Tại sao tự nhiên tôi lại kêu gào rằng số tôi khổ? Tất nhiên
là có lí do. Mấy cái loa kia vừa rời đi trong tiếc nuối thì lại đến cái loa trước
mặt tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt. Anh ta bắt đầu kể lể về nguyên liệu nấu
ăn, mua ở đâu, ngon thế nào. Ngay cả đến vụ bát đĩa được làm ra ở xưởng nào tôi
cũng biết hết. Anh ta luôn miệng chỉ món này ngon, món kia ngon, nhưng tôi mà
không nếm thử thì là sao mà tôi biết được nó có ngon hay không cơ chứ. Lúc này
tôi chỉ ước có một cái gì đó để nhét vào miệng tên này, và sau đó tôi sẽ nâng
đũa và ăn một cách cực kì tao nhã.
- Sao cô không ăn đi? Vừa nghe vừa ăn cũng được mà, những kiến
thức tôi nói đều rất bổ ích đó. Nghe rồi cô có thể biết chỗ để mua được đò tốt,
tươi, ngon, an toàn nha.
Nếu như có một con vịt cứ “cạp cạp” bên tai anh ta suốt cả bữa
ăn thì anh ta có thể nhét được miếng nào vào miệng không? Phải rồi, đây chính
là cảm giác của tôi lúc này đấy. Nhưng vì bảo trì hình tượng hiền lành thục nữ
đã mất đi từ lâu, tôi chỉ căm phẫn mà trừng anh ta một cái, rồi không để ý nữa
mà tập trung vào chuyên môn.
Nếu như hôm nay tôi mà không ăn no đến nỗi phải ngồi thừ ra
ghế một tiếng thì tôi sẽ phải tự trừng phạt bản thân bằng cách uống ba cốc nước
chanh đường tự tử. Bởi vì sao? Bởi vì thức ăn quá ngon chứ còn cái gì nữa. Nằm
ườn trên ghế salon, tôi không có vô duyên đâu nha, đây là chính anh ta bảo tôi
“cứ tự nhiên như ở nhà” nên tôi mới làm vậy đó thôi. Đang thoải mái mà xoa xoa
cái bụng hơi căng, thì tự nhiên cái điện thoại tôi lại reo lên cái màn chuông
điện thoại vô cùng hoành tráng. Lần này không phải là tên Phong thần kinh gọi
ra công viên, mà là Quân gọi. Cậu bạn này mà gọi thì chắc là có chuyện quan trọng
đấy... hoặc không.
- Alo?
-
- À đúng rồi!
Nghe giọng cậu ta hình như là có vấn đề nha. Hay là cháy nhà
nên mất hết toàn bộ gia sản rồi? Mà cháy thế quái nào được với cái thời tiết
như thế này chứ?
- Tôi đang ở bệnh viện XY.
- What? Cậu ở đấy làm gì?
Và trả lời tôi chính là mấy tiếng “tút... tút...” vô vị. Cái
con người này mọi khi lịch sự lắm cơ mà, sao hôm nay lại trái tính trái nết như
vậy? Nhưng nói thật thì trong lòng tôi cũng có chút lo lắng, người ta là đang ở
bệnh viện nha, sao lại có thể không lo lắng cho được cơ chứ? Trừ khi cậu ta vào
đấy làm y tá hay là bác sĩ thì không sao. Mà nếu như cậu ấy vào đó để làm việc
thì sẽ không phải gọi điện cho tôi làm gì nha. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ ra
ngoài kia, chiến đấu với cơn bão. Dù sao thì cậu ta cũng là người bạn duy nhất
của tôi ở trường.
- Này ông anh, nhà ông anh có cái gì cho tôi mặc được không?
Tôi có việc phải đi ra ngoài.
Anh ta nhìn tôi một chút rồi mới nhàn nhạt mở miệng.
- Cô nghĩ là nhà tôi có quần áo của con gái? Cô nghĩ là tôi
mặc quần áo của con gái?
Tôi mới chỉ hỏi một câu như vậy thôi mà, việc gì mà phải phản
ứng kinh khủng vậy chứ, cứ làm như là tôi thiếu nợ anh ta không bằng vậy. Ai mà
biết được chứ, nhỡ đâu anh ta lại có thật thì sao, chẳng hạn mua cho bạn gái
xong bạn gái không thèm nhận, lúc đấy thì chẳng mang về à.
- Nhóc định đi đâu trong cái thời tiết như thế này?
Tôi không có thích bị gọi là nhóc, nghe như kiểu mình 3 hay
4 tuổi ấy. Cái tên thiểu năng này, hết cách để gọi rồi hay sao?
- Tôi đi thăm bạn, trong bệnh viện, thế ở đây có gì mặc được
không?
Anh ta nhìn tôi từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới,
và rồi lại lặp lại. Cái tên này, hắn đang săm soi cơ thể thiếu nữ đấy hả. Nhìn
mặt như thế mà lưu manh đến không ngờ. Quả là không thể “trông mặt mà bắt hình
dong”.
- Nếu thật sự cần đi thì anh có thể cho nhóc mượn đồ của
anh.
Anh ta bày ra một cái bộ dạng hào phóng mà nói với tôi,
nhưng mà hào phóng cái con khỉ ý, tôi xinh đẹp mỹ miều thế này mà lại mặc quần
áo con trai đi ra đường sao? Cho dù là trời mưa đi nữa.
- Dù sao thì dáng nhóc cũng không khác con trai là mấy.
“Không khác con trai là mấy”? Tên này bị mù à? Tôi có đủ phẩm
chất và hình thể của một người con gái đấy nhé. Giống con trai là như thế nào?
Tôi quay ra lười cho anh ta một cái coi như cảnh báo, nhưng hình như anh ta chẳng
lĩnh hội được gì nên vẫn trơ mặt ra mà cười ngu. Thật là muốn đập cho một trận
quá đi.
- Lườm gì? Nhóc cũng biết là bản thân “màn hình phẳng” mà phải
không?
Máu lên đến đỉnh đầu, tập trung ở đỉnh đầu, đỉnh đầu căng,
căng căng. “Màn hình phẳng” là cái ý gì? Cho dù tôi không có được một dáng hình
chữ S nóng bỏng, không được chân dài như siêu mẫu, không tấn công phòng thủ
thâm hậu như mấy hotgirl, nhưng nói như vậy thì quá là xúc phạm đi. Đứa con gái
nào nghe điều này cũng đâu lòng hết đó. Nhưng dù có xẹp hay cong thì lúc khác
tôi sẽ giảng giải cho anh ta sau, nhưng bây giờ là tôi phải đi thăm người ôm
nha. Mà cậu bạn kia cũng rất biết chọn thời điển nha, cái thời tiết như thế này
lại bắt đầu dở chứng.
- Phải rồi phải rồi, sao cũng được. Cho tôi mượn một bộ đi
nào, nhanh lên, thời gian không có dừng lại đâu.
Sau khi nghe một cậu trả lời mang tính chất thỏa hiệp của
tôi, khóe miệng anh ta liền câu lên một nụ cười khoái trá, nhưng trong mắt tôi
thì nó lại mang một nét đểu giả khó tả. Anh ta chạy lên trên tầng, lục lọi một
thôi một hồi rồi mới ném cho tôi một cái áo phông rộng thùng thình hình Đôrêmon
đang ngoác miệng ăn bánh rán. Và lại một lát sau nữa, thì đầu tôi bị một cái gì
đó chụp lên, là một cái quần bò.
- Dễ thương không? Đồ tôi mặc hồi cấp 2 đấy!
Ý anh ta là đang chê tôi nhỏ con ý hở? Nhưng lúc này thì tôi
lại chẳng có chút gì gọi là muốn cãi nhau với ai, cầm bộ quần áo ngắm trên ngắm
dưới, cuối cùng thì tôi cũng chui vào nhà vệ sinh, miễn cưỡng mặc vào. Phòng
anh ta bừa như cái chuồng lợn thế, không biết có loài sinh vật nguy hiểm gì
trong quần áo không.
Áo đúng là có phần rộng, nhưng nhìn thì cũng có phần cá
tính, quần bò thì lại vừa in. Tôi bước ra mà có cảm tưởng như mình là một siêu
mẫu. Anh ta từ đằng xa nhìn thấy liền ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho tôi lại gần.
Gọi gì mà như gọi chó vậy chứ hả, người đâu mà không có cái gì gọi là lịch sự hết
vậy? Bực mình thì cứ gọi là bực mình, nhưng tôi cũng vẫn hiên ngang bước tới gần
anh ta.
- Xoay một vòng.
Anh ta chính là dùng cái bộ dạng ông chủ mà ra lệnh, hai
chân vắt chéo, người ngả về phía sau, nhìn thật đáng ghét mà. Từ từ chậm rãi
xoay xoay một lòng, rồi tôi lại khinh thường mà nhìn anh ta.
- Được rồi, cô nhóc định đi bệnh viện đúng không? Anh đưa nhóc
đi.
Anh ta chộp lấy cái chìa khóa xe trên bàn, với tay cầm lấy
cái áo khoác đang vắt ở thành ghế, hiên ngang đi về phía cửa. Tôi thực sự là
cũng không có ý định nhờ anh ta chở đi, nhưng dù sao thì cũng là anh ta tự nguyện,
thời tiết như thế này cũng rất khó kiếm được taxi. Quả nhiên là bão, nhìn những
hạt mưa rơi xuống mà tôi cảm tưởng như là hàng ngàn mũi tên đang lao xuống vậy,
thật đáng sợ. Ngoài đường cũng đã ngập, nhưng chiếc xe thì vẫn hiên ngang rẽ nước,
tiến về tương lai. Nhưng ông trời hình như là rất có hứng thú làm khổ dân
chúng, dân chúng không khổ, liền không vừa mắt. Bằng chứng là khi bọn tôi đã sắp
đến trước cổng bệnh viện rồi, thì chính là, xe không chạy nữa.
- Chết tiệt, thời tiết cũng chết tiệt!
Anh ta có phần bực mình, đấm một cái vào vôlăng, tôi cũng
chán nản không kém, chẳng nhẽ lại phải phi thân ra ngoài? Áp mặt vào cửa kính,
ngắm nhìn những giọt nược lần lượt thay phiên nhau chảy xuống, để lại những
hình vẽ ngoằn nghoèo không ra hình dáng. Bỗng từ phía xa, mập mờ hình ảnh một
đôi nam nữ đứng cách đó không xa, tình tình tứ tứ mà ôm hôn nhau. Khẽ cười một
tiếng, thật dở hơi mà, thời tiết như thế này còn muốn lãng mạn như thế. Nhưng
cái mà tôi chẳng ngờ được chính là cái bóng con trai mờ mờ đó lại vô cùng quen
mắt, từ dáng người đến cử chỉ. Mà cái người vô cùng quen mắt đấy thì rất giống
tên Phong. Đúng rồi đấy, cực kì giống! Trong lòng dâng lên một cảm xúc đau xót
không thể nói thành lời, tôi vội vàng mở cửa xe mà lao ra ngoài, mục đích cũng
chỉ muốn tìm một tia hi vọng nhỏ nhoi rằng đấy không phải là hắn. Nhưng mà
không chính là hắn đấy, làm sao mà tôi có thể nhầm lẫn được cơ chứ, khuôn mặt
quen thuộc ấy đang ở ngay kia cơ mà. Còn nữa, cô gái kia quả thật xinh đẹp, còn
đang hạnh phúc trong vòng tay hắn nữa kia.
Trong lòng xuất hiện một mảng lạnh buốt, vốn chưa bao giờ
nghĩ có thể nhìn thấy cảnh này, vốn chưa bao giờ nghĩ tới... hắn lại có thể như
vậy. Đến bây giờ mới nhận ra rằng, hắn cũng đã chen được vào trong con tim
mình, và cũng đến lúc này mới nhận ra, cảm xúc kì lạ này... là yêu. Khóe mắt
cay cay, nước mắt cùng nước mưa hòa vào làm một, bây giờ phải làm gì> Chạy
đi? Bước đến? Hay... đứng đây?
- Nhóc con, sao lại chạy ra đây làm gì? Trời đang mưa đó.
Tiếng anh ta vang lên bên tai tôi, nhưng tôi nào có tâm trạng
để nghe hay để ý đến anh ta nữa cơ chứ. Hình như cái tên đầu heo đấy cũng nghe
thấy tiếng nói liền quay ra tìm kiếm. Và tất nhiên là sẽ nhìn thấy tôi rồi, hắn
mở to mắt ra ngạc nhiên rồi cuống cuồng đẩy cô gái xinh đẹp kia ra, chạy đến
phía tôi, vẻ mặt mang đây tâm tư và muốn giải thích. Né người tránh hắn, tôi
kéo tay ông anh tóc đỏ rồi chạy vọt vào bệnh viện. Thật sự là không muốn nhìn
thấy cảnh tượng đấy nữa, muốn vứt nó ra khỏi đầu, hay nói chính xác là không muốn
nghĩ về hắn nữa, không muốn nhìn thấy tên Phong chết tiệt đó nữa.
Hỏi được số phòng của Quân, tôi nhanh chóng lấy lại phong
thái ung dung bình tĩnh rồi đi lên. Anh chàng tóc đỏ đằng sau có vẻ như biết là
tôi không thoải mái liền không dám làm phiền gì nhiều, chỉ lẽo đẽo đi ở phía
sau. Nhìn qua cánh cửa phòng bệnh, Quân nằm trên giường với cái chân đang bó bột,
nhưng nhìn cậu ta thì chẳng có vẻ gì là bất tiện hay khó chịu cả. Cơ thể cậu ta
dựa vào cái gối được kê với góc độ hợp lí, nhìn vô cùng thoải mái, trên tay cầm
một cuốn sách chăm chú đọc, tay còn lại cầm một miếng táo thư thái nhai nuốt.
Thấy cửa mở ra, cậu ấy có hơi nhổm người dậy, nhận thấy đó là tôi thì liền cười
cười chào hỏi, ánh mắt quét qua người phía sau đầy nghi hoặc.
- Đây là người quen, anh ta đưa tôi tới đây.
Nghe thấy tôi nói thế thì cậu ta cũng gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Tôi ngồi xuống cái ghế gần đó, bắt đầu quan sát chân cẳng của cậu ta. Cái con
người này, gẫy chân mà nhìn còn thấy quý phái như vậy?
- Đường trơn quá nên tôi bị ngã.
Dường như nhận ra ánh mắt hiếu kì của tôi, cậu ta gãi đầu ra
vẻ bối rối mà trả lời.
- Ngã thông thường hay là ngã xe?
- Ngã xe.
Thật sự là tôi hỏi cho có thế thôi, chứ tôi cũng không có
tâm tư mà lo cho cái chân của cậu ta bị làm sao đâu. Trong còn khỏe như trâu thế
kia thì chắc chắn là chưa chết được. Mà tôi nghĩ nhà giàu thì phải có bác sĩ
riêng chứ nhỉ, sao lại phải lết xác ra bệnh viện như thế này? Hay là định ra được
hôn đất mẹ cho nó lãng mạn, không may lại trượt chân ngã vào lòng của đất mẹ.
Nhưng lòng của đất mẹ cứng quá nên mới bị thương như này. Mà đất mẹ cũng thật
là hay đi, sao lại để người tốt thành ra như thế này? Sao không để cho mấy thằng
đầu trâu mặt ngựa, đầu đường xó chợ, và cả mấy thằng sở khanh chuyên gia lừa dối
tình cảm của thiếu nữ ngã chấn thương sọ não chết hết đi.
Lại nghĩ đến cái cảnh vừa rồi ở gần bệnh viện, tôi bốc một
miếng táo rồi cắn đến “phập” một cái, tưởng tượng miếng táo chính là đầu của
tên sở khanh kia. Hai người còn lại trong phòng không hiểu vì sao tự nhiên lại
thấy lạnh hết cả xương sống. Nhìn nhau đến là đáng thương.
- À, thế bao giờ cậu được ra viện? Người nhà cậu đâu? Không
ai ở đây à?
Tôi vốn hỏi là cho có lệ thế thôi, chứ mấy người nhà giàu
này thì thiếu gì người chăm sóc cơ thứ. Lấy thêm một miệng táo nữa, tôi bẻ đến
“phập” một cái, miếng táo được chia làm đôi, rồi lại tiếp tục được tôi cho vào
miệng để chia thêm vài mảnh nhỏ nữa.
- Bố mẹ tôi hiện giờ ở nước ngoài, không có ở đây. Khoảng 2
tuần nữa thì tôi được ra viện.
Tôi gật gật vài cái, miệng ra sức nhai táo. Mắt thì liếc liếc
xung quanh đánh giá cái phòng bệnh, mẫu thân kiếp, phòng bệnh gì mà còn đẹp hơn
phòng khách sạn thế này? Đã thế lại còn không hề có mùi thuốc sát trùng. Bây giờ
thật là muốn bị gãy chân.
- Vậy ai chăm cậu ở đây?
- Hiện giờ thì chưa có ai.
Cậu ta nói xong thì đưa mắt nhìn tôi ra dáng vẻ tội nghiệp,
trên mặt hiện rõ dòng chữ “chăm sóc tôi đi”. Hừm, cái lũ lắm tiền nhiều của đó
đúng là vô nhân tính, lúc nào cũng chỉ lo vục đầu vào đống tiền. Chẳng chịu lo
lắng đến cảm nhận của ai bao giờ, đến người thân còn không lo thì người ngoài sẽ
xem là cái gì chứ?