Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 109: Chương 109: Bản tính phòng ngự quá cao




Tu Thần Khước nâng mắt nhìn Thẩm Kiêu một cái, nhàn nhạt đem theo ý cảnh cáo.

Thẩm Kiêu ngay lập tức ngậm miệng, tóc gáy dựng ngược. Cậu ta đằng hắng giọng, quay sang nói với ông chủ vũ trường “Ngoại trừ phụ nữ, những thứ khác đều đem một phần lên...”

Vẻ mặt ông chủ vũ trường có chút mất mát, nhưng lão không dám hai lời chỉ sợ đắc tội phải các vị tổ tông, lão gật đầu lia lịa, sau đó cung cung kính kính mà lui xuống.

Thẩm Kiêu cụp tai chó, không cam tâm tình nguyện, đến nơi này mục đích chính là chơi đùa mỹ nhân. Bây giờ cái tên A Tu La hách dịch kia lại không cho phép mỹ nhân đến gần, số cậu ta thật khổ mà.

“Tôi nói này anh Tu, anh không cương được, bọn tôi cương được, vì cớ gì anh ngăn cấm bọn tôi hưởng thụ thú vui nhân gian a?” Cậu ta làm bộ mặt bức xúc nói.

Lôi Báo nhếch mày một cái “Ở đây chỉ có mình cậu nghĩ vậy thôi.”

“Oa, các anh còn là con người không vậy? Còn là bằng hữu của tôi không vậy?”

“Chính là không cần người bằng hữu nào vô dụng giống như cậu.” Hoắc Bắc Cảng chế nhạo.

Thẩm Kiêu hết lời để nói rồi, trái tim bảo bối tổn thương sâu sắc rồi...

Trong phòng bao cao cấp nhất vũ trường, tập hợp một đội hình toàn những nhân vật tai to mặt lớn, khí chất phi phàm, trái ngược với không khí tạp chất ở nơi này, bọn họ chỉ đơn giản ngồi bàn việc chính sự.

Tu Thần Khước ngồi trên ghế Italy, tay nâng trán, biểu cảm trên gương mặt dường như có chút khó chịu cùng ghét bỏ.

“Tôi nói này Khước, cậu không chịu phối hợp, tôi làm sao thôi miên nổi cậu?” Lục Thiếu Sơ cũng hoàn toàn mất kiên nhẫn, gằn từng chữ.

Anh đường đường là hắc thần y nhân trứ danh trong giới. Kỹ thuật thôi miên khôi phục ký ức đạt đến trình độ đỉnh cao, chưa một lần thôi miên thất bại, vậy mà hiện thời, cái tên A Tu La này khiến anh vô cùng nhức đầu.

“Lần cuối cùng, tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào đây dùm tôi, được chứ?”

Lục Thiếu Sơ đưa chiếc chuông đồng hình quả lắc tới trước mặt Tu Thần Khước, dõng dạc nói “Nhìn vào đây, thả lỏng tâm trí, nghĩ về một việc rất lâu trước đây mà cậu ấn tượng nhất...”

“Không có ký ức nào ấn tượng.” Tu Thần Khước nhàn nhạt đáp.

“Được được, vậy hãy nhớ về tuổi thơ của cậu đi, ký ức bất kỳ nhé.”

“Không nhớ.”

“Đệch mịa!” Lục Thiếu Sơ rốt cuộc nhịn không được muốn chửi bậy rồi.

“Con mẹ nó cậu không nhớ hay là lười nhớ?!”

“Lười nhớ.” Hắn nghiêm nghiêm thật thật phun ra hai chữ.

“Hoắc Bắc Cảng, đặt vé máy bay đi, tôi với cậu quay về đảo thôi.”

Hoắc Bắc Cảng cảm thông thay cho Lục Thiếu Sơ, chậm rãi lôi điện thoại cảm ứng ra đặt hai cái vé máy bay.

Thẩm Kiêu ở một bên ăn hết hai gói hạt mứt mà cười tới mức muốn nội thương “Ha hả, anh Tu, với cái tính cách này của anh làm sao anh sống được cho đến bây giờ thế? Cười chết tôi rồi, đệch mịa nó đau bụng quá...”

“Khước, cậu nghiêm túc chút đi được không?” Lôi Báo ảo não khuyên một câu.

Tu Thần Khước nhăn mày, trên mặt biểu cảm cáu kỉnh, hiển nhiên không hề để tâm đến đám bọn họ, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Sơ “Bắt đầu đi.”

Lục Thiếu Sơ cố gắng hết sức hoàn thành bổn phận và trách nhiệm sao cho xứng đáng với bốn từ hắc thần y nhân, lần nữa đung đưa chuông đồng hình quả lắc, miệng đọc ba câu đồng dao.

Đã dùng đến phương pháp này rồi mà còn không thành công nữa thì anh cũng bó tay.

Tu Thần Khước tập trung nhìn vào vật thể trước mặt mình, nhẹ nhàng chớp mắt, đôi con ngươi thâm sâu như biển lặng lẽ biến hoá.

Một phút, rồi hai phút, phòng bao tràn ngập sự im lặng quỷ dị cuối cùng bị đánh gãy bởi câu hỏi của Lục Thiếu Sơ.

“Tu Thần Khước?”

“Ừ.” Hắn đáp.

“Bao nhiêu tuổi? Hiện tại làm ngành gì?”

“Hai mươi chín tuổi, hiện tại làm nhiều ngành.”

“Cụ thể là làm những gì?”

“Kinh doanh bất động sản, khu nghỉ dưỡng, rửa tiền, buôn bán vũ khí liên quốc gia.”

“Có còn nhớ thời điểm cậu đến California đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không nhớ.”

Lục Thiếu Sơ “...”

Hoắc Bắc Cảng “...”

Lôi Báo “...”

Thẩm Kiêu “...”

Khoé môi Lục Thiếu Sơ liên hoàn co giật “Cậu vẫn chưa bị thôi miên đâu đúng không?”

“Ừ.” Tu Thần Khước từ tốn đáp.

Con mẹ nó, ông nội đây thực sự muốn cắn người.

“Thiếu Sơ, thôi miên không hiệu quả đối với cậu ta?” Lôi Báo hiểu ra điểm kì lạ này, hắc thần y nhân đại danh đỉnh đỉnh trong giới Hắc Bạch đạo có ai mà không biết đến, khả năng thôi miên đã đứng hàng đầu trên thế giới. Vậy mà thôi miên bảy lần cả bảy lần thất bại, quá là phi lý rồi đi?

“Nếu thôi miên không dùng được, thì chỉ có một khả năng...”

Mấu chốt chính là bản tính phòng ngự và đề phòng của Tu Thần Khước quá cao, ngay cả khi trạng thái tinh thần hắn rơi vào dụ hoặc cùng túng quẫn cũng không thể nào khiến hắn mất đi lý trí và ý thức.

Lục Thiếu Sơ thu hồi chuông đồng hình quả lắc về, con người này, quả thực là vô cùng đáng sợ. Giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, không có bất cứ nguyên tố hay yếu tố bên ngoài nào có thể tác động đến hắn.

“Như thế nào?”

Tu Thần Khước ngay cả lông mày cũng không nhướn lấy một cái, lười biếng ngả người về phía sau, nhàn nhạt hỏi.

Lục Thiếu Sơ lắc đầu “Đây không phải do tôi, Khước, căn bản là lớp phòng ngự của cậu không tài nào phá thủng.”

“Ký ức của cậu, ngay cả thuật thôi miên cũng không can thiệp nổi.” Anh nói “Một đoạn trí nhớ cậu mất đi kia, tuy không rõ là ký ức như thế nào nhưng nếu như do tác động bên ngoài ảnh hưởng đến thì không hẳn, tôi chắc chắn thời điểm đứng ở ranh giới sinh tử, nó là đoạn ký ức cậu muốn lưu trữ nhiều nhất và sâu sắc nhất. Không phải là cậu quên đi nó, mà là tâm trí của cậu đang cất giữ nó ở nơi sâu nhất và kín đáo nhất mà thôi.”

Thẩm Kiêu trợn mắt chó “Oa, cái này không khả thi chút nào nha.”

“Anh Tu này, anh mà cũng có những ký ức quan trọng nhất mà bản thân không muốn mất hay sao?”

“Cho nên nói, thời điểm nào đó bất kì, cậu ta tự khắc sẽ nhớ lại?” Hoắc Bắc Cảng nhíu mày.

“Đại loại là như vậy đấy.”

Lôi Báo ngậm điếu thuốc lá, châm lửa đốt “Nhưng mà, những chuyện xảy ra khi ở California cậu hoàn toàn không nhớ thật sao? Ngay cả mục đích ban đầu cậu đến chỗ tôi cũng không nhớ?”

Tu Thần Khước lắc đầu.

“Ôi, nhắc đến thời gian anh Tu cùng anh Lôi còn ở California điều trị chấn thương sau vụ tập kích, chính tôi là người quản lý UE ở bên này, thức trắng mấy đêm liền giải quyết vụ bê bối kia giúp anh đó nha.” Thẩm Kiêu nhanh nhảu kể công “Mà tôi nói này, kẻ nào muốn chúng ta chết chùm như vậy hả? Buôn bán vũ khí liên doanh thuộc địa phận Hắc Đạo, đám cảnh sát xưa nay nhắm mắt làm ngơ lại quay ra cắn đít chúng ta bất thình lình như vậy, kẻ đằng sau xúi giục cũng chơi thâm quá đi?”

Lôi Báo “Tôi xém quên mất, vụ này tôi phâm phó cho Đầu hổ cùng Chử Hồng điều tra. Kẻ đứng đằng sau giật dây, chính là kẻ Khước luôn muốn lấy mạng...”

“Lawrence Louis Tri Tiết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.