Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.
Tác giả: Hòa Chước.
Editor: My.
"Ngài chắc còn chưa thấy dáng vẻ lúc Trung tướng làm việc." Phil đi tới phía trước nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Giang Chỉ, hai người cùng tuổi, chiều cao cũng không kém bao nhiêu.
Giang Chỉ ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương, phòng thí nghiệm ngoài cửa sắt thì không có cửa sổ, căn bản không thể từ bên ngoài quan sát bên trong được.
Phil: "Trung tướng đang tra hỏi tang thi tóc vàng mang về cùng ngài, ngài muốn xem một chút không?"
Tang thi tóc vàng?
Từ sau lần thẩm vấn đó, Giang Dã không tra hỏi cậu nữa.
Cậu vì sao lại trốn ra khỏi hoàng cung, dọc theo đường đi đã trải qua chuyện gì.
Giang Dã không hỏi, Giang Chỉ dĩ nhiên cũng không chủ động nói. Nhưng trong lòng vẫn khó chịu, Giang Dã đối với chuyện của mình không quan tâm chút nào sao?
Phil quan sát vẻ mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Ngài ở công xưởng chắc đã từng gặp nó rồi, con tang thi đó vô cùng đặc biệt, ánh mắt của nó là màu xanh lục."
Giang Chỉ cả người chấn động, ký ức thống khổ ở trong đầu bị kích phát.
Tóc vàng, mắt xanh, là Susan.
Phil dán chặt mắt vào cậu, như thể sợ bỏ lỡ mỗi biến hóa nhỏ của cậu.
Giang Chỉ từ trong thống khổ tỉnh lại, kiềm chế lãnh ý trong lòng xuống, nhìn về phía Phil: "Mang ta đi."
*
Trên ghế y tế nằm vài thanh niên gầy yếu nằm đó, thân thể bị dây cao su to trói lại, phòng ngừa bọn họ giãy giụa.
Đây là dân địa phương ở khu an toàn, ngày hôm qua đội tuần tra phát hiện bọn họ khác thường, vì không muốn xảy ra hỗn loạn, chuyện này liền bị che giấu.
Bọn họ đều nhiễm virus tang thi, chỉ nửa ngày gần như biến đổi, miệng há to đã không phát ra được tiếng người, chỉ có thể vô vọng gào thét (*).
(*) Bản raw là như vầy □□ không biết tác giả ghi cái gì, tui sửa lại cho hợp nghĩa.
Giang Dã hỏi hệ thống hung thủ là ai, nó lại nói không biết, mọi việc đều cần Giang Dã tự mình giải quyết, nó là giám thị mà thôi.
Giang Dã nghe xong hận không thể cho hệ thống mấy cái liếc mắt trắng, mày còn có ích lợi gì chứ?
Hệ thống trong lòng rơi lệ sau đó nghiêm túc giải thích: "Ở thế giới này ngài là người thúc đẩy nội dung câu chuyện, mỗi một lựa chọn đều đưa tới hiệu ứng cánh bướm. Ngài lại đi làm chuyện ngược với dự tính của ta, ta cũng không biết được hướng phát triển về sau của nó như thế nào."
Cho nên đây là trừng phạt anh vì không muốn làm ngựa giống?
Giang Dã cẩn thận kiểm tra da mỗi người, tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền xoay người đi tới phòng lạnh kế bên.
Trên bàn giải phẩu để một thi thể toàn thân trắng bệch.
Sau khi Đỗ Khắc cùng Edward bị bắn chết, thi thể bị hạ lệnh giữ cẩn thận. Báo cáo khám nghiệm tử thi đã xong từ sớm, tĩnh mạch ở cùi chõ Đỗ Khắc có vết kim nhỏ.
Lúc đầu anh không có hoài nghi điểm này, Đỗ Khắc khi còn sống thường bị thương, thời điểm chữa trị khó tránh khỏi tiếp xúc với kim tiêm.
Giang Dã không nhớ mình đã bỏ sót điều gì, vừa rồi kiểm tra những người đó anh phát hiện trên da bọn họ đều có đốm đỏ. Giờ tự mình kiểm tra thi thể Edward, ở trên cùi chõ cánh tay phải của đối phương cũng phát hiện dấu vết của kim tiêm.
Mấy người này tưởng mình ăn cơm chùa hả, đầu mối rõ ràng như vậy mà cũng có thể bỏ sót?
Sắc mặt Giang Dã cứng lại, Kled sau khi đi vào, sợ đứng ở một bên không dám lên tiếng.
"Ngươi chơi trò người gỗ với ta hả?" Giang Dã buông cánh tay Edward xuống, liếc mắt nhìn Kled.
Kled nghe vậy lập tức tiến lên, cầm cầm tài liệu trong tay đưa cho Giang Dã, "Trung tướng, thủ hạ của ta mất mấy ngày kiểm tra từng người, người trong phòng ăn không có vấn đề gì. Ngoài ra còn điều tra mấy hành lang bị quản chế, người cùng Đỗ Khắc tiếp xúc ngày đó đều ở trong danh sách này, số người không nhiều, ta sợ bứt dây động rừng liền không để cho bọn họ tiếp tục điều tra."
"Làm tốt lắm." Giang Dã mở mấy tờ danh sách ra nhìn.
Kled ở bên cạnh muốn nói lại thôi, rốt cuộc quyết định, nói: "Trung tướng, có chuyện ta không biết có nên nói hay không."
"Ngươi nói đi."
Kled: "Thật ra thì còn có hai người bị hiềm nghi, ngày đó, Giang Chỉ cùng Phil cũng tiếp xúc với Đỗ Khắc."
Giang Dã cau mày, hôm đó Giang Chỉ rời phòng? Còn gặp được Đỗ Khắc?
Giang Dã: "Giang Chỉ cùng Đỗ Khắc làm gì?"
Kled: "Trên đường Đỗ khắc đi đến phòng ăn gặp phải Giang Chỉ, hắn sờ mặt cậu ta, bị cậu ta đạp một cước, hai người chút nữa là đánh nhau, may có người tới khuyên can, lúc đó tình cảnh hỗn loạn, sau đó Giang Chỉ liền trực tiếp về phòng."
Cho nên mấy ngày nay Giang Chỉ đều bởi vì chuyện này mà cáu kỉnh?
Tại sao cậu không tự mình nói với mình?
Giang Dã: "Giang Chỉ đạp hắn chỗ nào?"
Kled không hiểu tại sao Trung tướng lại hỏi vấn đề này, biểu tình hơi đổi một chút: "Dưới háng."
Còn tốt còn tốt, xem ra sau này không chỉ sửa tật xấu này của cậu, còn phải phòng ngừa mình bị đạp.
"Còn Phil hắn gặp Đỗ Khắc làm cái gì?" Giang Dã hỏi.
"Phil đi ngăn cản bọn họ, cũng không có làm gì khả nghi."
Giang Dã ném phần danh sách sang một bên, đột nhiên nhìn chằm chằm Kled, Kled bị anh nhìn đến rợn cả tóc gáy, cẩn thận nói: "Trung, Trung tướng, thế nào?"
Giang Dã: "Tại sao ngươi khẳng định Phil không khả nghi?"
Kled: "Hắn là đồng đội của chúng ta."
Giang Dã: "Kled, với tư cách là một chỉ huy, ta muốn ngươi làm một chuyện."
Kled ưỡn ngực, tay phải nắm thành quyền để trên ngực, nghiêm túc nói: "Trung tướng, ngài hạ lệnh."
"Nếu ngươi lấy góc độ của một người lạ để đánh giá đồng đội của mình, rồi nói cho ta biết, bọn họ có khả nghi hay không."
Kled im lặng.
[ Cho nên Giang Dã là hoài nghi Phil? Không thể nào, Phil nhìn rất ôn nhu, hơn nữa hắn cũng không lý do để làm như vậy? Ta ngược lại cảm thấy Giang Chỉ vô cùng khả nghi ] . Ủng hộ chính chủ vào ngay _ Tгù мTruyện. v Л _
[ Lầu trên là đồ ngốc, Giang Chỉ mặc dù tang thi hóa, nhưng Giang Dã bị cậu ấy cắn rồi, Giang Dã hoàn toàn không bị lây nhiễm, tại sao có thể là Giang Chỉ, có biết phép loại trừ không vậy? ]
Hệ thống nhìn số người trong phòng trực tiếp tăng đến ba ngàn, cười he he phát ra điện mạch.
Giang Dã: "Lúc mày cười có thể tắt tiếng không, mày ồn ào quá đấy."
Hệ thống: "..." Hai người còn đang thảo luận, một tên lính đẩy cửa phòng lạnh bước vào, thần sắc hốt hoảng nói: "Trung tướng, con tang thi tóc vàng nổi điên lên giết người, còn có thiếu niên ngài mang về bị nó bắt giữ."
Giang Dã ngẩn ra: "Giang Chỉ?"
Giang Dã từ xa có thể nghe được tiếng gầm thét của tang thi, anh không khỏi tăng nhanh tốc độ, con tang thi này không phải rất im lặng sao? Ngay cả cắt thịt rút máu đều không có phản ứng, làm sao bỗng nhiên lại bắt nhân vật chính?
Giang Dã cùng Kled chạy tới phòng quan sát tầng 2, vài tên lính tay chân luống cuống đứng ở đó, sàn hành lang bê bết máu. Xuyên qua cái vòng thủy tinh từ trên cao nhìn xuống, trên sàn phòng thí nghiệm nằm bốn người vốn phụ trách canh giữ, ngực bị xuyên thủng, đầu bể nát. Thiết bị cùng bàn ghế xung quanh bị đập không còn hình dáng ban đầu.
Con tang thi tóc vàng mới vừa thoát lòng sắt, miệng há to như chậu máu hướng về các binh lính đang ở trên đầu nó rống to.
Nó một tay bảo vệ Giang Chỉ sau lưng, tay còn lại nắm đầu một binh lính, tên lính kia sợ đến nước mắt giàn giụa.
Giang Chỉ ngất trên ghế y tế, áo sơ mi trắng trên người bị máu nhuộm đỏ.
Cậu bị thương.
Binh lính giơ súng bên cạnh thấy Giang Dã bước tới, nhanh chóng báo cáo: "Trung tướng, lúc chúng tôi đến đã thấy cậu ấy đứng ở đó, muốn mở xiềng xích cho nó."
Giang Dã hỏi hệ thống: "Tang thi đó cùng nhân vật chính có quan hệ gì?"
Hệ thống: "Ta cũng không biết."
Giang Dã: "Tao nuôi mày có ích lợi gì!"
Hệ thống: "Ríu rít!" (aka tiếng chim kêu:)))
Trong một góc, các binh lính quay quanh một người, Giang Dã đi qua nhìn, là Phil, hắn cũng bị thương.
Phil đẩy quân y đang băng bó vết thương trên cánh tay, đứng lên muốn hành lễ. Giang Dã tiến lên giữ hắn lại, lạnh giọng hỏi: "Tại sao Giang Chỉ xuất hiện ở chỗ này?"
Trong mắt Phil thoáng qua một tia mất mác: "Ta cùng thiếu gia đi đường tắt, hắn nghe thấy tiếng tang thi, bất chấp ta ngăn cản liền xông vào. Không biết tại sao lúc hắn thấy con tang thi đó liền nổi điên, ta bị con tang thi kia đả thương, thật xin lỗi, Trung tướng."
Trên mặt Giang Dã lạnh lùng, thân thủ của hắn còn không ngăn được Giang Chỉ? Anh không tin!
"Trung tướng, phải giết nó sao?" Binh lính bên cạnh hỏi.
"Chờ một chút." Giang Dã giơ tay lên ngăn lại, không suy nghĩ liền giẫm lên bục trực tiếp nhảy xuống phía dưới.
Con tang thi bị sự xuất hiện đột ngột của Giang Dã hù dọa, thân thể lui về phía sau, đôi môi dính dấp thịt thối, lại phát ra tiếng người: "Các ngươi còn muốn làm gì vương của ta?"
Giang Dã: "Vương?"
Các binh lính bị giọng nói của nó kinh hãi, có người kịp phản ứng, chỉ vào Giang Chỉ phía sau lưng nó kêu to.
"Con tang thi kia nói hắn là vương, hắn là tang thi vương? Trung tướng không phải nói hắn là nhân loại sao?"
"Trung, Trung tướng..."
Giọng nói còn mang chút run rẩy, Giang Dã nghe được nghi ngờ trong lời nói của người nọ, ngay cả mình cũng hoài nghi?
"Buông bọn họ ra, ta có thể không giết ngươi."
Tang thi tóc vàng sớm không còn đờ đẫn như lúc trước, ê a cười một tiếng: "Ta phải dẫn vương rời khỏi nơi này."
Giang Dã: "Nơi này không có vương của ngươi, ta có thể để ngươi đi, thế nhưng người phải để hai người đó ở lại."
Tang thi tóc vàng: "Ngươi đang cùng ta chơi trò thách đố sao? Hay là, ngươi đã thần phục vương?"
"Không thể thả bọn chúng đi, Trung tá Đỗ Khắc chính vì chúng mới biến thành tang thi." Họng súng chỉ vào tang thi tóc vàng, binh lính lầu 2 bắt đầu hỗn loạn.
"Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép nổ súng, " Giang Dã lạnh lùng nói, "Mau buông binh lính trong tay ngươi, ta có thể không làm hại ngươi."
Ánh mắt tang thi tóc vàng có chút buông lỏng, không xác định nói: "Ngươi đang gạt ta."
"Ta không gạt ngươi."
"Trung tướng, ngài tại sao lại thả bọn chúng, chúng là tang thi!"
"Trung tướng, ngài phải cho chúng tôi một lời giải thích."
Phanh ——
Một tiếng súng phá vỡ tình thế căng thẳng, viên đạn xuyên qua cánh tay tang thi tóc vàng.
Giang Dã nhìn hướng súng nổ, binh lính kia bị ánh mắt anh trấn áp, run run nói: "Là, là thẩm vấn viên ra lệnh ta nổ súng, hắn nói một người cũng không bỏ qua."
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Đám lão già kia, chỉ dám trốn ở sau lưng giở trò xấu.
Những người này đã không nghe lọt lời của anh, nếu như bọn họ nổ súng thật, nhân vật chính rất có thể bị liên lụy, nếu cậu ấy chết, nhiệm vụ này còn làm cái gì nữa?
"Nhân loại dối trá." Tang thi tóc vàng tức giận, bàn tay đang nắm lấy con tin nắm chặc, đối phương đau đến bất tỉnh, máu từ trên trán hắn chảy xuống, nhiễm đỏ nửa bên gương mặt.
"Thượng Đế sẽ không thương xót các ngươi, các ngươi đều sẽ bị đuổi đi." thanh âm già nua khàn khàn ở trong phòng vang vọng, như tiếng chuông báo tử quanh quẩn không đi.
"Hãy cứu em trai của tôi, Trung tướng, nhanh giết nó, không phải một mình ngài có thể đấu tang thi vương sao."
Binh lính trẻ đè nén âm thanh nức nở, con tin bị bắt là em trai ruột của hắn, tay cầm súng của hắn đang run rẩy. Trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh em trai tràn ngập máu tươi, như tín hiệu kích phát.
"Đừng động!" Giang Dã phát hiện ra khác thường liền nghiêm khắc quát. Lại nghe tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua trán tang thi tóc vàng, gương mặt thối rữa bị máu tươi bao phủ.
Thân thể binh lính trẻ tuổi run rẩy, súng trên tay rơi xuống, họng súng phất lên khói thuốc.
Trong mắt tang thi tóc vàng chảy ra hai hàng huyết lệ, tròng mắt màu xanh vẩn đục trở nên thanh tỉnh, nháy mắt như hồi quang phản chiếu, ánh mắt đâm xuyên Giang Dã, trong con ngươi xanh biếc tràn ngập châm chọc cùng bi ai.
Ả xoay người lại, nhìn Giang Chỉ trên giường tràn đầy yêu thương, ngón tay nhuốn máu ở trên mặt cậu lưu lại vết máu dài, "Ta, ta, con trai..."
Giang Dã còn chưa kịp phản ứng từ sự tình đột nhiên phát sinh, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng mở chốt. Anh cứng ngắc ngẩng đầu, phòng quan sát phía trên từng hàng súng, họng súng không còn hướng đến ả tang thi đã ngã xuống nữa, mà chỉ vào gương mặt yên tĩnh của Giang Chỉ.
Hết chương 5.