“Lawrence Louis Tri Tiết?”
“Bảo bảo hoàn toàn không có ấn tượng nha.” Thẩm Kiêu xé thêm một túi hạt mứt, vừa ăn vừa nói.
Hoắc Bắc Cảng vẻ mặt khinh thường “Tất nhiên là cậu không có ấn tượng rồi.”
“Đệch mịa, họ Hoắc kia, muốn đánh nhau hả?”
“Họ Thẩm, cẩn thận cái miệng tiện của cậu.”
“Gào! Bảo bảo quá uỷ khuất rồi! Lão Lục, làm chủ cho bảo bảo a...!”
Lục Thiếu Sơ “...”
Trong một đám Becgie nhất định phải lòi ra một con Husky mới chịu à?
“Khước, cậu định xử lý vụ này như thế nào?”
Tu Thần Khước không đáp câu hỏi của Lôi Báo. Khí tức âm trầm trước sau như một, trên mặt không chút biến hoá, dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó. Tròng mắt đen sâu kín lại tăng thêm một tầng sương lạnh, hắn đứng dậy từ trên ghế, tuỳ tiện vuốt vuốt vạt áo, xoay người muốn rời đi.
Lôi Báo cũng không tiếp tục hỏi, anh biết bản tính của Tu Thần Khước phàm là muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó. Không có bất cứ ai dám can thiệp vào.
Đám người Thẩm Kiêu vừa trông thấy hắn đứng dậy, dường như là ngay lập tức đi theo. Bọn họ đến đây mục đích chính là để thực hiện thôi miên giúp Tu Thần Khước và bàn vài việc chính sự, nhưng thôi miên thất bại rồi, bọn họ còn ở lại làm cái gì.
Tu Thần Khước vừa ra khỏi vũ trường, Adam từ đâu đã đánh xe lái đến. Hắc Huyền Bạch cùng nhóm người Đầu hổ, Chử Hồng, thuộc hạ dưới trướng Lôi Báo cũng theo sát ở phía sau, cung cung kính kính mở cửa xe.
“Ông chủ.”
Tu Thần Khước khom người, ngồi vào ghế sau xe.
“Đến Cảng thiên đường.” Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Còn có việc, hắn cần chính mình đi xác nhận.
Xem xem, cái tên Lawrence kia, và người phụ nữ không biết an phận đó đến rốt cuộc là như thế nào.
Đoàn xe hơi đắt tiền nối đuôi nhau di chuyển, nhanh chóng khuất sau màn đêm đen nhánh.
Ba ngày sau.
Một vụ bê bối chấn động nổ ra, văn kiện cơ mật của Cố thị rò rỉ.
Khắp mặt báo chí đều lan tràn tin tức, thương nghiệp Cố thị lâm vào đường cùng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hiện tại đang đứng trên bờ vực phá sản.
Cố Tư Cảnh sứt đầu mẻ trán giải quyết một đống rắc rối, huy động tất cả USD cùng một thời điểm cố gắng để cứu vãn số cổ phiếu đã tụt giá đến mức thảm hại. Lại không có bất cứ một biến động nào.
Không khí trong Cố thị nhốn nháo đến độ nước rút, nhân viên đua nhau nộp đơn xin thôi việc. Các nhà đầu tư cùng cổ phần công ty đứng đông nghẹt ở cửa, chọi trứng chọi đá, đồ đạc trong công ty cũng đều bị đem đi cầm hết sạch. Tựa như vừa trải qua một trận đại hồng thuỷ, chưa đầy một ngày, Cố thị bị san thành bình địa.
Nhóm quản lý cấp cao khổ không thể tả, một số làm việc ở Cố thị lâu năm muốn ở lại. Nhưng khoản tiền phải bồi thường mỗi lúc dày đặc, thời điểm đến ngày hôm sau nữa lại càng thêm thảm thiết.
Cố Tư Cảnh rời khỏi phòng họp sau hai ngày không ngủ giải quyết những việc hệ trọng, nghe xong thư ký báo cáo tình trạng hiện thời, tinh thần anh ầm ầm sụp đổ. Dường như, Cố thị đã không còn cách nào vãn hồi.
Cố gia, không khí nặng nề bao trùm.
Mẹ Cố đã sớm khóc đến mức ngất lên ngất xuống, cha Cố đi lại trong nhà, sắc mặt xanh xao.
Sự nghiệp cả đời của gia tộc, rơi vào trong tay ông, lại tan tành mây khói.
“Cha mẹ, trước hết cứ bình tâm lại đã.” Cố Tư Vũ pha một tách trà, nhìn hai người tiều tuỵ đi thấy rõ mà không khỏi xót xa.
“Con nói xem mẹ phải bình tĩnh làm sao hả? Chúng ta đã thế chấp căn nhà này rồi, công ty phá sản, cả nhà chúng ta biết sống thế nào đây...?” Mẹ Cố khóc nức nở.
Cố Tư Vũ vội vàng trấn an bà “Anh hai sẽ có cách giải quyết mà, mẹ hãy tin anh ấy đi.”
Theo trí nhớ của cô sự việc này kiếp trước hoàn toàn không hề phát sinh. Ngoại trừ lần đó ra, Cố thị cho đến khi cô chết tuyệt đối sóng yên biển lặng, mặc dù kiếp trước cô đã đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ cùng với người nhà nhưng tin tức lớn như vậy không đời nào cô lại không biết đến được.
Vậy là cô đã thay đổi quỹ đạo của kiếp này, làm mọi thứ lệch khỏi tầm kiểm soát của bản thân mình. Việc Tu Thần Khước gặp nạn rồi mất trí nhớ, trước kia có xảy ra một vụ tương tự, nhưng hắn không mất trí nhớ, chỉ rời đi ba tháng, mà trong vòng ba tháng này cô cũng không rõ hắn đi đến những nơi nào. Cho đến bây giờ, việc Cố thị gặp phải đại nạn, nguyên nhân chính xuất phát, chắc hẳn là từ cô đi?
Không thể để mọi chuyện cứ thế này được, cô phải đem mọi thứ trở về nguyên trạng ban đầu.
Không thể để cho tâm huyết cả đời của gia tộc bị phá huỷ ngay trước mắt mình mà bản thân vô dụng không làm được gì.
Cố Tư Vũ cắn môi, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Tư Cảnh.
“Anh hai, ở công ty thế nào rồi?”
“Nói sơ qua một lượt cho em nghe đi, em sẽ cố gắng tìm hướng giải quyết.” Cố Tư Vũ cầm giấy bút chuyên tâm ghi chép những gì Cố Tư Cảnh nói qua.
Phân tích tình hình Cố thị hiện tại, văn kiện cơ mật của công ty bị trộm mất, cho nên dự án quy hoạch khu thương mại Hoàng Thiên rò rỉ ra ngoài. Cổ phiếu từ đó rớt giá thảm hại, công ty cái đã nợ nần chồng chất, số nợ lên tới hàng nghìn USD.
Bây giờ vấn đề thiết yếu là giải quyết số nợ và chuẩn bị đấu thầu lại khu đất thương mại Hoàng Thiên chưa kịp quy hoạch.
Cố Tư Vũ vò đầu bứt tai, chết tiệt, lấy hết khả năng của cô mà xoay sở cũng không thể nào đào ra hàng nghìn USD tiền vốn, còn tiền nợ và tiền lãi cầm đất. Số dư trong thẻ của cô hiện thời cũng chỉ có khoảng một trăm triệu mà thôi, vay vốn ngân hàng cùng lắm được thêm hai trăm triệu nữa.
Cô không có bất cứ người bạn nào đủ khả năng trợ giúp một số tiền lớn như thế, ngoại trừ...
“Tri Tiết?”
Người bạn duy nhất có khả năng giúp cô chính là Tri Tiết. Nhưng mà anh ta chịu giúp cô không? Tuy quen biết được một thời gian không tính là lâu, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh ta cũng không đến nỗi tệ.
Số tiền hàng nghìn USD vô cùng lớn, Tri Tiết tuy là tổng tư lệnh quân sự hoàng gia Anh nhưng việc nhờ vả như vậy có chút không hay lắm. Dù sao thì anh ta cũng là hầu tước thế gia Lawrence danh tiếng vang dội, làm sao có thể nói nhờ vả là nhờ vả được kia chứ?
Cố Tư Vũ ảo não nâng trán, có chút đau đầu...
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt đây?
Mọi thứ gần như đã lâm vào cục diện bế tắc, đúng lúc này, điện thoại di động của cô không ngừng vang lên.