Cái bạn này trông thế mà cũng ghê gớm phết nha, dám đứng giữa
lớp to mồm mà yêu cầu ông thầy cho ngồi cạch tên “sóng thần” cơ đấy. Kiểu này
thì bạn cứ xác định với cái lũ con gái trường này rồi.
- Này ông thầy kia, ông mà cứ thử đồng ý xem, hôm nay ông
không còn nhà mà về đâu. Còn cái cô kia, đừng hòng tới gần tôi, con gái gì mà mặt
trơ như cái thớt vậy hả? Tôi không có muốn ngồi cạnh cô, dãy cuối chật rồi.
“Dãy cuối chật rồi”? Cái dãy cuối chỉ có đúng ba người ngồi
mà đã chật rồi sao? Mà thôi không sao, dù gì thì tôi cũng không muốn ngồi cạnh
cô bạn đó lắm. Sau khi nghe lời nói của tên Phong, nhìn cô bạn đứng trên bảng
như muốn khóc, nhưng nhìn mặt ông thầy còn tội nghiệp hơn vì sợ mất nhà.
- Châu, bạn giúp mình với!
Cái gì? Cô nàng đó bảo với tôi đó sao? Tôi không có muốn
dính vào chuyện của mấy người, mà tôi cũng không muốn ngồi cạnh cô luôn.
- Xin lỗi, tôi nghĩ bạn nên được sự đồng ý của cậu ta. Tôi đồng
ý mà cậu ta thì không, như vậy thì cũng vô nghĩa thôi.
- Thôi thôi Mỹ Dương, em ngồi bàn ba kia nhé!
Ông thầy cuối cùng cũng phải thỏa hiệp mà bảo cô bạn ngồi
vào một cỗ xa tên này cả ngàn dặm, còn lũ còn gái trong lớp thì cười cười chế
giễu cô bạn mới đáng thương. Ai bảo ham hố cơ, ôi ôi, càng ngày mình càng xấu
tính là sao nhỉ? Ôi quan tâm làm gì, ngủ thôi, ngủ thôi. Nghĩ vậy, tôi nhanh
chóng nằm gục xuống bàn mà thiếp đi suốt ba tiết học.
Trong mơ, tôi thấy có một chàng trai nhìn rất quen mắt hướng
tôi giơ ra một đóa hoa hồng đỏ rực rồi buông lời ngọt ngào.
- Anh yêu em, em có đồng ý làm vợ anh không?
- Anh có giàu không?
Đây chính là một câu nói phá hoại cảnh sắc.
- Anh rất giàu.
- Vậy được rồi, kết hôn đi.
Và sau đól là tôi tỉnh dậy do một bàn tay đang hướng vào đầu
tôi mà đập liên hồi, cái con người đó còn không ngừng lải nhải “dậy đi, dậy
đi!” nữa chứ.
- Ưm, đừng có phát điên, để im đi!
- Cô dậy mau, đến giờ ăn trưa rồi.
Từ từ ngẩng đầu dậy, trước mắt tôi là một mảng hoa hoa do bị
đập vào đầu quá nhiều. Đến giờ ăn rồi sao? Thảo nào đói quá!
- Này, cô đi đâu đấy?
- Tôi đi mua thức ăn chứ đi đâu.
- Không cần đâu! Tèn tén ten, nào, xuống nhà ăn đi!
Hắn hãnh diện khoe ra một hộp cơm, nhìn qua thì hình như là
tự làm, giơ giơ rồi múa may quay cuồng như phát điên. Xong thì chưa để tôi kịp
nói gì thì đã nắm lấy tay tôi mà kéo xuống phòng ăn của trường. Phòng ăn thì
công nhận là rất to, đẹp, sạch sẽ, nhìn thì nó giống dạng một cái cửa hàng
fastfood. Tên đó kéo tôi tới một bàn còn trống rồi lại ấn tôi ngồi xuống, đẩy
cái hộp hơm màu… hồng về phía tôi rồi nhìn tôi với ánh mắt mong chờ.
- Cô ăn đi! Tôi tự làm đấy!
- Cậu tự làm?
Ôi mẹ ơi, con không có dám ăn đâu. Nhìn về phía hộp đồ ăn với
ánh mắt sợ hãi, rồi lại ngước lên nhìn cái tên kia với ánh mắt ái ngại, nhưng
khi nhìn thấy cái ánh mắt tràn đầy hưng phấn của tên đó thì tôi lại không nỡ đạp
lên thành quả của hắn. Trời ơi, tại sao bây giờ tôi lại tốt bụng như thế này hả
trời? Bàn tay run run mở cái hộp cơm ra, nhìn hình dáng đồ ăn bên trong cũng
không tệ lắm, đẹp là đằng khác, nhưng chẳng biết mùi vị bên trong thế nào. Tay
lại run run cầm đôi đũa rồi run run gắp lên một miếng thịt kho, tốt, không có mỡ,
tôi ái ngại nhìn nó suốt 1 phút đồng hồ nhưng tên kia vẫn kiên trì mà hướng cái
ánh mắt mong chờ đó về phía tôi.
- Sao cậu lại phải làm cái này?
Vừa nói tôi vừa lấy đũa gõ gõ vào hộp cơm. Thật muốn hỏi
thêm rằng “tại sao cậu lại chọn hộp cơm màu hồng?”.
- Tôi thấy mấy đứa con gái hay tặng hộp cơm cho người mình thích
mà.
- Khụ khụ, cậu là mấy đứa con gái sao mà làm vậy?
- Bây giờ nam nữ bình đẳng cả rồi mà, con gái làm được thì
con trai cũng làm được, con trai làm được thì con gái cũng làm được.
À à, vậy có nghĩa là con trai có thể vào vệ sinh nam thì con
gái cũng có thể vào vệ sinh nam, con gái vào vệ sinh nữ thì con trai cũng có thể
vào vệ sinh nữ? Thôi thôi, không so đo nữa, can đảm bỏ một miếng thịt kho vào
miệng và tôi nhận ra mùi vị quả thật rất… ngon.
- Sao sao? Có ngon không? Có ngon không?
- Ngon lắm.
- Đấy, tôi đã bảo rồi, tôi là thiên tài mà, há há, từ nay bữa
trưa của cô cứ để tôi phụ trách đi.
- Thôi không cần, cảm ơn!
Tâm tình đang tốt vì đồ ăn ngon của tôi bỗng chốc giảm đi đến
một nửa khi mà bọn con gái bắt đầu phát hiện ra bọn tôi mà “vi vu” qua chỗ này.
- Đúng là cái đồ nhà nghèo, ai lại làm cơm hộp mang đến trường
ăn chứ.
- Chắc không có tiền mua đồ ăn đó mà.
- Sao không về nhà mà ăn đi, ngồi ở đây nhìn chướng mắt.
Tôi đâu có rảnh rang mà làm cái công việc nấu ăn rồi mang đến
trường như thế này chứ.
- Này, đây là tôi làm đấy, các cô có vấn đề gì sao?
Cái tên đó hình như cũng để ý đến mấy lời đó hắn đứng phắt dậy
nhìn cái lũ con gái đó nói nói rồi lườm nguýt làm cái lũ đó “tổn thương” mà ôm
mặt khóc chạy mất. Nhìn buồn cười thật!
- Châu, thì ra bạn ở đây à? Mình ngồi với nhé!
Từ đằng xa, Quân đi đến, một tay hướng tôi vẫy vẫy, một tay
bê khay đồ ăn, đúng là khỏe thật, bê bằng một tay cơ đấy.
- Cứ tự nhiên.
Quân ngồi xuống, miệng cười tươi như hoa, cậu ta lúc nào
cũng cười như vậy mà không mỏi miệng sao?
- Cơm hộp bạn tự làm sao? Nhìn ngon thật đấy…
- Là lão tử làm cho cô ta đó!
Ôi trời, người xưa có câu “Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”
cho nên trong trường hợp hai người cãi nhau tôi sẽ là người gánh chịu hậu quả,
thật là muốn khóc quá. Nhưng mà khóc lóc gì giờ này, đang ăn ngon, khóc ăn mất
ngon.
- Châu, mình tìm bạn mãi, thì ra bạn ở đây sao? Ồ Phong,
Quân, hai bạn cũng ở đây nữa à?
Cô bạn… tên là gì ấy nhỉ? À à Mỹ Dương, từ đằng xa nhìn về
hướng này cười cười, lưng thẳng kiêu sa mà đi về hướng này. Cô ta tìm tôi sao?
Tìm hai anh chàng này thì có, hừm, mình đúng là đang bị lợi dụng mà.
- Mình ngồi được không?
- Cứ tự…
- Không được, cô kia, bàn này hết chỗ rồi, đi tìm bàn khác
đi.
Cái tên này hay thật, bàn có đến năm chỗ ngồi, mới ngồi ba
chỗ mà hắn ta bảo là hết chỗ rồi, nhưng ít ra thì cũng thông minh đột xuất, hắn
vừa nói vừa tiện chân đạp bay cái hai cái ghế kia ra một góc xa xa luôn.
- Nhưng… nhưng mà…
- Không sao đâu bạn, tôi thấy trong góc kia còn chỗ kìa.
Lại đến cả Quân nữa sao? Tưởng cậu ta tốt bụng lắm chứ hả trời,
hóa ra cũng đáng sợ vậy sao? Tại sao đáng sợ, bởi trong giọng nói của cậu ta
200% là mang tính chất uy hiếp.
- Châu!
Thôi mang tôi ra làm “dụng cụ phụ trợ” đi.
- Tôi rất muốn giúp cậu, nhưng một mình tôi không lay chuyển
được hai người này đâu, xin lỗi nhé!