Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.
Tác giả: Hòa Chước.
Editor: My.
Giang Dã ngắm súng ngay đầu Phil, ngón trỏ để hờ trên cò súng.
Trong năm giây ngắn ngủi này, Giang Dã biết mình do dự.
Phil chặn trước họng súng, không biết sợ khiêu khích anh. Giang Dã thở sâu một cái, xoay người muốn đi ra ngoài, bàn ghế phía sau bị lật ngã, cái khay rơi xuống đất, cái óc văng ra khắp sàn.
Vẻ mặt Phil bỗng trở nên hốt hoảng, bàn tay đưa ra được một nữa lại rụt trở về, nụ cười trên mặt cứng ngắc, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Trung tướng, tại sao ngài không giết tôi?”
Giang Dã: “Không cần nữa.” Đến dũng khí để tiếp tục sống hắn cũng mất rồi, anh không cần ra tay làm gì nữa.
“Trung tướng ngài phải đi rồi sao? Có còn trở lại không?” Thay vì nói Phil đang hỏi anh, thà nói hắn đang nói chuyện một mình, con ngươi màu đen được chiếu sáng bởi ánh lửa, hắn nhìn anh chằm chằm, như xuyên qua anh để nhìn vào hư không.
Cho dù người này làm rất nhiều chuyện xấu, Giang Dã vẫn không thể dùng ánh mắt của kẻ địch để nhìn hắn.
“Trung tướng, nếu ngài tìm thấy mẹ tôi, có thể giúp tôi hỏi một câu không?”
“Nói đi.”
“Chuyện mẹ nói con đã làm hết rồi, con rất muốn mẹ... Không, không phải câu này.” Bỗng hắn không muốn nói câu đó, nước mắt từ hốc mắt lăn dài xuống.
“Con mãi yêu mẹ.” Khóe môi hắn hiện ra ý cười, ánh sáng trong khoảnh khắc này như che đi hết tất cả những xấu xa, vẫn là cậu thiếu niên sạch sẽ như ban đầu.
Bên ngoài ngôi nhà tuyết rơi tán loạn, không gian yên tĩnh vang lên tiếng súng nổ.
Giang Dã đưa tay hứng vài bông tuyết đang dính vào nhau, nhìn nó trong lòng bàn tay từng chút tan ra, cuối cùng cũng phải li tán.
Màu trắng tuyết che khuất ánh mắt anh.
Dường như Giang Dã nhớ lại ngày mà lần đầu tiên gặp Phil, trên người hắn bị bông tuyết trắng xóa bao phủ, máu không biết từ đâu mà dính khắp nơi trên cơ thể, đã rất suy yếu rồi.
Giang Dã dùng một phát súng bắn chết con sói xám trước mặt hắn, thiếu niên kinh ngạc nhìn về phía anh, hốc mắt không biết sao lại có chút ươn ướt.
“Khóc nhè hửm?” Giang Dã vẫn giữ vững thiết lập tính cách ban đầu, cười nhẹ hỏi. Mấy binh linh đi phía sau anh đồng thời phát ra tiếng cười.
Giang Dã đưa tay về phía hắn, thiếu niên do dự mãi, ngón tay run run đặt vào lòng bàn tay anh. Phải hình dung ánh mắt đó như thế nào đây, tựa như chim non vừa mới sinh ra, đối với thế giới này tràn đầy hoang mang, khó hiểu, vẫn còn có chút ỷ lại.
[Mẹ nó, tên này lại bắt đầu diễn nữa]
[Nhưng cái mặt này rất đẹp, trừ tính cách thật ra vấn rất ưu tú]
[Tui không biết nói gì, một lời khó nói]
[Ác giả ác báo thôi, đáng đời tên Phil đó, không đáng để đồng tình]
“Giang Dã.” Giang Chỉ đi tới cầm tay anh.
Giang Dã cầm ngược lại tay cậu, kêu Kled đang trông chừng khỏi động xe, “Lên xe trước, chúng ta về căn cứ.”
Giang Chỉ nắm chặt tay lại, Giang Dã biết cậu bất an, vỗ nhẹ đỉnh đầu cậu, vẫn không nói gì.Như vậy lại càng khiến Giang Chỉ bất an hơn, anh bị làm sao thế?
“Mammon là người như thế nào?” Ngồi lên xe, Giang Chỉ liền nằm trong ngực anh, Giang Dã hỏi.Giang Chỉ dừng lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt giấu trong áo khoác đen, môi cậu hơi run rẩy, “Bà ấy là rắn.”
“Em có thể nói cho tôi nghe không?”
*
Quả bóng màu vàng lăn xuống, Tinh Chỉ chạy vào một góc hẻo lánh trong hậu hoa viên, bên trong lương đình hình như có người.
Cậu dè dặt dưới ở góc tường, trong tầm mắt thấy được phụ quân cùng hoang phi Mammon.
Phụ quân bị bệnh, Tinh Chỉ đã gần một tháng không gặp ông, nhóc muốn nhào vào lòng phụ quân làm nũng, muốn tố cáo mình mấy ngày nay chịu ủy khuất.
Tinh Chỉ còn chưa kịp vui mừng, hoàng phi Mammon đột nhiên đứng lên, dung mạo xinh đẹp của bà ta đã mất đi phần dịu dàng trước kia, cầm một ống tiêm trong tay, tiến từng bước lại gần phụ quân.
Hai mắt phụ quân hơi mở nằm ở ghế phía trong, không khí để hô hấp ngày càng loãng.
Bà ta sắn tay áo của ông lên, mà lại không có chút cử động, đầu kim đâm xuyên vào da, chất lỏng màu đen từ từ chảy vào cơ thể ông.
Tinh Chỉ che miệng lại, phòng mình sợ hãi quá độ mà bị phát hiện, quả bóng lăn xuống đất âm thanh không lớn, nhưng lại khiến bà ta chú ý.
Trong lương đình ánh mặt trời không chiếu xuyên qua được, phụ quân ở trong bóng râm. Còn ánh nắng dư bên ngoài chiếu lên mái tóc xanh của bà ta, màu da trắng đến tái nhợt, con ngươi màu hổ phách cứ như sáp ông mịn, ngọt ngào dính nhớt mà lại độc ác.
Tinh Chỉ chạy đi, nơm nớp lo sợ trải qua một đêm, sáng ngày hôm sau lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phụ quân không hiểu sao lại tự nhiên hết bệnh, nghe bọn người hầu nói, bệnh của phụ quân là do hoàng phi Mammon chữa khỏi.
Mặc dù Tinh Chỉ còn nhỏ, nhưng nhìn ra được bà ta không có ý tốt, bà ta không phải chữa trị cho phụ quân, mà là đang hại ông ấy.
Tinh Chỉ muốn nói cho phụ quân biết chuyện ngày ở hậu hoa viên mà nhóc thấy, nhưng nhóc không thể nói được, nhóc bị một con rắn độc quấy rối.
Vì để tìm kiếm bảo vệ, Tinh Chỉ trốn vào điện Giáo hoàng, mười năm qua phụ quân đều mặc kệ cậu đều không nghe không thấy. Chỉ thường nghe được tin cậu thường xuyên bị bệnh, còn có Mammon càng ngày được người yêu thích.
Giáo hoàng nói bây giờ bọn họ không có chứng cứ, cũng không có quyền lực để đối đầu với hoàng quyền của Mammon, cần phải nhẫn nại.
Kết quả của nhẫn nại lại khiến phụ quân phải chết, giáo hoàng bị giam lỏng, còn cậu buộc phải chạy đến biên giới này.
Sau khi nghe xong Giang Dã không nói lời nào, im lặng nhìn tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ.
Giang Chỉ kéo vạt áo anh, Giang Dã quay đầu, đôi môi khô ráo hôn lên cằm anh, Giang Chỉ ở cái cằm nhọn của anh cắn nhẹ một cái, “Có phải Phil nói với anh cái gì không?”
“Chờ một chút em đừng xuống xe.” Giang Dã tránh cái đề tài này.
Lời của Phil vẫn còn vang vọng bên tai.Giang Chỉ nhất định sẽ biến thành tang thi, bị cấp dưới ngài giết chết, hoặc là, chính tay ngài giết chết.
Giang Dã ngẩng đầu ngắm nhìn cậu thiếu niên của mình.
Không biết từ lúc nào, ánh mắt Giang Chỉ nhìn anh luôn mang theo chút yêu chiều.
Anh cực kỳ thích ánh mắt này, nhưng mà trong lòng lại sinh ra nỗi bi thương, anh không có cách nào có được người này, Giang Chỉ chẳng qua chỉ là nhân vật do hệ thống tạo ra.
*
Càng đến gần khu an toàn càng nghe được tiếng súng nổ lớn.
Giang Dã cùng Kled nhanh chóng xuống xe, cửa lớn bên ngoài vẫn đóng chặt, binh lính gác cửa đều bị giết nằm trên nền tuyết, có mấy con tang thi đang ngồi xổm ăn đầu bọn họ.
Kled tránh đi không nhìn, mặt Giang Dã không cảm xúc, nổ súng bắn chết bọn nó.
“Trung tướng.” Những binh lính nhận được thông báo đều từ bên kia tường lao ra ngoài.
Giang Dã quét mắt nhìn, gần như nghẹt thở. Khu an toàn có hơn tám mươi binh lính, bây giờ chỉ còn lại mười mấy người.
Chỉ một buổi sáng, mà đã chết hết rồi sao?
“Dân thường còn bao nhiêu người?”
“Mười ạ, đã dẫn bọn họ đi rồi, còn dư lại tang thi ở cửa, trong căn cứ gặm, gặm thi thể thôi...” Binh lính kia không nói được nữa.
Thân thể Giang Dã cứng ngắc, hơn một trăm người trong trấn, vậy mà chỉ còn lại một phần mười.
“Là Carl bị nhiễm bệnh độc trước, cậu ta dan díu với nhiều rất binh lính, buổi sáng sau khi ngài rời khỏi, những binh lính ở cửa đến bao vây khu người dân ở, chúng tôi không thể khống chế được.”
Carl, nhất thời Giang Dã không nổi người này.
[Đệch, mắt tui mù rồi, ban đầu tui còn nói tốt cho Carl nữa]
[Bề ngoài nhìn thì thuần lương đó, thật không biết khoác cái da gì nữa]
[Tui đã sớm nhìn ra Carl không đúng rồi]
[Gió chiều nào thì theo chiều đó mà!]
Nhờ làn đạn hỗn loạn nhắc anh, là một nam sinh dáng vẻ đáng yêu.
Ngón tay anh nắm chặt M92F hơi run rẩy, anh xác nhận lại lần nữa, “Bên trong chắc chắn không có người bị lây phải không?”
Binh lính đó lắc đầu, Giang Dã mím môi, “Cho nổ đi.”
Phòng ngừa bị tang thi tấn công, các góc bí mật trong căn cứ đều đặt thuốc nổ, chỉ cần nổ, tầng ngầm dưới lòng đất trong căn cứ sẽ sụp đỗ, không còn người nào sống.
“Không được.” Một tiểu binh hoảng loạn từ đằng sau lách người chạy lên trước, khuôn mặt đầy sợ hãi, “Johan còn ở bên trong.”
“Sao hắn ở đó? Không phải nói đã dọn hết rồi sao?”
Binh lính đồn trú càng không tin, hai người cùng lúc nhìn về tiểu binh đó, gã tránh né mắt đi, Giang Dã lạnh giọng chất vấn: “Giải thích.”
“Lúc sau hắn mới chạy trở vào, vì Carl còn ở bên trong, Johan muốn đi cứu cậu ta.”
“Không biết suy nghĩ.” Binh lính đồn trú tức giận tát gã một cái, quay đầu nhìn Giang Dã, lời xin lỗi còn chưa nói, Giang Dã đã ra hiệu dừng lại.
“Cho nổ.”
“Trung tướng.” Tiểu binh hoảng sợ nói, “Sao ngài tàn nhẫn như vậy?”
“Vậy sao lúc đó cậu không ngăn cản hắn?” Anh lạnh lùng liếc nhìn gã, “Cậu muốn tất cả người còn lại hy sinh chỉ để cứu một mình hắn?”
Gã bị ánh mắt của anh ép lùi về sau, liều mạng lắc đầu, “Nhưng hắn, là anh tôi.”
“Được,“ Giang Dã cười một tiếng chế giễu, cằm khẩu súng trong tay ném lên người gã, “Muốn cứu thì tự mình đi đi, tôi chỉ cho cậu năm phút, hết thời gian tôi sẽ cho nổ nơi này.”
Gã tiểu binh cằm lấy khẩu súng, hai tay đã lạnh đến cứng ngắc, “Tôi...”
“Sao, không dám?”Trước ánh mắt của tất cả mội người, gã từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt rơi ào xuống, “Xin lỗi...”
“Nổ đi.”
“Vâng.”
[Có khi nào là bắt cóc không, sao anh gã có thể đi tùy ý như vậy, tại sao gã không đi cứu anh gã đi chứ?”
[Đúng là tàn nhẫn, nhưng mà không phải mày cũng tàn nhẫn như vậy hả?”
[Tui có lẻ hiểu Giang Dã được chút chút rồi]
Cửa lớn khu an toàn bị nổ văng ra ngoài, Giang Chỉ nhìn anh trong ánh lửa, mái tóc bị hơi nóng thổi bay lên, bóng lưng ấy nhìn qua vô cùng đau thương.Giang Chỉ mở lòng bàn tay, nhìn đường gân xanh nổi lên, ngón tay cậu đã bắt đầu thối rửa.
Bàn tay này có phải không cầm được bàn tay to lớn của anh nữa không, không thể cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của anh ấy nữa?
Hết chương 10.