Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.
Tác giả: Hòa Chước.
Editor: My.
Đêm tối không một ánh sao, Đại điện nơi Giáo Hoàng ở hoàn toàn yên tĩnh.
Có người từ bên ngoài chạy vào, đẩy cửa điện ra.
Tinh Chỉ còn trong mộng bị lay tỉnh, hầu gái Susan đứng trước giường. Ánh trăng phản chiếu sau lưng bà ta, làm khuôn mặt trông mông lung không rõ.
"Quốc vương đã băng hà."
Đại não như đứt đoạn, phụ quân chết rồi?
"Tam hoàng tử, ta mang ngài đi."
"Đi đâu?" Âm thanh Tinh Chỉ run run.
Susan: "Chúng ta tới biên giới, người nhà ta ở đó."
Tinh Chỉ lắc đầu nói: "Ta tại sao phải đi, Giáo Hoàng chính là cậu ruột của ta, chỉ có cậu mới có thể bảo vệ được ta."
"Giáo hoàng bị Đại hoàng tử giam lỏng ở trong cung, hắn không cứu được ngài đâu."
"Vậy ta phải đi cứu cậu." Tinh Chỉ vội vàng đứng dậy, lại bị Susan ấn lại.
Người bầu bạn với cậu đã mười mấy năm quanh thân lại lạnh như băng, con ngươi xanh lục như loài rắn tàn độc bò trong đêm tối.
"Cứu hắn, ngài làm sao mà cứu? Dùng cái thân mềm yếu này?" Xương bả vai bị một lực mạnh đè ép lại, Tinh Chỉ kêu một tiếng đau đớn.
"Su, Susan." Nàng vẫn là Susan? Là người phụ nữ hiền lành ôn nhu sao?
Môi Susan bất giác cong lên quỷ dị, "Ha ha, chỉ bằng ngươi cũng dám nói cứu hắn? Ngươi có thể cứu được ai?"
Đầu Susan bắt đầu nứt ra giống mạng nhện, nghiêng tới phía trước chín mươi độ, mặt bà ta dán chặt vào đầu vai Tinh Chỉ.
Đôi ngươi xanh lục lành lạnh lóe lên u quang, tay còn lại sau lưng đột ngột đưa lên cao.
Mũi kim lóe ánh sáng bạc so với đao nhọn còn đáng sợ hơn, kim tiêm lạnh như băng đâm xuyên da thịt Tinh Chỉ, chất lỏng đậm đặc không ngừng chảy vào trong cơ thể.
Susan kề gần sát cậu, Tinh Chỉ rốt cuộc cũng thấy rõ, mặt bà ta đã sớm thối rữa không còn bộ dáng ban đầu. Bà ta nhếch môi, một mùi khó ngửi từ miệng tỏa ra, hàm răng bị máu tươi nhuộm đỏ, trong kẻ răng dính đầy thịt hồng.
Đó là cái gì? là gì!
Đau đớn lẫn kinh sợ, đôi mắt Tinh Chỉ loạn chuyển, ánh trăng bên ngoài chiếu vào để lộ từng cổ thi thể còn mới đầy trên sàn nhà. Đầu bọn họ đều bể nát, máu tươi văng tung tóe khắp phòng.
"A —— "
"Tinh Chỉ, ngươi sẽ trở thành kẻ tội đồ, ngươi chính là ngọn nguồn của tội ác, ngươi sẽ bị bọn họ quất roi đến chết, ngươi sễ chết không được tử tế ha ha..."
*
Mộng cảnh trong địa ngục tàn khốc, một đôi tay ấm áp nắm thật chặt lại dắt cậu đi.
"Có phải mơ thấy ác mộng rồi không?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, mang theo chút khàn khàn.
Một giọng nói đã có thể níu giữ cậu, là thanh âm cậu thích nhất, là giọng nói của Giang Dã.
Giang Chỉ mở to mắt, đập vào mắt là cằm dưới tinh xảo, đôi môi mỏng của Giang Dã, trên mặt còn dính vài vết máu đã khô, mái tóc ngắn phân tán rũ xuống trước trán, không giống vẻ ngoài bình thường của anh.
"Giang Dã." Cổ họng như thắt lại, thiếu nước quá mức làm cho giọng nói của cậu cũng trở nên yếu ớt.
"Tỉnh rồi?" Ngón tay Giang Dã ở trên tâm mi cậu sờ nhẹ, lại chọc chọc lông mi, "Còn buồn ngủ sao, không có chuyện gì nữa, ngoan ngủ thêm chút nữa đi."
Ảnh hưởng do ác mộng mang lại biến mất, Giang Chỉ nghe lời anh, nhắm mắt lại.
Dù ngón tay anh lạnh như băng, nhưng lại mang đến ấm áp vô tận cho cậu.
Mấy tên thẩm vấn vốn trốn phía sau giám sát rốt cuộc cũng không chịu đựng được. lão già tóc trắng đứng giữa được binh lính bao quanh, nghiêm khắc chất vấn Giang Dã lai lịch của Giang Chỉ.
Giang Dã giơ tay đầu hàng, tràn đầy thành ý, "Các vị, kiểm tra của cậu ấy ngươi cũng đã xem qua, cậu ấy không phải tang thi, có thể giám sát trước rồi mới quyết định không?"
"Ở đây mỗi binh lính đều nghe được, con tang thi tóc vàng gọi cậu ta là vương, Giang Dã, tại sao ngươi lại phải bảo vệ hắn?"
Giang Dã: "Ta có lý do." Anh không thể để thân phận Giang Chỉ bại lộ được.
Thẩm vấn viên: "Ngươi đem thiếu niên đó giao ra, ta có thể miễn tội cho ngươi."
Giang Dã: "Thật xin lỗi, ta không thể đem em ấy giao cho các ngươi."
Trong lúc ý thức không rõ, Giang Chỉ nghe được đối thoại giữa bọn họ, cậu muốn mở miệng nhưng lại không nói ra thành lời, cậu cảm thấy rất mệt.
Giang Dã, tại sao ngươi lại bảo vệ ta?
Lão thẩm vấn viên giận dữ: "Vậy thì không thể trách ta vô tình, Giang Dã, bây giờ ta là người có quyền cao nhất ở đây có quyền bắt giữ ngươi và tên đồng bọn tang thi vương đó."
Giang Dã ôm Giang Chỉ lui đến cạnh cửa, vẻ mặt phòng bị, "Kẻ phạm tội đều đã đền tội, muốn bắt người thì phải có chứng cớ trước đã, các ngươi không có quyền bắt giữ chúng ta."
"Thi thể Trung tá Đỗ Khắc và Eward bị người khác thay đổi, ta đã tra được một ít manh mối, chỉ cần cho ta chút thời gian ta có thể tìm ra hung thủ."
"Đã lúc nào rồi ngươi còn muốn ngụy biện, ngươi chính là muốn thả hổ về rừng, cậu ta là tang thi vương, chính cậu ta đã giết Trung tá Đỗ Khắc."
Đứng trước loạt họng súng, Giang Dã vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng lão thẩm vấn viên: "Ngươi có chứng cớ hay không?"
"Còn cần chứng cớ? Các ngươi nhìn ánh mắt cậu ta, màu đỏ, đó chính là tội."
Tội, đúng rồi cậu là tội đồ!
Thiếu niên trong lòng co rúm lại, mắt Giang Chỉ mở ra nữa, ngón tay siết chặt lấy áo Giang Dã, giọng khàn khàn: "Giang Dã, bỏ ta xuống đi."
Giang Dã ôm chặt cậu, đột nhiên mỉm cười: "Bỏ cậu lại? Vậy sao còn giữ chặt tôi, cậu cứ thích dối lòng như vậy sao?"
"Ta không phải..."
Mấy tên thẩm vấn viên đồng thời hạ lệnh, khói súng sộc vào khoan mũi, lời phản bác của Giang Chỉ bị át dưới tiếng súng.
Giang Dã tránh thoát được mấy phát đạn, nhanh chóng chạy tới mở cửa điện tử ôm Giang Chỉ vọt ra ngoài, cửa kim loại rắn chắc chặn làn đạn phía sau.
"Đuổi theo mau lên!" Sau lưng truyền tới tiếng thét của bọn chúng.
Huân chương trên quân phục Giang Dã cọ trúng mặt cậu, bên tai là tiếng súng vang lên không ngừng, Giang Chỉ ngẩng mặt lên sững sờ nhìn Giang Dã.
Gò má Giang Dã bị đạn xước qua, vài giọt máu nhỏ xuống tâm mi Giang Chỉ, Giang Chỉ hoảng sợ: "Giang Dã, mau buông ta xuống, ngươi chạy đi."
Giang Dã bị cậu làm cho tức cười: "Em thật đúng là tiểu tổ tông, em còn chưa hiểu rõ sao, nếu tôi buông em xuống, bọn họ cũng sẽ không đuổi theo tôi."
Lúc đang nói chuyện, một cây đao quân đội cắt trúng cánh tay Giang Dã, anh hơi khịt mũi một cái. Nhấc chân đá văng binh lính muốn nhào lên, ngắm súng bắn vào tòa nhà bên cạnh bọn chúng, lấy uy danh của mình, đủ để hù dọa những tân binh chưa từng trải qua chiến tranh, thừa dịp bọn họ ngẩn ra, Giang Dã ôm Giang Chỉ chạy đến nơi hẻo lánh.
Nhìn cánh tay Giang Dã không ngừng chảy máu, trong mắt Giang Chỉ đã tích đầy nước, nức nở: "Anh, Anh mau buông xuống."
Giang Dã: "Không buông." Thành thật mà nói, Giang Dã cũng muốn thả người, nhưng mà Giang Chỉ đã bị thương, để cậu ấy xuống chắn chắc sẽ làm giảm tốc độ của hai người, mệt thì mệt một chút vậy.
Giang Chỉ một bên hy vọng Giang Dã không bị thương, một bên lại không muốn anh buông bỏ cậu. Lúc tự mình mâu thuẫn, biểu tình của cậu hoàn toàn lộ rõ trên mặt, "Vậy anh tại sao, lại tin tưởng em?"
Truy binh phía sau còn cách một đoạn khá xa, Giang Dã liền dừng lại. Ngón tay dính máu chạm chóp mũi của cậu, trán hai người chạm nhẹ, Giang Dã nhẹ giọng dỗ dỗ người: "Có biết tại sao tôi lại không hỏi em đã trải qua chuyện gì không?"
Giang Chỉ lắc đầu, Giang Dã nói: "Năm đó tôi gặp em ở hoàng cung, vẫn luôn quan sát em, chuyện em trải qua tôi đều biết. Tinh Chỉ, tôi vì em mà tới, lúc em nhận ra tôi, tôi rất vui."
"Tinh Chỉ, tôi không buông tay, vĩnh viễn cũng không muốn thả em ra." Tóc trên trán rủ xuống, làm mi mắt lạnh lẽo đó thêm vài phần nhu hòa, đôi mắt tràn đầy thâm tình mà cậu chưa từng thấy, cổ họng Giang Chỉ nghẹn lại, khiếp sợ không nói thành lời.
Có chán ghét không, bị con rắn độc này theo dõi nhiều năm như vậy, hình như cũng không ghét lắm.
Chỉ là trong lòng có chút khổ sở, tại sao vào lúc này cậu rất muốn ôm chặt người nam nhân trước mặt?
[ Chặc chặc, chuyện gì xảy ra vậy, tui đột nhiên không muốn ghét Giang Dã nữa, xin lỗi mọi người tui muốn khóc ]
[ Giang Dã, anh là đàn ông, thật sự trở thành thằng đàn ông, ông đây bị anh biến thành biến thái luôn rồi, mẹ ôi cái tình yêu thần tiên gì đây? ]
Hệ thống: "..." Kịch bản lúc đầu tên quân y căn bản không có cái đoạn này, tên đó làm sao có thể chú ý đứa trẻ chỉ mới gặp lần đầu, má ơi con hàng này là biến thái, khán giả!
Giang Dã: "Thấy đoạn này diễn như thế nào?"
Hệ thống: "..." Kí chủ biên lại khó quá, nó muốn khóc nó thua rồi.
*
Thời điểm cải tạo khu an toàn, có một lối đi được bí mật làm thông ra bên ngoài, chỉ có Giang Dã và thân tín của anh biết.
Có hàng chục truy binh phía sau lưng, một mình Giang Dã còn mang theo Giang Chỉ bị thương, căn bản không có cách nào an toàn chạy đến đây.
Giang Dã biết, là kled giúp anh.
Hiện tại, chỉ cách bên ngoài một bức tường. Trước cửa kim loại một người đang dứng đó, thiếu niên với mái tóc xanh hơi rũ xuống buồn bã, lặng lẽ nhìn Giang Dã: "Trung tướng, ta chờ ngài rất lâu rồi."
"Phil." Giang Dã cũng không kinh ngạc dường như đã đoán trước được, thả Giang Chỉ xuống, thả lỏng cánh tay đau nhức, Giang Chỉ khẩn trương nhìn anh, thấy cậu như vậy lại vỗ vỗ đầu cậu để cậu dựa sát vào lòng ngực mình.
"Trung tướng, đã lúc nào rồi mà ngài vẫn nhàn nhã như vậy." Trong lời nói nồng nặc vị chua.
Giang Dã: "Ngươi không mang theo người tới, hẳn là có chuyện muốn nói?"
Phil nghiêng người bước đến gần, đưa tay ra, Giang Dã theo bản năng lui về phía sau, trên mặt Phil lộ rõ vẻ thất vọng, thống khổ nói: "Trung tướng, ta có thể đi theo ngài không?"
"Không thể." Giang Dã dứt khoát từ chối.
Phil: "Ta biết thế nào cũng ngài sẽ nói vậy."
Giang Dã cảnh giác nhìn hắn, Phil cười cười nói: "Trung tướng ngài tại sao tránh ta, có phải phát hiện cái gì rồi không?"
Giang Dã: "Đỗ khắc cùng Edward bị thi biến là do ngươi làm."
Phil không phủ nhận, hỏi: "Ngài có chứng cớ?"
"Ngày đó ta hỏi Kled, binh lính đã chết tên gì, ngươi lại giành nói trước, nhưng binh lính đã chết đó không phải tên Edward. Hôm đó hắn mặc nhầm quần áo của binh lính cùng kí túc xá, tên thật của hắn là Ike, tại sao ngươi lại nói hắn là Edward? là bởi vì bộ quần áo lúc đó Ike mặc có thêu tên của Edward, ngươi chính là người cuối cùng hắn gặp trước khi bị thi biến."
Mi mắt Phil càng lúc càng lạnh, Giang Dã nói: "Ta xem tất cả thông tin các binh lính trong căn cứ, tên Edward chỉ có một người, nhưng hắn còn sống. Sau khi Đỗ Khắc và Edward giả đó chết, hắn cứ như bốc khói biến mất khỏi căn cứ, sau đó lại nghe được, ngày hắn mất tích là ngươi cùng hắn ra ngoài tuần tra."
Phil: "Vẫn là không gạt được ngài."
Giang Dã: "Chuyện này ta đã lệnh không được phép nói ra ngoài, bọn họ cũng không biết người chết đến cùng là ai, ngươi căn bản không cần giết hắn."
Phil: "Là hắn tự mình chạy tới, nói với ta hắn phát hiện một bí mật, là Ike mặc sai quần áo của hắn, thực ra hung thủ muốn giết hắn, cầu xin ta bảo vệ hắn."
Lòng ngực Giang Dã hơi phập phồng, Giang Chỉ nắm lấy tay anh, định trấn an anh.
"Hắn đến cầu xin ngươi giúp đỡ, là do hắn tín nhiệm ngươi, còn ngươi lại đối xử với hắn?"
Phil nhún vai, giọng điệu châm chọc: "Bởi vì hắn cản đường của ta, ta khó mà bảo đảm hắn không đem chuyện này nói cho người khác biết, chỉ là một con kiến hôi thôi, trong đại họa này hắn sớm muộn gì cũng phải chết, ta chẳng qua để cho hắn chết tử tế chút thôi, thì có lỗi gì chứ?"
Giang Dã không muốn nói nữa, anh bình tĩnh lại, cầm tay Giang Chỉ, mang cậu đến trước cửa kim loại.
Lúc đi ngang qua Phil bỗng nhiên kéo tay Giang Dã, "Trung tướng, trước khi đi, ta muốn đưa ngài một phần lễ vật."
Giang Dã hất mạnh tay của hắn ra, ánh mắt chán ghét nhìn Phil, trên mặt hắn không còn biểu tình thất vọng cùng cô đơn đó nữa, ngược lại nhanh tay kéo lấy Giang Chỉ trong ngực anh.
Giang Dã đẩy hắn ra, hai người lao vào đánh nhau, lúc nãy Giang Dã bị thương, hành động không còn gọn ràng quyết đoán như trước. Kỳ quái chính là, thân thủ của Phil so với trước kia còn tốt hơn, sức mạnh lại tăng gấp đôi.
Bên xương sườn truyền tới trận đau nhói, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, một nhát dao đâm vào bụng Giang Dã, anh quỳ một chân trên đất, che vết thương không ngừng chảy máu.
Giang Chỉ nhào tới, đè trên người Phil, không biết lúc nào trong tay cầm đao quân đội đâm xuống bắp dù Phil.
Cùng lúc đó, hai gò má Phil nhanh chóng khô héo, hàm răng đột nhiên trở nên bén nhọn, hét lên cắn chặt vào cổ Giang Chỉ.
"A —— "
"Giang Chỉ!"
"Ha ha ——" Phil đẩy Giang Chỉ đã nằm bất động ra, dùng sức đứng lên, khập khiễng chân đến cửa kim loại giúp họ mở ra. Khí lạnh phả vào mặt, bên ngoài là thế giới màu tuyết trắng.
"Trung tướng, ngài quả thật rất mạnh, nhưng chưa chắc có thể chịu được sự tàn khốc của mùa đông trong rừng rậm này đâu, giá rét ăn mòn cơ thể, dã thú đuổi bắt, con người ở nơi này không có cảm tình, chỉ có người chết mới không làm trái ngài."
Bầu trời phía trên xám tro, vài bông tuyết rơi vào hốc mắt anh, hơi thở Giang Dã dồn dập, sương mù che khuất tầm mắt của anh.
Giang Chỉ quỵ xuống đất, mái tóc đen bay tán loạn trong gió tuyết, nghe được tiếng anh gọi. Giang Chỉ quay đầu, một đôi mắt đỏ hoe đầy chết chóc, giống như dã thú không có ý thức con người.
Hết chương 6.
Editor: Đổi xưng hô, đổi xưng hô, đổi xưng hô