Sau khi Mỹ Dương khuất dạng trong đám người, tôi mới lại tiếp
tục thưởng thức nốt cái hộp cơm này, cơm thì ngon nhưng cái không ưng ý nhất
chính là cái hộp màu hồng.
- Này, cậu không ăn gì à?
Tôi quay qua hỏi ên “sóng thần”, cái con người từ nãy tới giờ
chỉ ngồi nhìn chứ chưa có bỏ bất kì thứ gì vào miệng, cậu ta không thấy đói
sao?
- Tôi nhìn cô ăn tôi cũng thấy no rồi!
- Thế thì cậu no rồi chứ gì? Vậy mời cậu đi ra chỗ khác, cậu
nhìn chằm chằm thế thì tôi làm sao mà ăn được.
- Này, sao cô ăn nói phũ phàng thế hả? Đáng nhẽ ra cô phải
nói là “Ôi anh Phong, anh nói vậy làm em cảm động quá, em yêu anh, yêu anh đến
suốt đời!” chứ! Ông cha ta đã bảo rồi “Lời nói không mất tiền mua lựa lời mà
nói cho vừa lòng nhau”, cô không biết à?
- Thì thế, hàng miễn phí thì chỉ thế thôi, không mất tiền
mà, bây giờ có câu “tiền nào của nấy”, cậu không biết à?
- Tôi ra mua đồ ăn.
Nhưng có một diều mà tôi phải công nhận là cãi nhau với tên
này đôi lúc cũng rất thú vị. Kiểu như lúc hắn ta không nói được gì nữa và phải
lảng sang một chuyện khác, trong lòng tôi nó cứ có cảm giác thành tựu như thế
nào ấy.
- Từ mai tôi làm cơm hộp cho bạn nhé!
Cái giọng nói trầm trầm ổn ổn của Quân làm tôi giật mình.
What? Cậu ta vừa nói cái gì cơ? Làm cơm hộp cho tôi á?
- Thôi không cần, không cần đâu!
- Sao vậy?
- Tôi có thể ăn đồ ăn của trường mà.
- Nhưng mà…
- Châu! Phòng ăn hết chỗ mất rồi, mình đi từ nãy tới giờ vẫn
không thấy bàn nào trống cả, mình ngồi cùng bạn được chứ?
Lại là cậu sao Mỹ Dương? Nếu cậu nói nhà ăn hết chỗ nghĩa là
cậu bị… mù? Bởi vì hầu hết học sinh đi gần hết rồi, chỉ còn lại một vài bàn có
học sinh ngồi lại tán gẫu với nhau thôi mà. Nhưng mà thôi kệ, tôi không muốn
làm mụ phù thủy độc ác đâu.
- Cứ tự nhiên.
Hình như chỉ chờ câu nói ấy của tôi, cô bạn hí hửng kéo ngay
một cái ghế đến. Tiếng chân ghế ma sát với sàn nhà tạo nên một âm thanh cực kì
khó nghe, cứ như là móng tay cào vào bảng vậy. Mỹ Dương ngồi xuống một lúc và
nói toàn những chuyện mà tôi… mù tịt. Nào là hãng mỹ phẩm này mới ra sản phẩm mới,
sơn môi của hãng này đẹp, rồi thì là ca sĩ, diễn viên nào mới chia tay, rồi nhiều
nhiều nữa, tôi chỉ ngồi nghe và thỉnh thoảng ậm ừ một hai câu, chứ có biết cái
quái gì đâu mà nói nhiều.
- Tôi đi mua đồ ăn về rồi, này này, cái cô kia, sao cô lại
ngồi đây hả?
Tên “sóng thần” từ đằng xa tít mù khơi chạy chạy về phía
này, nhưng ngay khi nhin thấy Mỹ Dương thì phải nói là sắc mặt cậu ta rất khó
coi, bình thường với con gái cậu ta lịch thiệp lắm cơ mà nhỉ?
- Tô bảo cô ấy ngồi đấy, nhà ăn hết chỗ.
- Hết chỗ? Bị mù à, cả đống ra kia kìa.
- Tôi bảo nó hết nghĩa là nó hết, mấy bàn đó ma ngồi hết rồi.
Có vẻ hắn cũng chẳng muốn cãi lại tôi mà ngồi lại vào chỗ của
hắn rồi đặt khay thức ăn cái “rầm” xuống bàn. Nhưng phải công nhận là kĩ thuật
của hắn rất cao siêu, cho nên đặt mạnh vậy mà chẳng có thứ nào bị rơi ra ngoài
cả. Không để ý đến ba con người đó nữa, lần này tôi tập trung cao độ vào việc
ăn uống. Lấp đầy cái bụng, ôi, cảm giác thật là thoải mái mà.
- Tôi đi rửa tay.
Đứng dậy, tôi bước đến nhà vệ sinh, chưa đến nơi thì đã nghe
thấy tiếng mấy đứa con gái nói chuyện.
- Biết đứa con gái mới chuyển vào 10A1 không? Suốt ngày bám
dính lấy anh Phong, ức chế thật.
- Cả con Châu nữa ấy, không biết nó làm cái gì mà lúc nào
anh Phong cũng dính lấy nó! Hôm nay xử hai đứa đấy một trận đi.
- Cái con Mỹ Dương kia thì còn có thể, chứ con Châu thì
không được đâu, lúc nào anh Phong cũng kè kè bên nó.
- Thì tối nhắn tin nặc danh dụ nó ra, chẳng nhẽ lúc đấy anh
Phong cũng đi theo nó sao?
…
Sau đó là bu lu ba loa cà la xí muội cái gì đó về kế hoạch
phục kích tuyệt vời, may mà mình nghe dược, không chắc chết, nhưng mình có nên
báo cho cô bạn kia không nhỉ? Chắc là nên. Tìm một cái phòng vệ sinh khác rồi
chui vào rửa tay, khi xong, tôi không quay về phòng ăn mà lên thẳng lớp học, viết
giấy nhắn cho cô bạn đấy, lấy một đồ rồi đi ra khỏi trường, đi đâu thì tôi cũng
chưa biết, tự nhiên lại muốn đi, chẳng hiểu sao. Quay vào trường lấy cái xe đạp
điện mới mua ra, trong đầu tôi cũng đã định hình được nơi tôi muốn đến. Cơ bản
thì là Hồ Gươm thẳng tiến.
Không khí ở đây thật là trong lành, gió thổi cũng mát, đã
lâu rồi tôi không đến đây, cơ bản thì là không có thời gian. Tôi không hay gọi
nó là “Hồ Gươm”, mà hay hay gọi là “Hồ Con Rùa” hơn, cái tên đó dễ thương mà. Đỗ
xe lại, khóa cẩn thận rồi tôi chạy đi mua một cây kem socola, vừa ăn và thoải
mái mà đi dạo ở dọc hai bên bờ. Dạo này có nhiều chuyện xảy ra, mà ngay cả thời
gian để tĩnh tâm cũng không có. Mọi cảm xúc chất chứa, ứ đọng trong lòng khiến
cơ thể cảm giác thấy nặng nặng và khó chịu, nhưng tôi không ngờ cái việc đơn giản
là đi bộ, ăn kem, và hít khí trời trong lòng này lại làm tôi nhẹ nhõm không ít.
Kiếm lấy một cái ghế, tôi ngồi xuống rồi nhìn mặt hồ một cách chăm chú. Thật ra
mặt hồ thì chẳng có gì để nhìn đâu, chỉ là tôi cứ đơ người, mắt thì hướng về nó
còn suy nghĩ thì lại hướng về cái khác. Ước gì bây giờ nằm lăn ra đây ngủ luôn
được thì tốt quá, nói thật là tôi cũng chẳng muốn về trường nữa. Rút điện thoại
nhắn đi một cái tin nhờ vả tên Phong xin nghỉ buổi chiều, rồi tôi lại thần người
ra mà nhìn cái mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn.
Bây giờ trời đã tối, ăn xong bữa cơm đơn giản, tôi mệt mỏi
thả mình xuống cái giường êm ái rồi nằm im như xác chết. Và tôi cứ nằm bất động
như vậy cho đến khi điện thoại tôi vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn đến.
“Phong đang nằm trong tay bọn tao, muốn nó sống thì đến nhà
kho ở sau công viên XX gặp bọn tao”
Đúng là nực cười, định lừa tôi bằng cái chiêu cũ rích này
sao? Cơ bản thì là không có cửa. Âm thầm chế nhạo một hồi, tôi bắt đầu hoạt động
ngón tay mà trả lời tin nhắn.
“Chiêu này cũ rồi, không dùng được đâu. Về khai mở đầu óc
cho thông minh một chút đi đã rồi hẵng bày trò nhé. Thân ái!”
Phải nói là sau cả một buổi chiều cắm chốt ở Hồ Gươm, chân
tôi hiện nay đang có dấu hiệu tê mỏi do vận động quá nhiều, đúng là “nhiều quá
hóa hại”. Nằm một mình với không khí âm trầm cũng rất dễ làm cho con người ta
tưởng nhớ lại những việc trong quá khứ. Tự nhiên, tôi lại nhớ đến những ngày
tháng sống cùng gia đình dì tôi. Bố mẹ tôi mất sớm, nghe kể lại thì hình như là
do tai nạn ô tô thì phải, vào lúc tôi 5 tuổi hay sao ấy. Không phải là họ hàng
không ai muốn nhận nuôi tôi, mà là tranh nhau nhận mới đúng, và cuối cùng thì
tôi rơi vào tay gia đình dì của tôi. Gia đình của dì lúc ấy cũng gọi là bình
thường vì hai người lúc đấy vẫn còn trẻ và có ý chí tiến thủ chứ không như bây
giờ. Nhưng cái quãng thời gian đó thì nào có sung sướng gì đâu, họ thường xuyên
đánh đập tôi, một bữa cơm mà khẩu phần ăn của tôi còn ít hơn cả con chó ngoài
sân mà họ nuôi nữa. Thành tích học tập của tôi thì tốt, tôi cũng không làm trái
ý họ, nhưng cái gì họ cũng có thể lôi ra để c.h.ử.i mắng tôi, kể cả đến việc
tôi giết một con kiến cũng trở thành tội lỗi tày trời, trong khi đó họ giết con
chó của họ thì lại không sao. Đến năm tôi lớp 8, vào cái tuổi mà bạn bè tôi vẫn
đang được sự bảo bọc của gia đình thì họ đã đá tôi ra khỏi nhà với cái lí do
“14 tuổi là độ tuổi lao động rồi.”. Đúng là thế, nhưng làm gì có ở chỗ nào nhận
một con bé 14 tuổi vào làm việc chứ. Nhưng cũng phải tạ ơn trời phật khi mà con
người đã tạo ra được cái thứ gọi là Internet, tôi lên một số diễn đàn và làm một
cái nick giả tuổi thành 18 rồi đi nhận dịch những bản thảo tiếng Anh kiếm chút
tiền, rồi thì lại đi làm phục vụ ở các quán café, lung tung, ngày nào cũng làm
đến tối tăm mặt mũi mà cũng chỉ đủ trả tiền thuê nhà, ăn uống lung tung và dư
ra được một ít, thì tôi cũng bắt chước người lớn mà nhờ người gửi vào ngân
hàng. Và tôi sống như thế cho đến nay, dù sao thì tôi cũng thành công khi mà tự
mua cho mình một căn nhà bé bé xinh xinh, một ít tiền trong tài khoản ngân hàng
và cuộc sống cũng có chút dư giả. Nhưng cũng khá buồn cười khi nghe đăng tin những
người nhà-nghèo-học-giỏi, và những lúc đấy thì tôi lại tự hỏi “giỏi sao vẫn
nghèo?”. Vậy nhưng bây giờ gia đình dì tôi thì lại đổ đốn ra rồi, chồng thì cờ
bạc rượu chè, vợ thì cũng không kém, vàng bạc rồi lô đề kinh lắm, nên bây giờ
cuộc sống của hai người họ là hoàn toàn phụ thuộc vào tôi và số tiền tôi gửi về.
Đấy là quả báo chăng?
“Châu ơi có điện…” tiếng chuông điện thoại vang lên mang tôi
trỏ về hiện thực, là con Linh gọi, tôi vội vàng bắt máy.
- Alo.
- Chúc mừng sinh nhật cậu nhé, quà thì sẽ đưa sau, chúc trước
đã, hôm nào đích thân bổn cô nương đây sẽ đưa quà cho cậu.
- Sinh nhật cái gì cơ?
- Hôm nay là sinh nhật cậu mà.
- Thế à? Hôm nay ngày bao nhiêu?
- Ngày XX tháng XX.
- Thưa cô nương, tháng sau mới sinh nhật con ạ, cảm ơn vì lời
chúc sinh nhật sớm của cô nhá.
Nói xong tôi cúp máy cái rụp, không thèm để ý đến con Linh
còn chuyện gì để nói hay không. Đúng là làm tụt cảm xúc của người ta, đứng dậy
bước vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt cho tỉnh táo để chuẩn bị… đi ngủ sớm dù
bây giờ mới 8 giờ, nhưng tôi buồn ngủ lắm rồi. Hoàn thành xong công việc với
tinh thần sáng khoái của buổi tối mùa thu mát mẻ, thì ngay khi tôi đang thoải
mác hưởng thụ gió trời thì chuông điện thoại lại vang lên. Là tên Phong gọi, hắn
gọi đến giờ này làm gì?
- Alo.
- Chúc mừng sinh nhật cô nhá, chúc cô có một ngày sinh nhật
vui vẻ, hóa ra ngày sinh nhật của cô ngay sau tôi, cô phải biết rằng…
- Tháng sau mới sinh nhật tôi, đồ ngu ngốc.
Ấn vào nút “End Call” một cách bực dọc nhưng tôi lại không
dám ấn mạnh vì sợ hỏng màn hình. Tôi tự hỏi cái quái gì mà mọi người đều nhầm
sinh nhật tôi vào hôm nay nhỉ? Lại có một cuộc điện thoại nữa xem, tôi thề là
tôi sẽ đấm con gấu bông đằng kia.
“Châu ơi có điện…” lại ai nữa? Số máy lạ, ngu ngốc, biết bây
giờ mấy giờ rồi không? Hơn 8 giờ rồi đó, còn không để im cho người khác ngủ
sao?
- Alo?
- Châu đấy à? Dì này cháu! Sao hai tháng nay cháu không có gửi
tiền về?
- Không phải dì đã nhận của bạn cháu 10 triệu rồi sao? Không
đủ để tiêu 2 tháng ạ? Vậy chú với dì đi kiếm việc làm đi, chứ năm nay “kinh tế
buồn” lắm, cháu không có tiền mà gửi về đâu.
Không có ngủ nghê gì nữa, tụt hết cả cảm xúc. Với tâm tình bực
bội, tôi đấm con gấu bông rồi mang một cái ghế ra ban công rồi ngồi ngắm đường
ngắm phố. Ngoài đó đèn đường cũng đã bật lên hết, cả một con đường sáng rực một
màu vàng vàng cam cam, hòa quyện cùng với những cái đèn của xe máy, ô tô nhìn rất
thích mắt. Ngoài đường thì nhìn có những ông chú cô bác, có lẽ là vừa tan tầm
làm việc và trở về nhà quây quần bên gia đình, và những đôi yêu nhau bon bon
trên xe hưởng thụ một buổi tối lãng mạn đầy khói bụi. Ngước lên bầu trời và
mang ý định đếm sao, nhưng quả là ông trời cay nghiệt, đến sao cũng không có mà
đếm, nguyên cả một bầu trời chỉ có màu đen, bầu không khí bây giờ đã quá ô nhiễm
rồi đi. Ngồi thần người ra ngắm đường xá, người qua lại thêm một lúc nữa, tôi
cũng chán nản mà bỏ vào trong nhà mà thực hiện kế hoạch ban đầu, đi ngủ.
Thức dậy với tâm tình sảng khoái do được ngủ đã con mắt, tôi
chui vào nhà tắm, vừa làm vệ sinh cá nhân vừa ngân nga hát cái bài gì đó mà đến
tôi cũng không rõ. Sáng nay trời có nắng, thật là ấm áp, ngoài đường mọi vật
trông đều thật sáng sủa, chẳng hiểu sao mọi vật đều đẹp lạ thường trong mắt tôi
ngày hôm nay. Những cái cây tôi không biết tên ở ven đường mà mọi ngày tôi chẳng
bao giờ chịu chú ý đến, vậy mà hôm nay nó cũng mang một màu sắc khác, nhìn những
tầng lá cây đung đưa theo gió mà tôi cứ ngỡ là nó đang chúc tôi một ngày tốt
lành dù không hợp với cái bộ dạng uốn é.o đấy lắm. Dắt xe vào bên trong bãi gửi
xe của trường, chẳng hiểu sao đến cái sự vắng lặng ở đây mọi ngày làm tôi sợ đến
sởn gai ốc mà riêng hôm nay nó lại làm tôi cảm thấy thanh bình một cách kì lạ.
Hôm nay tôi làm sao vậy nhỉ?
- Cô đứng đó cười ngu ngốc cái gì vậy?
Tụt hết cả cảm xúc rồi.
- À chào cậu, ngày đẹp trời.
- Hôm nay trông cô có vẻ vui nhỉ?
- Ừ, hôm qua ngủ ngon.
- Vậy sao? Bữa trưa hôm nay cũng ngon nha.
Tối qua tôi ngủ ngon với bữa trưa hôm nay ngon thì liên quan
quái gì đến nhau? Sao chuyện này lại nhảy sang chuyện kia như vậy, nhưng thôi,
hôm nay tôi không có hứng thú bắt bẻ hắn.
- Châu, bạn ở đây à? Mình tìm bạn mãi.
Là Mỹ Dương, hình như cô bạn này mỗi khi nhìn thấy tôi thì lại
nói câu đấy thì phải.
- Chào cậu, Mỹ Dương, ngày đẹp trời.
- A Phong, bạn cũng ở đây à?
Tôi biết là cô bạn này chẳng phải tới tìm tôi đâu, là tới
tìm cái con người đang đứng cạnh tôi kia, khổ, có phải thiếu lúc tìm được hắn đâu
mà cứ thấy mặt tôi với hắn là lại chạy đến và nói “Châu, bạn ở đây à? Mình tìm
bạn mãi”.
- Sao cô lại ở đây?
- Mình… mình đến tìm Châu mà, ơ Châu, bạn đi cái gì đến trường
vậy, đấy là cái thứ gì vậy?
- Đây là cái xe đạp điện.
Đúng là tiểu thư nhà giàu, đến cái xe đạp điện cũng không biết,
chẳng nhẽ cô ta tưởng đây là cái xe bò sao.
- Vậy sao? Cậu không có người đưa đón đến trường sao?
- Tôi không phải tiểu thư nhà giàu.
- Vậy tại sao chui vào đây học làm gì?
Này cái cô kia, tôi nhịn cô đủ rồi đấy nhé, nhà nghèo thì
không được phép vào đây học sao? Cái lí lẽ đào ở đâu ra vậy? Tại sao tôi chui
vào đây học á, vì mai sau tôi muốn giàu hơn mấy người đấy, bởi vì tôi biết tài
sản của bố mẹ các cậu mai sau mà rơi vào tay các cậu thì chỉ có cách bốc hơi
như chưa từng tồn tại thôi nhá, ăn nói gì mà khó nghe ghê vậy?
- Cái cô kia, đủ rồi đấy, cô ta không được phép vào đây học
sao mà cô lại nói như thế?
- Kìa Phong, mình chỉ nói đùa thôi mà, sao bạn nổi giận vậy?
Bỏ mặc hai người đó, một người thì ra sức mà “Phong Phong
Phong” và người còn lại thì đang cố thoát khỏi cái người kia. Ngày hôm nay vừa
nãy trong mắt tôi nó đẹp đẽ bao nhiêu thì bây giờ nó lại tồi tệ bấy nhiêu. Bây
giờ thì tôi phải khẳng định chắc với bản thân một điều rằng: tôi không hề ưa cô
bạn kia, cái cô bạn tên Mỹ Dương đó!