- Nhìn nhan sắc đúng là cũng không tệ nha! Thảo nào, anh lại có nhiều bạn gái như vậy đó! Hứ, chính xác là loại người tôi xem thường nhất mà. Đồ con trai phóng túng!
Đâm đâm vào bức hình của Thiên Ân trên tay, nó khó coi cảm thán, sau đó vò nát chúng bằng điệu bộ thích thú. Sau khi vò nát xong, đúng là tâm trạng có chút dễ chịu hơn nha. Nhưng mà ở ngoài đời, Thiên Ân có dễ xơi như trong bức hình không đây? Nhỡ đâu, anh ta cao tay hơn cả nó thì sao? Lúc đó không phải, nó đang đối đầu với một con hổ sắp nuốt chửng mình sao? Nếu sự thể là như vậy, thì nó quả thật không xong rồi a..
“ Có gì phải sợ chứ! Dù sao đi nữa, mình cũng có mẹ bảo kê mà. Dù anh ta có cao tay, thì làm sao dám ra tay với mình. Tăng Hiểu Như, mày đang lo xa quá rồi ”
Nghĩ rồi, nó theo thói quen nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục công việc tìm kiếm anh. Nhưng khi nó vừa quay đầu, thì ai đó khá sửng sốt với người vừa xuất hiện trước mặt mình. Chà! Người ở trong hình và người ở ngoài là cùng một người nha. Nếu nó nhớ không nhầm, thì người đó chính xác là Hứa Thiên Ân. Con trai trưởng tập đoạn Hứa Thị đây mà. Anh ta, còn nổi tiếng là có nhiều người theo đuổi nữa. Hơn nữa, thành tích học tập thì luôn luôn ngất ngưởng cao. Không biết những hành động lúc nãy của nó, anh ta đã có nhìn thấy không?
Rồi giấu nhẹm bức ảnh bị vò nát ra phía sau, nó nhìn vào Kruno cười trừ:
“ Huhu, sao mà mình căng thẳng vậy nè? ”
Kruno lúc này cũng cười, sau đó nhẹ nhàng kéo hành lý đến trước mặt nó. Khoảng cách của cả hai ở hiện tại lúc bấy giờ, cũng nhanh chóng bị thu hẹp không ngừng. Từ từ buông vội hành lý trong tay ra, anh xòe bàn tay trắng ngần của mình ra trước mặt nó nhướng mày:
- Sao ạ?
Nó hỏi, vẻ mặt đầy lúng túng. Không biết Thiên Ân chết bầm này lại muốn dở trò gì đây a?
- Đưa thứ em đang che giấu cho anh!-Anh nhấn mạnh, nó lắc đầu. Ngu sao mà nó đưa. Nếu đưa là đã tự buộc tội mình rồi còn gì- Bây giờ là sao đây? Em rốt cuộc là có đưa hay là không?-Người con trai tiếp tục nhấn mạnh câu hỏi của mình. Chần chừ hồi lâu, nó cũng không chịu được mà giao lại bức hình bị vò nát cho anh. Giữ chặt những mảnh vụn trong lồng bàn tay, Thiên Ân bất giác gật gật đầu:
- Anh..
- Không cần phải nói gì hết! Chúng ta về nhà thôi!
Kruno cắt lời, rồi nhanh chóng kéo hành lý bỏ đi. Quay lại nhìn theo bóng dáng vừa giận vừa kìm nén của anh, nó giữ chặt hai bên quai balô rồi chu mỏ. Hóa ra là Thiên Ân đã biết nó ngay từ đầu. Còn biết đường về nhà nó nữa cơ chứ. Thảo nào, anh ta lại bình tĩnh như vậy. Nhưng nếu là như thế, tại sao mẹ nó lại muốn nó đi đón Thiên Ân? Rốt cuộc, thì chuyện này là sao đây?
- Đúng là, mình không thể hiểu được suy nghĩ của những phụ huynh bây giờ mà. Họ trông cứ khó hiểu làm sao đó!
__________________
Ở MỘT NƠI KHÁC
Hôm nay, là tròn một năm người con trai này nằm bất động ở đây. Người ta bảo với người nhà của anh rằng: Anh, sẽ không bao giờ tỉnh lại Nhưng mà tất cả người thân của anh, đều chưa từng bỏ cuộc. Một trong những người đó, chính là em trai duy độc của anh - Trang Thường Nhật. Hắn luôn dành thời gian để đến đây thăm anh vào mỗi ngày. Nhưng có điều, thời gian hắn ở lại điều không quá mười phút. Có lẽ, là hắn có lý do gì đó không thể nói. Cũng có thể là hắn, ghét cảm giác khi nhìn vào người anh trai thân thuộc của mình nằm bất động ở đây. Hoặc là, một lý do nào khác nữa.
Rồi cẩn thận đặt nhẹ hai tay vào bên trong túi quần, Synz nhìn vào người đối diện thở dài. Sao lúc này, tâm cứ có trạng mình ngày một tệ hại vậy?
_________________
- MẸ NÓI THẬT SAO? THIÊN ÂN SẼ KHÔNG CẦN PHẢI Ở NHÀ CỦA MÌNH?
Căn phòng khách hiện tại đang vì tiếng hét lên vừa rồi mà trấn động a. Sau khi nghe được những lời vàng ngọc từ mẹ, thì nó đâm ra vừa ngạc nhiên vừa đi kèm thích thú. Thật ra ban đầu, bà có dự định để Thiên Ân và nó sống cùng một nhà. Như vậy, hai đứa trẻ trái khoáy này sẽ có thời gian tìm hiểu nhau. Nhân tiện thay bà trông nom và quan sát nó. Nhưng vì sự việc ở sân bay xảy ra, cho nên Thiên Ân đã chủ động đề nghị ở một mình. Vừa là bình ổn tâm trạng, cũng vừa là suy nghĩ mọi thứ. Nhưng không vì vậy, mà anh không quên làm tròn nghĩa vụ vị hôn phu ngầm của mình.
Rồi cẩn thận đặt tách cafe lên bàn, mẹ nó nhìn vào nó lắc đầu:
- Thái độ của con tệ như vậy, thì đừng nói là Thiên Ân. Cả mẹ là mẹ của con, cũng không muốn ở cũng một nhà nữa là.
Người ta nói đúng quả là không sai mà. Thuốc đắng thì luôn luôn giã tật, còn sự thật thì luôn đi đôi với mất lòng. Tuy là một nhà, nhưng nội tâm cũng rất khó đoán nha. Không ngờ đến mẹ nó, cũng không muốn ở chung với nó. Thảo nào một năm, nó chỉ gặp được bà vài ngày. Haizz.. Bây giờ thì nó hiểu lý do rồi a.. Nghe mà cứ đau lòng.
- Tăng Hiểu Như con, có khó ưa đến mức đó không?-Nó hỏi, nét mặt vô cùng khó coi. Mẹ nó cơ bản không nói gì, chỉ tiếp tục việc lắc đầu- Mẹ.. Mẹ trả lời con biết đi!-Cương không thành, nó đành chuyển sang nhu. Mẹ nó lúc này cười nhẹ, rồi hướng mắt vào chiếc đồng hồ đặt trên tường gật đầu:
- Rất khó ưa nha!-Bà đáp, sau đó quay lại đối diện nó- Nếu như con không muốn người khác tránh xa mình, thì nên thay đổi thói quen xấu này đi. Hòa đồng một chút, như vậy sẽ tốt hơn không phải sao? Bây giờ mẹ không nói nhiều với con nữa, năm giờ chiều mẹ có cuộc họp quan trọng, mẹ phải đi chuẩn bị. Tối nay mẹ sẽ không về nhà. Do đó, nếu con có không vui, thì cứ tìm Thiên Ân mà trò chuyện với nó. À mẹ cũng nhắc thêm, con phải xin lỗi nó về chuyện ở sân bay đó. Nếu con cứ tiếp tục không nghe lời, mẹ sẽ bỏ mặc con!-Căn dặn xong, bà nhanh chóng đứng dậy rồi bỏ đi. Từ từ đặt gối xuống rồi đứng lên nhìn theo sau, nó mím chặt môi thở dài. Bà luôn luôn là nói xong sẽ bỏ đi, không bao giờ nghe nó nói bản thân muốn gì hết. Giá như, có một người nghe nói nói thì quá tốt rồi. Nó ngang bướng cứng đầu thì là tại sao chứ? Tại vì nó không có ba. Không giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Nó chỉ có tiền, có tiền và có tiền thôi. Bà thì luôn bận, đã quan tâm nó giây phút nào?
- Mẹ, con muốn có ba! Ba con đâu hả mẹ?