn thấy Chu Giai Ý và cô chủ nhiệm lớp cô đứng ở lỗ thông gió cuối cùng, đang nói chuyện gì đó. Cả quá trình hình như chỉ có cô giáo nói. Cô ấy nói mấy câu Chu Giai Ý liền lắc đầu, cúi gằm mặt, im lặng.

Buổi chiều tan học, Hà Sùng xách cặp tìm tới cửa lớp Chu Giai Ý, ngó một hồi mà không thấy bóng dáng cô đâu. Cậu gọi cô bạn Đàm Giai Giai, thân thiết nhất với cô lại hỏi: “Chu Giai Ý có ở đây không?”. “À, chiều này cậu ấy xin nghỉ về nhà rồi.” Đàm Giai Giai nói xong lại nhìn cậu: “Hôm nay cậu ấy sao vậy? Sáng sớm tới lớp mắt sưng húp?”

Hà Sùng chỉ lắc đầu cười trừ, không nói thêm. Cậu không bao giờ kể chuyện riêng của bạn bè cho người khác nghe. Đàm Giai Giai cũng nhận ra điều đó, chỉ nói: “Thế cậu rảnh rỗi thì an ủi cậu ấy một chút.”

Cậu gật đầu: “Mình biết rồi!”, sau đó đi về nhà một mình.

Về tới cửa nhà, Hà Sùng nhìn sang nhà đối diện. Nhà họ Chu im phăng phắc, không hề bật đèn. Cậu rút điện thoại ra, nhắn một tin cho Chu Giai Ý: Cậu đang ở nhà ông bà ngoại à?

Một lát sau vẫn chưa có tin nhắn hồi âm. Cậu lại nhắn tiếp: Ngủ sớm đi, rồi mở cửa đi vào nhà.

Tới tận sáng hôm sau tỉnh dậy, Hà Sùng mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Chu Giai Ý, chỉ ngắn gọn một câu: Ừm, mình không sao, gửi tới lúc ba giờ sáng. Trước khi đi học cậu lại sang gõ cửa nhà đối diện, thấy không ai ra mở bèn đi tới trường một mình.

Tạ San San học cùng lớp với cậu, tới sớm hơn cậu. Thấy cậu tới cô ấy vội chạy tới gọi: “Hà Sùng! Vừa nãy Chu Giai Ý có tới, cô ấy bảo mình nói với cậu, cô ấy và mẹ gần đây sống cả ở nhà ông bà ngoại.” Cô ấy kéo một chiếc ghế tới ngồi xuống trước mặt cậu: “Có phải cô ấy xảy ra chuyện gì không? Mắt cô ấy sưng… kinh khủng quá!”

Hà Sùng rút tập sách khoa từ trong cặp ra: “Không có chuyện gì!”

Học được một nửa tiết thứ hai buổi sáng, cô chủ nhiệm bất ngờ gọi cậu ra ngoài: “Hà Sùng! Em có thể liên lạc với bố mẹ không?” Cô chủ nhiệm là một giáo viên Anh văn, nói chuyện luôn rất nhỏ nhẹ: “Cô em gọi điện tới, nói bệnh tim của bà nội em bất ngờ tái phát, đã vào bệnh viện rồi. Cô gọi cho bố mẹ em, một người thì tắt máy, một người thì không nhận.” Nói xong, cô giáo lại hỏi: “Em có cần tới bệnh viện xem sao không?”

Sắc mặt Hà Sùng tái mét, mấp máy môi hỏi: “Bệnh viện nào ạ?”

Cô giáo đọc tên bệnh viện. Hà Sùng quay người xông ra khỏi phòng, vớ cặp sách khoác lên lưng, cũng không dừng lại chào cô chủ nhiệm trên hành lang mà chạy nhanh xuống nhà. Cô chủ nhiệm chạy theo cậu, cũng có chút lo lắng: “Có cần cô đi cùng em không? Không thông báo cho bố em sao?”

“Không cần!” Hà Sùng khoác cặp ở một bên vai, sốc lại quai đeo một chút, nét mặt không cảm xúc, chỉ có bước chân lại mỗi lúc một nhanh: “Họ sẽ không về đâu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.