Tôi Thấy Binh Minh Trên Môi Em

Chương 10: Chương 10: Thước Phim Mang Tên "cuộc Đời"...




~ Ju ~

Hoảng sợ, thật sự rất hoảng sợ. Tôi muốn gặp mẹ, ngay lập tức! Rốt cuộc, mẹ đã đi thật rồi? Người hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, cuối cùng cũng rời xa mất rồi. Chẳng gì là vĩnh viễn! Cả người yêu thương tôi duy nhất... cũng ra đi... bỏ lại tôi cô đơn giữa dòng người...

Nếu có ai nói tôi ích kỷ, tôi chịu. Bởi lẽ, dù có thế nào chăng nữa, mẹ vẫn sẽ phải ở bên tôi đến cuối đời.

Chạy nhanh đến bãi tha ma gần đó. Đầu óc tôi trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được chút gì. Tôi gần như phát điên lên khi cái tên Nguyễn Thị Như chẳng đập vào mắt. Đã mấy tiếng đồng hồ, đã mấy khu mộ đều tìm qua, vẫn chẳng thấy mẹ đâu!

Tôi mệt lắm, rất muốn mạnh mẽ để đứng lên. Nhưng chẳng hiểu sao, mà chân chẳng vững? Ngã xuống nền cỏ xanh ẩm ướt, cớ sao lạnh lẽo thấu tim gan?

Ngẩng đầu, thật kinh ngạc! Là vô tình hay duyên số đây? Số phận đưa đẩy thế nào, sau một hồi tìm kiếm vô ích, bỗng nhiên xuất hiện trong giây phút tôi tuyệt vọng nhất?

Bức ảnh mẹ cùng dòng chữ Nguyễn Thị Như đập vào mắt. Mẹ tôi trong ảnh, thật đẹp. Đôi gò má gày chai sạn, nước da đậm màu của nắng tố cáo sự gian khổ của mẹ suốt cuộc đời.

Mẹ trong mắt người khác, có thể là không xinh đẹp, thậm chí là xấu. Nhưng mẹ trong mắt tôi, là người phụ nữ đẹp nhất. Nhìn nụ cười trên môi mẹ, tim như bị dao xuyên qua.

Mẹ cười rất tươi? Thật sao? Cớ sao tôi vẫn thấy trong đó ẩn chứa gì đó nhạt nhẽo, buồn tẻ? Mẹ của tôi... cả đời cũng chẳng có lấy một ngày hạnh phúc. Mẹ là sống vì tôi, mẹ cười vì tôi dẫu chỉ là nụ cười nhạt không dư vị.

Nguyễn Nhật Ánh. Nực cười thật, tôi là ánh dương trong mắt mẹ sao? Vậy mà tôi chưa hề đem lại cho mẹ bất kể ngày nào hạnh phúc. Để rồi, một ngày mẹ mệt mỏi mà ra đi, mà rời xa tôi mãi mãi.

Mạn phép hỏi ông trời, một lần thôi, cho tôi được quyền ủy khuất. Tôi xin hỏi tại sao trời lại bất công đến vậy?

Tôi mồ côi cha, không vấn đề!

Bạn thân tôi đi du học nơi đất Mĩ xa xôi, không vấn đề!

Nhưng cớ sao trời cướp đi người tôi yêu thương nhất?

Một đứa nghèo hèn thấp kém như tôi có gì để xã hội ganh tị, cớ gì lấy đi của tôi tất cả mọi thứ?

Nhìn nụ cười mẹ trên di ảnh, kí ức bao năm lại ùa về...

Có đứa bé nhỏ, ngây thơ hỏi người mẹ:

-” Mẹ ơi, sao các bạn lại có cha mà con thì không?”

-”Cha con đã đi, một nơi rất xa...”

-” Mẹ ơi, sao các bạn nói mẹ là khuyết tật?”

-”Vì mẹ...”

-”Mẹ ơi, bạn Nhung trong lớp bảo không thích chơi với con, bởi vì con nghèo! Tại sao vậy mẹ? Sao nghèo các bạn ý lại không thích?”

-“...”

-”Sao hả mẹ?”

-”Ánh à, con nhớ nhé! Dù cả thế giới này quay lưng chống lại con, dù cho họ bỏ con đi mãi mãi, phải luôn nhớ, vẫn sẽ còn mẹ đứng đây đợi con, không bao giờ rời xa!”

Đó là lời nói của cô bé học lớp hai, tôi nhớ là thế. Tự giễu lại thấy bản thân ngu xuẩn. Tôi đã vô tình sát muối lên trái tim mẹ tôi.

Mẹ đã hứa, hứa sẽ không bao giờ bỏ tôi lại một mình? Tại sao mẹ không giữ lời hứa? Thậm chí còn không muốn gặp mặt tôi lần cuối? Chỉ cần một lúc nữa thôi, mẹ cố chịu đựng một chút nữa, Nguyễn Nhật Ánh tôi sẽ không có ngày điên dại thế này!

Tự nghĩ lại những ngày thang đã qua... Cuộc đời tôi như một thước phim thời gian vậy, một thước phim đầy bi kịch...!

Mười sáu năm sống trên cuộc đời, tôi chưa từng một lần đổ lỗi hay oán trách số phận. Ngược lại, phải cảm ơn vì đã cho tôi một người mẹ vĩ đại. Nay thật thấy căm phẫn.

Tôi đã từng nói. Cuộc sống do bản thân làm chủ, đừng bao giờ ca thán khổ đau! Nhưng lần này, tôi mới thấu, tôi thật sai lầm khi nghĩ vậy.

Ngồi thật lâu trên bãi cỏ xanh ẩm ướt, mí mắt tôi cụp xuống. Tôi mệt rồi, có nơi nào cho tôi dừng chân lại, hay thậm chí, kết thúc cũng được. Chuyến đi mang tên “Cuộc đời” này thật mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục, tôi chết mất!

Một tia sáng chói chiếu vào mặt. Bừng tỉnh sau một cơn mơ. Tôi đã mơ thấy mẹ tôi. Vẫn cái dáng người cao gầy, mẹ dịu dàng nói với tôi:

“ Ánh à! Mẹ phải đi xa rồi. Thứ lỗi cho mẹ vì không hoàn thành lời hứa. Nhưng con hãy cố gắng sống tốt nhé, phải thật thành công và hạnh phúc. Như vậy, mẹ mới có thể yên tâm an nghỉ nơi thiên đường! Con yêu, luôn nhớ rằng, phải trở thành một người tốt, một công dân có ích cho xã hội! Tạm biệt! Ánh Dương đời mẹ...”

Có lẽ trên trời cao, mẹ luôn dõi theo tôi. Tôi không thể mệt mỏi yếu đuối như lúc này. Tôi phải hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Mẹ à, đợi con. Nhất định,con sẽ thành công hơn tất cả mọi người... những người đã khinh khi con lúc khổ nghèo...

Trở về nhà cậu, tôi chuẩn bị quần áo lên thành phố. Nói với cậu rằng tôi khỏe rồi, không cần lo cho tôi nữa. Và dĩ nhiên, trước khi đi, tôi phải chào hỏi người mợ “yêu quý”:

-”Mợ à, con rất rất cảm ơn mợ thời gian qua đã chăm sóc một con điên như con. Nhưng mợ hãy nhớ lấy câu nói của mợ. Con sẽ không bao giờ quên!”

Bước đi, thờ ơ lãnh đạm. Kể từ ngày hôm nay, Nguyễn Nhật Ánh tôi nhất định sẽ không sống theo kiểu tiền học đó nữa. Tôi sẽ toàn tâm toàn ý cho việc học. Nhất định phải có lấy một tương lai xán lạn bước vào trường đại học.

Ngồi trên chiếc xe buýt từ Hà Nam lên Hà Nội, tâm trạng tôi có chút buồn. Những cảnh vật khuất dần phía sau, tôi sẽ bỏ lại, bỏ lại nơi đây bao ấn ký tuổi thơ êm đềm... Có thể là 5 năm, 7 năm hoặc lâu hơn nữa, tôi mới có thể trở về quê hương, khi tôi đã thành đạt!

Liệu từ nay, cuộc đời sẽ mở ra cho tôi một chân trời mới, hay vẫn tiếp diễn cái thước phim mang tên “Bi kịch” ấy? Câu hỏi này, đích thân Nguyễn Nhật Ánh tôi sẽ trả lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.