Tôi Rất Nhớ Em

Chương 4: Chương 4




Chu Giai Ý nghe được từ bà ngoại tin bà nội Hà Sùng qua đời.

Lúc đó năm lớp chín mới vào học không lâu, Chu Giai Ý vẫn còn ở bên nhà ông bà ngoại cùng mẹ. Đã hơn hai tuần rồi cô không gặp mặt Hà Sùng. Khoảng thời gian đó họ chỉ gửi cho nhau hai tin nhắn. Một tin Hà Sùng hỏi tình hình của mẹ cô, còn một tin Hà Sùng báo cho cô biết bà nội cậu ấy đã nhập viện.

Chu Giai Ý ăn sáng rồi nhắn tin cho Hà Sùng: Cậu vẫn ổn chứ?

Nhưng cậu không hề hồi đáp.

“Hôm qua đã đưa đi hỏa táng rồi.” Bưng bát cháo ngồi bên cạnh, bà ngoại Chu Giai Ý kể lại chuyện hỏa táng mà lòng vẫn đầy phẫn nộ: “Nghe nói bố mẹ Hà Sùng đến cả lễ truy điệu cũng không tham gia, tới tận hôm qua hỏa táng mới quay về, còn cãi vã với người nhà ở đó, thật chẳng ra thể thống gì.”

“Chuyện nhà người ta bà đừng có nhiều lời.” Ông ngoại đứng hút thuốc ngoài ban công đi vào, vẫy tay gọi Chu Giai Ý tới: “Giai Ý! Con tới đây!”

Chu Giai Ý buông đũa xuống, chạy ra ban công. Ông ngoại cô đang nằm trên một chiếc ghế bành, dập tắt điếu thuốc, cầm tay kéo cô lại gần, thì thầm dặn dò: “Con cũng biết bố mẹ Hà Sùng chẳng quan tâm gì tới thằng bé, từ nhỏ nó chỉ thân thiết với bà nội. Giờ bà nội cũng mất rồi, trong nhà lại nhiều chuyện như thế, nhất định là nó không được vui. Sau này tới trường, con rảnh rỗi thì tâm sự với nó. Hai đứa là bạn bè bao nhiêu năm nay, nó có chuyện gì không nói được với người lớn thì vẫn sẽ kể với con, hiểu không?”

Trong lòng Chu Giai Ý vốn đã rất lo cho Hà Sùng, nghe ông nói vậy, cô càng buồn hơn. Cô gật đầu đồng ý: “Vâng, con đi tìm cậu ấy đây.”

Ông ngoại cô nghe vậy cũng gật đầu, cầm lấy tay cô, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, không kìm chế được thói quen run chân, cất lời chân thành nói với cô hòa vào tiếng ghế kẽo kẹt: “Ông ngoại biết con hiểu chuyện. Cứ đặt việc học lên hàng đầu. Gần đây mấy chuyện xảy ra trong nhà đã đủ khiến con phiền muộn rồi. Nhưng Giai Ý à, con phải nhớ. Bất luận bận rộn thế nào cũng đừng vì gấp gáp một lúc mà bỏ mặc người thân, bạn bè không quan tâm, nhất là những người bạn có thể sẽ ở bên con cả đời.”

Ông ngoại vốn xuất thân là nông dân, lúc thì nói thứ tiếng phổ thông dày dặn, lúc lại chuyển thành tiếng địa phương, nghe rất buồn cười. Thế mà Chu Giai Ý không sao cười nổi: “Vâng, con hiểu ạ.”

Cô tới trường sớm hơn mọi người, trước khi giờ tự học buổi sáng bắt đầu vội chạy sang lớp Hà Sùng tìm cậu ấy, nhưng không thấy bóng dáng đâu. Chu Giai Ý đứng trước cửa lớp, đợi tới lúc chuông báo vào tiết tự học vang lên mới vội vội vàng vàng chạy về lớp mình, vừa chạy còn vừa ngoái lại xem Hà Sùng có tới hay không.

Cả ngày cô không tìm được Hà Sùng, tới giờ tan học bèn tìm Tạ San San để hỏi, mới biết hình như cậu đã xin phép cô chủ nhiệm nghỉ học, cũng không liên lạc với Tạ San San. Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Chu Giai Ý không về nhà ông bà ngoại ngay mà đi vòng về khu tiểu khu của nhà mình. Cô đợi mãi mà không thấy nhà Hà Sùng sáng đèn. Cô không bỏ cuộc, chạy lên gõ cửa nhưng vẫn chẳng có ai ra mở.

Chu Giai Ý sốt ruột, bèn quyết định gọi vào máy của Hà Sùng. Đầu tiên vẫn còn có chuông, lúc sau thì hoàn toàn tắt máy. Cô nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có lẽ Hà Sùng không muốn nhận điện thoại của cô, nhưng lại lo cậu xảy ra chuyện gì, nên không gọi điện nữa mà chuyển sang nhắn tin: Cậu muốn ở một mình cũng không sao, chú ý an toàn, có chuyện gì nhớ gọi điện cho mình nhé!

Hà Sùng vẫn không nhắn lại.

Ba ngày sau đó, Chu Giai Ý đều chạy tới lớp tìm Hà Sùng như hôm nay, nếu không thấy, buổi tối tự học xong lại tới nhà cậu, thi thoảng còn gửi tin nhắn bảo cậu ăn cơm đúng giờ.

Cô chủ nhiệm thấy cô hay lượn qua cửa lớp, có một lần bèn gọi cô lại hỏi: “Chu Giai Ý! Em có biết Hà Sùng đi đâu rồi không? Mấy hôm nay em ấy không xin phép nghỉ học, toàn vắng mặt không lý do.” Chu Giai Ý cúi gằm, lắc đầu: “Em cũng không liên lạc được với bạn ấy.”

“Cô biết là bà nội em ấy đã qua đời, nhưng ngoài chuyện này ra hình như còn chuyện khác phải không?” Cô chủ nhiệm cũng không nghi ngờ cô, chỉ kéo cô lại nhẹ nhàng nói mấy câu: “Hôm đó cô gọi điện thoại cho bố mẹ Hà Sùng muốn họ đi tìm em ấy, nếu không cứ tiếp tục như vậy nhà trường sẽ đuổi học. Mẹ em ấy đã đồng ý, nhưng lâu vậy rồi vẫn chưa có tin tức gì, sau đó gọi điện lại cho bà ấy cũng không gọi được. Còn bố em ấy thì thẳng thừng nói với cô rằng, nếu Hà Sùng không đi học thì nhà trường cứ đuổi học nó luôn cũng được.”

Nói tới đây, cô giáo chủ nhiệm lớp Hà Sùng lắc đầu, thở dài ngao ngán.

“Bố mẹ em ấy cũng chẳng ra, ba năm học cấp hai chưa một lần nào tới họp phụ huynh thì thôi, con cái trốn học mấy ngày liền lại thể hiện thái độ như thế. Nhưng cô cũng chẳng phải người nhà em ấy, nói nhiều cũng không được, chỉ tổ bị ăn mắng thôi.” Dứt lời, cô giáo quay sang nhìn Chu Giai Ý: “Em và Hà Sùng là hàng xóm nhiều năm rồi phải không? Bố mẹ em ấy trước nay vẫn vậy ư?”

Chu Giai Ý nghe lời cô giáo nói, tim cũng lạnh ngắt. Cô nhớ lại dáng vẻ của bố Hà Sùng khi đánh cậu ấy, nhớ lại mỗi lần mẹ Hà Sùng cầm cuốn vở bài tập ném lên người cậu ấy, nhớ lại ánh mắt cậu ấy nhìn bố mẹ mình, nhớ tới lúc cậu ấy hết hút thuốc lại uống rượu, rồi hỏi cô: “Cậu học những điều tốt đẹp có ích gì?” Chu Giai Ý biết gia đình Hà Sùng giờ nên nông nỗi này, có lỗi từ cái tính ngang bướng của cậu ấy nhưng phần nhiều là vì những việc làm không đúng của bố mẹ. Bao năm nay cậu ấy đã sống thế nào? Giờ đến cả bà nội cậu ấy cũng không còn nữa, chắc chắn là buồn bã lắm.

“Vẫn luôn như vậy ạ.” Giọng Chu Giai Ý khẽ khàng, đến cả bản thân nghe còn chẳng rõ.

“Cô đoán là Hà Sùng không muốn học hành nghiêm chỉnh có liên quan tới cách giáo dục của cha mẹ. Em ấy vốn là một đứa trẻ thông minh, thật là phí phạm…” Cô giáo nghe vậy rất xót xa, có lẽ đã nhìn ra tâm trạng của Chu Giai Ý không vui, bèn xoa đầu cô: “Em và em ấy chơi thân với nhau, có cơ hội thì bảo ban em ấy. Bây giờ học lực rất quan trọng, sau này em ấy còn phải tìm một công việc tốt, ít nhất cũng phải học đại học chứ. Haiz… Thôi, em không học tính xấu của em ấy là tốt rồi, mau về lớp học đi!”

Chu Giai Ý chỉ cúi gằm mặt, gật đầu. Cô quay người định đi nhưng do dự một lúc lại chưa đi ngay.

“Cô ơi! Cô có thể kể chuyện của Hà Sùng với hiệu trưởng, đừng đuổi học cậu ấy được không?” Cô ngẩng đầu nhìn cô giáo, xụt xịt, khóe mắt ươn ướt: “Từ nhỏ tới lớn chỉ có bà nội tốt với cậu ấy nhất. Giờ bà nội mất rồi, bố mẹ lại có thái độ như vậy, cậu ấy nhất định là rất khó chịu. Em nghĩ là cậu ấy chỉ đi đâu đó cho khuây khỏa thôi. Nếu quay về mà biết mình bị đuổi học, không biết cậu ấy sẽ còn kích động tới mức nào.”

Cô chủ nhiệm hứa với cô: “Cô biết rồi, cô sẽ nói lại.”

“Em cảm ơn cô!” Chu Giai Ý cúi chào cô giáo, khom lưng thấp tới nỗi đầu gần chạm tới đầu gối.

Cô giáo xua tay bảo cô nhanh về lớp học, chợt nhớ ra lại bảo cô chuyển lời: “Đúng lời! Đi qua lớp cô, em gọi Tạ San San tới đây gặp cô một lát, cô có chuyện muốn nói với em ấy.”

Khi đi qua cửa lớp Hà Sùng, Chu Giai Ý bèn dừng lại, gọi Tạ San San ngồi khá gần cửa: “Tạ San San! Cô chủ nhiệm tìm cậu đấy.” Tạ San San nghe xong không lên tiếng, đút tay xuống gầm bàn, hình như là vứt điện thoại vào đó, rồi mới đứng dậy, đi về phía Chu Giai Ý. Chu Giai Ý nhìn thấy mắt cô ấy ửng đỏ, mím môi giống như đang tức giận, đi qua Chu Giai Ý còn chẳng thèm dừng lại, cứ như không nhìn thấy cô vậy.

Chu Giai Ý bỗng nhiên nghĩ tới việc liệu có phải Tạ San San đã gọi điện cho Hà Sùng không, nhưng thấy nét mặt tức giận của cô ấy cũng không tiện hỏi, đành phải về lớp học trước.

Cả tiết học cô chẳng thể tập trung được, thầm quyết định nếu vẫn không tìm được Hà Sùng, cô sẽ về nhà bàn bạc với ông bà ngoại để báo cảnh sát.

***

Buổi tối thứ bảy Hà Sùng mới xuất hiện.

Chu Giai Ý vừa tắm rửa xong, ngồi trước máy tính, đăng nhập vào QQ. Cô vốn định nhận một số tài liệu ôn tập các bạn học gửi cho, không ngờ vừa đăng nhập đã nhận được một tin nhắn Hà Sùng gửi tới: Giờ mình đang ở bên Hà Tây, trong một quán net gần quảng trường Viêm Đế.

Hai người họ đều cài chế độ chỉ cho hai người nhìn thấy. Cho dù Chu Giai Ý quanh năm để ẩn, cô vừa lên là Hà Sùng có thể nhìn thấy. Chu Giai Ý vội vàng nhắn lại cho Hà Sùng, rồi thay quần áo lập tức ra khỏi nhà. Tiểu khu mà họ sống ở Hà Đông, bắt xe buýt qua đó nhanh nhất cũng phải mất hai mươi phút. Tới lúc cô tìm được đến quán net thì đầu tóc đã ướt đẫm mồ hôi, coi như mất công tắm rửa.

Thời gian đó quán net vẫn chưa bị quản chặt. Mấy quán net trong khu nhà của họ đều thường xuyên có mấy cậu nhóc choai choai tới chơi. Nhưng quán net phía Hà Tây này thì khác, đa phần là các cậu nhóc bị cảnh sát giữ lại rồi gọi người nhà tới nhận. Chu Giai Ý cứ tưởng Hà Sùng đã bị cảnh sát bắt, cũng chẳng quan tâm mình có được coi là phụ huynh hay không, vội vàng tìm tới một cách mơ mơ hồ hồ. Kết quả, cô nhìn thấy Hà Sùng đứng một mình trước cửa quán net, híp mắt cười với cô: “Được đấy! Chu Giai Ý! Học thể dục mà cậu cũng chạy nhanh như thế thì chẳng phải thi lại thành tích 400m.”

“Mấy ngày nay cậu đi đâu!” Chu Giai Ý nhất thời chẳng màng tới việc có bị cậu ấy lừa hay không, xông tới muốn đấm cho cậu một cái. Cuối cùng nắm đấm ấy vẫn chưa nỡ vung xuống, cô chỉ đỏ mắt nhìn cậu, đứng cách cậu hai bước, thở gấp gáp, trừng mắt. “Mình lên tỉnh có chút chuyện. Chiều này mình vừa mới quay về, điện thoại bị rơi hỏng nên không gọi cho cậu được.” Hà Sùng thấy cô kích động như vậy, vội vàng bước tới khoác vai cô, cười tít, muốn để cô thoải mái hơn: “Mình hỏi cậu một chuyện nhé. Cấp ba cậu còn muốn thi vào trường tốt nhất trên tỉnh không?”

Chu Giai Ý tức giận vì cái vẻ làm như chẳng có chuyện gì của cậu, hất tay cậu ra, hét lớn: “Đang yên đang lành chạy lên tỉnh làm cái gì! Hai hôm trước mình gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại, cậu cố tình tắt máy có phải không?” Cô vừa nói xong liền thấy hối hận, cảm thấy không nên nổi nóng với cậu như thế. Tâm trạng cậu nhất định là chẳng vui vẻ gì, chỉ vì muốn dỗ dành cô nên mới cười hì hì như thế.

“Cậu cũng biết là mình không vui mà, đừng giận nữa!” Hà Sùng cũng thành thật nói, huých nhẹ vào tay cô, dẫn cô sang bên đường, rồi nói: “Đi nào! Chúng ta ra quảng trường Viêm Đế đi dạo đi. Mình mời cậu ăn kem là được chứ gì? Mau nói đi, cậu có định thi vào một trường ở trên đó không?”

Chu Giai Ý nguôi giận, nhưng vẫn không chịu nhường: “Cậu nói cậu đi lên tỉnh làm gì đã!”

“Mình không định học cấp ba nữa, muốn tới học một trường trung cấp chuyên nghiệp về kỹ thuật đường sắt ở trên đó, sau này sẽ đi lái xe lửa.” Cánh tay Hà Sùng vẫn còn đặt trên vai cô, ngó trái ngó phải nhìn xe. Đúng lúc đèn xanh bật sáng, cậu liền dẫn cô qua đường: “Thế nên phải lên đó trước tìm cửa, nếu không tới lúc đó không vào học được. Mấy ngày nay mình mệt chết đi được, cậu ngoan ngoãn đi theo mình đi, đừng hỏi nhiều như vậy nữa.”

Chu Giai Ý biết mấy ngày nay không thấy cậu đâu, nhất định là chạy đi làm chuyện gì đó, nhưng cô vẫn không thể ngờ là chuyện này. Cô vừa ngỡ ngàng vừa đau lòng, bỗng nhiên cảm thấy mấy ngày Hà Sùng hoàn toàn không liên lạc với cô cũng không quá đáng lắm. Cô đã từng gặp những học sinh học trung cấp chuyên nghiệp, đúng là về cơ bản phải tìm cửa. Nhưng chuyện này hầu như đều có bố mẹ lo, tới lượt Hà Sùng thì lại phải tự thân vận động.

Cô không trách việc cậu nghỉ học không xin phép nhà trường nữa, nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”

“Vừa nói với cậu là mệt chết đấy thôi.” Hà Sùng không hiểu ý của cô, chỉ mải nhấn mạnh sự mệt mỏi của mình.

Chu Giai Ý đành phải hỏi lại: “Tâm trạng ra sao?”

Cuối cùng cậu cũng nhận ra cô hỏi lại cái gì. “Đỡ nhiều rồi, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Bà già rồi sớm muộn cũng phải đi mà.” Không cười cũng chẳng cảm thấy có gì quá to tát. Mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo ở ngoài, nhiều việc sớm đã mài mòn sạch một chút tâm trạng của cậu rồi, con người cũng bình thản hơn: “Chỉ là bỗng nhiên phát hiện, sau này nếu thật sự mình không muốn dựa vào bố mẹ thì phải có một chút dự tính cho tương lai.”

Hai người họ chầm chậm dạo bước không mục đích trên quảng trường. Buổi tối ở đây vẫn luôn ồn ào. Mấy đứa nhóc mang giày trượt pa tanh đâm khắp nơi. Những người lớn tuổi hơn một chút thì đa phần đều đội mũ bảo hiểm ngồi xe máy. Cũng có rất nhiều ăn mặc thoải mái ra ngoài đi dạo. Còn có không ít cụ già mang theo máy thu thanh, bật rất to, rồi nhiều người tụ tập lại nhảy múa.

Hà Sùng chặn một cậu bé bán kem lại, cậu ta nhanh nhẹn mở thùng kem ra cho họ chọn. “Cậu biết nghĩ cho sau này là tốt rồi.” Chu Giai Ý nói, liếc mắt đã thấy Hà Sùng định lấy món kem socola phủ tuyết mà thích ăn, bèn giữ tay cậu lại, chỉ vào trong thùng kem: “Mình lấy cây kem trắng kia.”

“Không nhầm chứ, còn khách khí với mình sao?” Hà Sùng nghe xong không nhịn được cười, cầm hai cây kem socola phủ tuyết rồi trả tiền, đưa cho cô rồi hỏi: “Cậu còn chưa trả lời cậu có định học tiếp trường cấp ba ở trên đó không?”

“Thi vào được hẵng tính.” Trường cấp ba mà Chu Giai Ý mơ ước đúng là nằm ở trên tỉnh.

“Ồ!” Cậu xé lớp vỏ, cười rất tươi, có vẻ như rất vui: “Xem ra chúng ta vẫn còn có cơ hội cùng lên tỉnh học ba năm.” Chu Giai Ý không nói gì, nhìn cậu một lúc lâu. Sau khi chắc chắn cậu không việc gì, mới có thể tập trung ăn kem. Ngay lúc đó Hà Sùng lại nói: “Sau này cậu ít đi tìm Tạ San San thôi, mình chia tay với cậu ấy rồi.”

Tin tức này quá bất ngờ. Chu Giai Ý không cẩn thận cắn cả một miếng kem to, khó khăn lắm mới nuốt xuống được: “Sao bỗng nhiên lại chia tay?”

“Cãi nhau. Cậu ấy không chịu được cái tính của mình.” Hà Sùng nói rất nhẹ nhàng, cứ như chẳng đau lòng chút nào, ngậm que kem trong miệng, chậm rãi cất lời: “Lớn đến từng này rồi cũng chỉ có cậu mới chịu được mình. Haiz, cậu bảo sao mỗi lần mình nói chuyện khó nghe, cậu không chửi mắng lại mình?”

Chu Giai Ý liền nhớ lại đôi mắt đỏ quạch hôm đó của Tạ San San, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp. Từ lâu cô đã biết thừa Hà Sùng một khi tức giận, nói năng rất ít người chịu nổi. Còn bảo tại sao mỗi lần cô đều nhẫn nhịn được thì cũng chẳng có lý do gì rõ ràng, thế là bèn nói một đống đạo lý: “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân*”

*Điều mình không thích thì đừng bắt người khác phải chịu đựng.

Hà Sùng bật giác mỉm cười.

“Mình phát hiện cậu rất tốt với mình.” Cậu cười xong lại vỗ đầu Chu Giai Ý, thay đổi ngữ điệu, cảm khái: “Đúng là không nuôi cậu vô ích.”

Chu Giai Ý chợt nhớ lại từ nhỏ tới lớn cậu từng mời cô ăn rất nhiều thứ, tính chi li ra cũng không biết là bao nhiêu tiền. Cô vội đẩy tay cậu ra: “Đồ thần kinh! Cậu có phải mẹ mình đâu.”. “Chuyện mẹ cậu thế nào rồi?” Hà Sùng lúc này mới nhớ ra, bèn hỏi.

“Mẹ khá hơn nhiều rồi.” Chu Giai Ý lại cắn một miếng kem. Không biết có phải chịu ảnh hưởng của Hà Sùng không, mà khi nhắc lại những chuyện này cô cũng không còn buồn bã như trước: “Chuyện bị lừa tiền, ông bà ngoại vẫn quyết định nói với bố mình. Bố mình rất tức giận, nhưng không mắng mẹ.”

“Thật ra bố cậu là người tốt.” Thấy tâm trạng cô đã ổn hơn, Hà Sùng cũng không trêu chọc cô như trước nữa: “Nhiều tiền như vậy, của mẹ cậu cả sao?”. “Đó là tiền bố mình tiết kiệm, đưa cho mẹ giữ.” Cô trả lời rất nghiêm túc: “Nói là sau này khi nào mình lấy chồng đó sẽ là của hồi môn.”

Hà Sùng suýt nữa thì sặc kem. “Bố cậu nghĩ xa quá rồi đấy.” Cậu thật sự không biết thì ra một ông bố có con gái lại chuẩn bị của hồi môn sớm đến vậy. Chuyện này kể lại ở thời đại này nghe lại càng buồn cười. Cậu trêu cô: “Thế là cậu hết của hồi môn à?”

“Mình sẽ cố gắng thi tốt, lấy được học bổng toàn phần.” Chu Giai Ý ăn hết kem, quay đầu nhìn chỗ này chỗ kia, khi tìm được thùng rác bèn chạy tới vứt, rồi lại chạy về, nói với cậu: “Nghỉ hè mình sẽ đi làm thêm, tiết kiệm chút tiền, sau này cần dùng.”

Hà Sùng chưa từng nghĩ cô lại có dự định ấy, vẫn quyết định khen ngợi cô: “Thi tốt nghiệp xong định đi làm thêm sao?”

Chu Giai Ý gật đầu, nét mặt rất nghiêm túc. Hà Sùng không nói gì ngay, cậu cũng vừa ăn xong kem, bèn đi tới vứt vào thùng rác.

“Ồ, thế thì đừng ra ngoài làm thêm, cẩn thận bị lừa đấy!” Đi tới bên cạnh cô, cậu mới lên tiếng, đưa ra một đề ý rất có tính xây dựng: “Nghỉ hè cậu tới nhà mình làm thử mấy công việc bán thời gian đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.