Tôi thích cậu, người con trai mang tên không dấu !

Chương 6: Chương 6: Bắt nạt (2)




" Vi à, hehe, cậu đi ăn với tụi mình đi " Đột nhiên hai nàng "vịt giời" không biết từ đâu chui ra nói với Hạ Vi

" Hả ? " cô đang nhắn tin hỏi thăm sức khoẻ của " mẫu hậu " thì bỗng khựng lại. Ngẩng đầu lên, cô thấy trước mắt mình là hai cô gái rất xinh đẹp,nhưng rồi cô chợt nhíu mày lại.

" ..... "

" Thật ra thì mình muốn mời cậu ăn cơm đền bù truyện hôm trước, mình đã giải thích với chị Châu rồi, nên cậu yên tâm đi, vả lại cậu không muốn cả lớp sẽ xa lánh cậu đấy chứ ?" Bình giải thích với vẻ ăn năn

" Phải phải , cậu đi ăn với tụi mình đi " cô gái đứng cạnh Bình bâyh ms chịu lên tiếng

Đôi lông mày nhíu lại lần nữa.

Ý gì đây ? Mọi chuyện đã được giải thích sáng tỏ thì sao sáng nay cô lại bị " ăn một bữa ngon lành " như thế ? Có nên tin bọn họ không đây? Đi không nhỉ, hay là ....

" Ok , đi thì đi " Aiyah! Vậy đó " Hạ Vi dọn bể " lại tin người quá đáng rồi ????

Hihi, đằng nào cũng không thể bị lớp xa lánh mãi được, vả lại cô cũng cần có bạn chứ. Tội gì mà không đồng ý khi bên kia đã giảng hoà trước, hahaha ????

" Ngon thật đấy Bình!"

" Ừm , ngon thật, lần sau lại đi ăn nữa nhé "

Hạ Vi và Bình nói chuyện vui vẻ với nhau cho tới khi Bình nói muốn về lớp trước vì có việc

Yahhh! Cô cảm thấy hôm nay tâm trạng rất thoải mái, nên cô thong thả từng bước, từng bước trở về lớp học.

" Xong chưa chị ? "

"Ok"

"Tất cả đã đúng như kế hoạch, chỉ chờ đến lúc nó vào thôi"

"Ok ok, hihii"

"Hahaha, Tăng Mãn Hạ Vi, mày sẽ bị bẽ mặt trước lớp cho mà xem "

Ở đâu đó trong lớp học hỗn loạn, một đám Vịt giời đang cười hả hê vì sắp được xem vở kịch li kì nhất trong lịch sử

" Ể ? sao lớp yên tĩnh vậy, chẳng nhẽ thầy giáo vào rồi ư?

Chạy vội vào lớp, cô nghĩ quã không sai mà, sao lớp học hôm nay bắt đầu sớm vậy kìa

" Thưa thầy em vào lớp "

Nói rồi cô đi nhanh về phía bàn học .

Phù!!! Thoát rồi

Ơ nhưng, cắp sách của cô đâu rồi? Hả? Đâu rồi cơ chứ. Sự loay hoay và lúng túng của cô đã lọt vào mắt xanh của một số người.

" sensei! Hình như bạn Vi gặp vấn đề gì rồi ạ " bạn ngồi bên trái lên tiếng

" Gì vậy Vi "

" À , sensei , em không thấy cặp sách của em ở đâu hết cả " Vi khó xử nói với thầy

"......"

" ????????????????????????????????????????????????????✌️"

" Haaaaahaaaahaaa " Nói đến đây, cả lớp cười ầm lên rồi đồng loại đưa ánh mắt chế giễu nhìn Hạ Vi

Nhìn cái gì? Cô nói đúng sự thật mà

" À em Hạ Vi, vấn đề này em tự giải quyết, tôi cho em 5' "

"Haaaahahaaha"

Tiếng cười của lớp AV1 vẫn không bớt đi tí nào

" M bị mất căp là chuyện của m, tự đi mà tìm "

"Haha,c ậu mấy tuổi rồi mà còn thưa thầy cái chuyện cỏn con như thế "

" Nhưng...."

Lời nói của một số nhân vật phản diện khiến cô có đôi chút mắc cỡ, nhưng rồi tan biến ngay lập tức

Tập trung vào vấn đề , cô bắt đầu dò xét khắp lớp. Và cuối cùng thấy được cặp em yêu bị buộc ngoài cửa sổ lớp học

Bọn họ thật quá đáng!

Cô có làm gì họ đâu ! Mà...

Đã thế sách vở, bút bi, đồ dùng của cô cũng bị vứt loạn xạ dưới đất nữa chứ

Quá đáng lắm rồi, thật sự là muốn.... Muốn....

MUỐN BÙNG CHÁY !!!

Ah! Tức chết mất.

Đợi đã, điện thoại của cô đâu rồi?

Điện thoại đâu rồi. Không thể nào !

" Các bạn làm ơn hãy nhìn xem điện thoại của mình có rơi ở đâu không, là Iphonelus đó "

" 6 cơ à, cứng nhỉ ? "

"Không có đâu bạn gì ơi"

@@

Bạn gì ơi ? Cô ở đây cũng khá lâu rồi mà bị gọi là bạn gì ơi sao? Đau lòng quá mà ????

" Ở đây này" giọng nói đáng ghét của ai đó vang lên. Phải ! Là của " Chị Trâu mưa ngâu" đó.

Đi về hướng tay của Châu, cô phát hiện chiếc điện thoại nằm sõng soài dưới đất, ngay cạnh... chân của Huỳnh Phong

Tại sao nó lại ở đấy! Tại sao lại thế? Sao ko phải ở chỗ khác , huhu Tại sao nhất định phải

là Huỳnh Phong? Tại sao phải là thằng cha này T.T

Bình tĩnh nào, ok? Ko sao, chỉ là nhặt điện thoại thôi mà.

Anh ta đang nhìn cô , ánh mắt thật khó chịu mà.

" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, anh hả hê lắm à, hay muốn ăn đập đây? Câu nói này cô không dám nói ra, đành ngậm ngùi nuốt xuống

Được rồi, nhặt thì nhặt, nhưng mà.... Mất mặt quá đi !

" Anh.. Anh ... Có thể nhặt hộ tôi chiếc điện thoại được không " Lời nói đã thốt ra không thể nào rút lại được, bây h cô ms thấy hối hận. Cô nghĩ anh ta sẽ nhặt hộ cô chắc?

Thôi kệ mất mặt cũng được, ko sao hết

Cô khom người cúi xuống, tay chuẩn bị chạm vào chiếc điện thoại thì một bàn tay khác đã nhặt lên

Cô kinh ngạc ngẩng đầu,bàng hoàng khi thấy đôi tay đã giúp mình nhặt chiếc điện thoại lên

Chính là của.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.