Trời dần dần chuyển về tối nhưng kèm theo đó là những cơn gió mạnh
liên tục thổi, khiến cho cây cối bên đường ngả nghiêng. Thỉnh thoảng,
một vài tia chớp hiện lên thành nhiều đường trên bầu trời như báo hiệu
một cơn giông sắp đến. Ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, nó không
khỏi lo lắng và bồn chồn. Mưa là tốt nhưng tại sao trong lòng
nó lúc này cứ lớn dần lên một nỗi sợ hãi kinh hoàng, một chuyện không
mấy tốt đẹp sắp diễn ra. Khẽ liếc mắt nhìn Dương Tiễn, nó càng thấy
bối rối hơn khi cả ngày hôm nay Dương Tiễn không hay pha trò như mọi
khi, thay vào đó anh luôn hướng mắt ra phía cửa kính xe bên cạnh nhìn
vào khoảng không hư vô điều đó khiến nó cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Chỉ có bác quản gia là vẫn bình thản, đôi lúc ngân nga một vài điệu
nhạc mà mình yêu thích.
- Hà tiểu thư! - Bác quản gia cất tiếng nói, vô tình phá tan đi không khí
im lặng trong xe - Cô làm sao vậy? Trông sắc mặt cô không được tốt
lắm.
Vừa lái xe, lại có thể chú ý được cả tình trạng sức khỏe cũng như biểu
hiện của Diệp Ẩn, bác quản gia thật tài!
- À, cháu không có sao! - Nó cười, khẽ ngả người về phía sau ghế.
- Cố thêm chút nữa nhé, sắp tới nơi rồi! - Giọng nói ấm áp của bác
quản gia vang lên khiến nó an tâm phần nào. Yên tâm quan sát
xung quanh một hồi, nó khẽ nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc của riêng
mình...
Dương Tiễn sau khi nghe cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa hai người,
anh quay người lại đã thấy Diệp Ẩn ngủ say. Một nụ cười thoáng qua
trên khuôn mặt của anh nhưng nhanh chóng bị dập tắt và trở lại
trạng thái lạnh lùng vốn có. Vuốt nhẹ mái tóc, ngắm nhìn khuôn mặt
của nó, anh nhẹ nhàng đặt lên đôi má ửng hồng của Diệp Ẩn một nụ hôn
ngọt ngào. Liệu từ nay về sau, anh có thể ngắm nhìn khuôn mặt cùng
với nụ cười hạnh phúc của nó mỗi ngày hay không? Hay là anh và
nó sẽ phải rời xa nhau mãi mãi, số phận liệu có một lần nữa chia cắt
anh với người con gái mà anh yêu hơn cả tính mạng của mình không?
Đó vẫn là một bí ẩn bởi vì ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi bản thân
của mình cũng chưa có thể hiểu rõ được nó - cô gái hai màu mắt trong
lòng anh. Người con gái với rất nhiều bí ẩn xoay quanh, nhiều quá
khứ đau khổ từng nếm trải...
- Ngày đó, không sớm thì muộn cũng sẽ đến!. Anh khẽ nói, nhìn
nó ngủ trìu mến mà lòng đau như cắt.
- Này, đồ ngốc! Đến nơi rồi! - Giọng nói trầm trầm vang lên khiến
nó giật mình tỉnh giấc. Dụi mắt hai ba lần, nó mơ hồ hỏi:
- Đây...là đâu? Hơ hơ, mình chết rồi à? - Diệp Ẩn nói, nó đâu có để ý
đằng sau mình là một luồng khí lạnh đang dần dần xâm chiếm
hết cả mọi thứ.
- Chết cái đầu cô ấy! Đây là nơi diễn ra bữa tiệc! Đi theo tôi! -
Dương Tiễn nói, không khỏi bực mình trước câu nói mơ mơ hồ hồ
của nó. Chậm chạp theo sau Dương Tiễn, nó hết nhìn những
chiếc thảm đỏ được trang trí sắc sảo đến những chiếc cột to chạm
khắc tỉ mỉ, những chiếc đèn và bàn tiệc dài đi mỏi cả chân. Mải
ngắm nhìn mọi thứ, nó sơ ý va vào
một vị tiểu thư trông khá quyền quý và kiều diễm trong bộ đầm
màu đen quyến rũ bó sát lấy cơ thể tạo nên một phong thái kiêu sa hết
sức bí ẩn và hấp dẫn đến mê người.
- A, xin lỗi! Tôi không cố ý! - Diệp Ẩn lắp bắp nhìn vị tiểu thư
quyền quý kia nhưng vị tiểu thư đó nào có chú ý tới nó. Thay vì
quay lại nhìn, vị tiểu thư lạnh lùng đó tiếp tục bước đi theo sau là
một cô hầu gái ăn mặc tươm tất.
Thể...Điệp....?. Một ý nghĩ thoáng qua hiện lên trong suy nghĩ
của nó, như để chứng minh cho suy đoán của mình. Diệp Ẩn vội
vã quay người lại nhìn theo vị tiểu thư lạnh lùng kia. Vẫn là con người ấy,
vẫn hình dáng ấy, giọng nói ấy nhưng lại khiến nó có cảm giác vô
cùng xa lạ. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, sướng khổ cùng nhau vậy
mà chỉ vào một ngày, một giờ quyết định mà Thể Điệp - người em
gái mà nó yêu quý nhất đã rời xa nó theo cha mẹ ruột của mình, từ
bỏ cuộc sống đầy chật vật và vất vả đi theo một cuộc sống xa hoa,
quyền quý. Nó biết như vậy là tốt với Thể Điệp nhưng nó không khỏi
lo lắng khi Tiểu Điệp bước vào một cuộc sống của giới thượng lưu
liệu có thích ứng nhanh hay không? Đó vẫn chính
là nỗi lo mà nó cứ ôm ấp và trằn trọc suốt bao tháng qua, nhưng giờ
đây khi nhìn thấy người em gái của mình, không những đẹp và quyến
rũ thêm mà có vẻ đã rất thành thạo trong giao tiếp cũng như thích ứng
với bầu không khí và một cuộc sống xa hoa trong giới thượng lưu đẹp
ngoài nhưng đầy nguy hiểm bên trong.
- Sao em lại như vậy? - Nó đứng đó tần ngần nhìn hình dáng nhỏ bé
của Thể Điệp đi xa dần. Khẽ cười, nó lắc đầu chán nản rồi bước theo
Dương Tiễn tiến vào sâu trong trung tâm buổi dạ tiệc sang trọng.
Cách đó không xa, cạnh một chiếc bàn đựng những bình hoa vô cùng
quý hiếm, vị tiểu thư lạnh lùng chính là Thể Điệp. Cô nhìn theo
Diệp Ẩn sau khi chán nản bước đi, khẽ nở một nụ cười bí ẩn chứa
đầy ngụ ý thâm sâu.
- Đã gặp lại thì cũng phải có món quà bất ngờ cho chị chứ nhỉ? Chị
gái tốt của tôi!