Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.
Tác giả: Hòa Chước.
Editor: My.
Tai họa ập tới quá đột ngột, có thể an toàn trở ra đã vô cùng may mắn.
Giang Dã kiểm tra xong vật tư, vẻ mặt lạnh lẽo dọa người, ngay cả Kled đi theo lâu anh lâu rồi cũng không dám lên tiếng.
Sáu chiếc xe, gần bốn mươi người cộng thêm những vật tư nặng, chạy như vầy là quá tải nghiêm trọng lắm rồi.
Hệ thống nhìn mà muốn té xỉu: “Kí chủ, thiệt tình là tui muốn biết, mỗi ngày đều anh suy nghĩ kiểu gì vậy?”
Giang Dã: “Thì chắc là vi phạm luật giao thông đường bộ.”
Hệ thống: “Anh hiểu luật vậy sao còn làm chi?”
Giang Dã: “...” Lúc anh còn làm sát thủ đã từng xảy ra một chuyện mất mặt, tuyệt đối không thể nói cho quể hệ thống.
Một tiểu đội miễn cưỡng chen vào xe, Giang Dã kêu binh lính lái xe cố gắng lái chậm lại.
Ở trong trấn mấy ngày ngắn ngủi Giang Dã cho xử lí tang thi không còn một con, đường đi thông suốt không còn gặp trở ngại.
Mấy ngày trước Giang Dã nhận được điện báo ở trấn lân cận, tang thi bên đó đã lan tràn khắp nơi, quân đội được phái đi đã bị diệt hết gần hết.
Chỉ cần tránh nơi đó, đi đường khác coi như thông qua cửa thứ nhất.
Qua hết con đường này anh không biết sẽ phát sinh chuyện gì, dù sao mọi chuyện đều không thể biết trước hết được.
Giang Dã vẫn ngồi bên cửa sổ như cũ, toàn thân Giang Chỉ đều được áo choàng đen bọc kín lại, ngồi chỗ bên kia là hai binh lính vừa tiến vào, đều là tâm phúc của Giang Dã, không cần lo lắng tình trạng của Giang Chỉ bị người khác phát hiện.
Hai chiếc xe SUV khởi hành, ngoại trừ gió lạnh rít gào, còn có tiếng khóc truyền từ bên ngoài cửa sổ vào.
Đối diện cửa xe, có một người phụ nữ mang ánh mắt đờ đẫn, trong lòng còn ôm một đứa trẻ đang khóc, nhưng bà ấy không quan tâm.
Nghe nói, người chồng vì bảo vệ vợ con nên đã bị tang thi cắn chết, những tang thi đó đều từng là bạn của họ, trong đó còn có cha mẹ của bà ấy.
Giang Dã không thể nào tưởng tượng vùng vẫy, đau đớn cùng tồn tại, như bị vô số ngòi nổ gắn trên người, mỗi một đầu dây đều đang bùng cháy, không cách nào chạy thoát, cứ thế mà hủy diệt.
Anh xem một tờ báo từ tháng trước, trên đó tóm tắt lại nguyên nhân virus bùng nổ, trung tâm của căn cứ thí nghiệm sinh vật bị phát nổ...
Trong trí nhớ, căn cứ này được xây ở ngoại ô hoàng thành cách khoảng 50km, không xa không gần.
Nếu nguồn gốc tang thi có từ đó, người ở hoàng thành không có khả năng yên ổn được, nhưng lại chưa từng nghe được tin nơi đó bị bạo động.
Chủ thượng cho thông báo virus ở đó đã được khống chế, nhưng một trấn Victoria nhỏ này cách hoàng thành cả ngàn cây số khắp nơi đều phát sinh tai họa.
Chân mày Giang Dã nhíu lại, anh sớm nên ý thức được, lần đại nạn này không phải trùng hợp, mà có âm mưu từ trước.
Rốt cuộc phải hận như thế nào mới có thể làm con người ta mất đi nhân tính như vậy, ngay cả những người vô tội cũng bị kéo vào?
Xe quẹo cua ở phía trước, chút nữa đầu xe đã đâm phải vách núi, bọn họ mở to mắt nhìn con tang thi đột nhiên xông tới lại bị văng ra ngoài, chất nhầy dính trên kính chắn gió.
“Trung tướng, ở phía trước!” Kled hét lớn.
Giang Dã ngẩng đầu nhìn, bọn họ đã lên đến ngọn núi, đầy là đoạn núi có đường vòng tròn lại, bên trái là vách đá, mà ở cua quẹo cuối đường núi, là những con tang thi đi thành đàn như kiến chen chúc đi tới.
Giang Dã nghe được tiếng mọi người kinh hoảng, tiếng của những đứa trẻ càng vang dội hơn.Giang Dã kéo mũi quân đội xuống, đặt nó lên đôi mắt đầy lo lắng của Giang Chỉ.
Giang Chỉ muốn đưa tay ra lại bị cánh cửa ngăn lại, Giang Dã bước xuống cũng đã đóng cửa lại.
Vạt áo bay lên phần phật, tiếng đạn lên nòng vang lên yên ắng, cách đàn tang thi còn mười mấy mét, tiếng súng đã phát ra, mọi người ôm lấy đầu nhanh chóng cúi xuống, cho dù từng thấy qua cảnh tượng này nhưng bọn họ vẫn không dám đối mặt.
Bất quá chỉ một lát, trên nền tuyết đầy những xác tang thi, đủ loại màu sắc khắp nơi như thế giới thu nhỏ.
Giang Dã nhìn mấy con tang thi ở phía xa do dự không lại gần, vứt khẩu súng trong tay, bọn họ không có đủ súng ống đạn dược, hành trình kế tiếp nếu gặp phải tang thi, bọn họ khó mà giữ hết người được.
Trong lúc anh đang lo lắng, nơi khúc quanh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đám tang thi khác đang đến gần, thế mà vẫn còn?
Đúng là sợ cái gì sẽ tới cái đó!
[Xong rồi, hôm nay Giang Dã phải thay người ở chỗ này sao]
[Thiệt không zậy, tui không tin]
“Trung tướng!” Các binh lính bắt đầu hoảng lên, bọn họ gần hết đạn rồi.
“Bình tĩnh.” Chỉ hai chữ đơn giản, cứ như thần chú vậy, chớp mắt khiến họ bình tĩnh lại.
Giang Dã vững bước tiến lên.
“Trung tướng... “ Khi Kled nhìn thấy Giang Dã nhìn khẩu súng trên tay, ngay lập tức mồ hôi lạnh ướt toàn bộ lưng hắn.
Khẩu súng đó chỉ có sáu viên đạn, cần đối phó là đám tang thi kia, Trung tướng đang muốn làm gì?
Thật ra không như Kled tưởng tượng, hắn chỉ chú ý khẩu súng trên tay Giang Dã, lại không thấy tay trái anh chẳng biết lúc nào đã lấy ra một cây loan dao.
Mười mét, năm mét...Đám tang thi cách còn ba mét, Giang Dã bắt đầu ra tay, giơ tay bóp chặt cổ họng con tang thi dẫn đầu, một dao giết chết. Cơ thể anh nhẹ như yến, tang thi mỗi lần muốn cắn anh, trong chớp mắt đã thoát ra được, mượn vách núi làm bàn đạp, thân dao lóe sáng màu ngân bạc, máu văng tung tóe, các binh lính cũng không dám nhắm mắt lại.
Là do cực kì chấn động, cũng hoàn toàn yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, bọn họ đều có thể bình an vô sự.
Cho tới khi thấy các vết bánh xe bị đạp cho bằng phẳng, họ mới ý thức có đều gì không đúng, bắt đầu hoảng sợ khi thấy thêm một đám tang thi phía sau nữa.
Nơi này đã cách rất xa trấn bên cạnh, nhưng lại gần vùng đất ở biên giới giàu có và sung túc, Aia. Nhìn tang thi dẫn đầu mặc âu phục giày da hai bên tai tóc đã bạc, bọn họ đã có câu trả lời. Đây chắc là Thị trưởng của Aia, ông đã biến thành tang thi, vậy tình hình ở Aia chắc chắn rất nghiêm trọng.
“Trung, Trung tướng...” Đoàng đoàng vài cái, mấy viên đạn đều đã bắn hết, không có vũ khí các binh lính theo bản năng timg kiếm che chở, nhưng Giang Dã vẫn còn trong bầy tang thi đánh nhau, Kled là trưởng quan cùng mấy người tâm phúc đi giúp đỡ, bên này đám người này liền tứ cố vô thân.
Đây đều là những tên lưu manh còn trong căn cứ hợp thành tân binh, không phải tâm phúc của Giang Dã, bọn họ cũng không bình tĩnh được như người khác, đã bắt đầu hoảng loạn.
Lúc tang thi đến gần, bọn họ lại chạy trốn vào xe, một đám người mà cứ giống như thịt hộp trong không gian nhỏ hẹp, bị dọa cho run lẩy bẩy.
Mấy chiếc xe bị tang thi bao vây, chúng nó đập lên cửa kính, đã có con cầm tảng đá lên.
“Trung tướng, cứa mạng!”
Giang Chỉ hơi rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn phía đàn tang thi đang vây quanh Giang Dã, anh cố gắng tiêu diệt tang thi, nhưng bọn người bên cạnh anh thì làm được những gì?
Sự thất vọng, tức giận, nỗi lòng cứ run lên.
Một người hữu dụng cũng không có, đều là những tên ăn hại.
Một con tang thi cắn cánh tay Giang Dã, mày không thèm nhăn, dứt khoát cắt bỏ khúc da đó đi, từ đầu đến cuối ánh mắt luôn kiên định, không hề có một chút sợ hãi đối với những thứ xung quanh.
Giang Dã, anh là của cậu!
Không ai có thể làm anh bị thương chỉ có cậu mới có thể, cơ thể của anh chỉ có cậu mới được cắn.
“A a!” Một cô gái bị lấn xuống xe, ngã xuống kế bánh xe nhưng không bị thương.
Giang Chỉ đứng kế bên cô ta, bên chân nằm mấy con tang thi vừa ngã xuống, tay cậu cầm chủy thủ, mũi dao còn đang nhỏ máu.
Cô ta ngẩng đầu, còn chưa kịp nói cảm ơn, liền đối diện với đôi mắt lạnh nhạt màu đỏ như máu.
“A ——” Tiếng kêu sợ hãi làm mọi người trong xe chú ý, áo choàng rộng thùng thình bị gió lạnh thổi bay lên. Cách một cánh cửa, bọn họ thấy được những đường gân xanh nổi trên mặt cậu.
Da thịt Giang Chỉ đang bị thối rữa, các ngón tay cầm dao chỉ còn xương trắng.Cậu ta không phải người.
Nhận ra điều này bọn họ đều im bặt lại, đây là người bên cạnh Trung tướng, không phải trước đó ngài ấy nói chỉ là diễn kịch thôi sao, thiếu niên này thật chất không phải nhân loại!
Ngài ấy nói dối, lừa gạt bọn họ?
Không đợi bọn họ suy nghĩ xong, Giang Chỉ đã chạy nhanh về phía Giang Dã.
Sau lưng Giang Dã có tang thi tấn công phía sau, miệng mở to ra đầy máu cắn vào gáy Giang Dã, mà trước mặt anh có hai tang thi giữ chặt anh lại.
Của ta, là của ta.
Chỉ trong chớp mắt, con tang thi đó như bị định thân ngừng mọi động tác, đôi mắt vô hồn nhìn vẻ mặt hung ác của Giang Chỉ.
Đây là lần đầu, một tang thi không có tư duy lại có sợ hãi hiện trong mắt, như phải đối mặt với bóng ma tử vong một lần nữa, sợ tới mức liên tục la hét.
Anh là của ta, là của ta.
Cây dao cực kỳ sắc bén không chút lưu tình đâm phập vào đầu nó.
Hết chương 11.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Dã: Định móc đại bảo bối của tôi ra phải không
Kled: Trung tướng, ngài bớt bớt lại đi...
Hệ thống: Ngày nào anh cũng đều suy nghĩ vậy hả?