“Không nhớ a, làm sao vậy?” Cố Tư Vũ chớp chớp mắt, không hiểu vì sao Tri Tiết lại hỏi kỳ quái như vậy.
Tri Tiết bật cười vui vẻ, xua xua cánh tay “Chỉ là tò mò chút thôi cô đừng để ý.”
Cố Tư Vũ cũng không nghĩ ngợi thêm gì nhiều, cả hai thưởng trà xong cũng là gần mười giờ trưa. Tri Tiết đề xuất một nhà hàng rất ngon ở gần đây, cô lại không do dự gì cả mà đồng ý.
Nhà hàng Garden Lotus nằm toạ lạc chính giữa trung tâm thành phố Kinh Đô, được xây dựng theo lối kiến trúc Gothic, ban ngày những tia nắng mặt trời xuyên thấu qua tầng mây rọi tới nơi này bao trùm hầu như tất cả hiện vật làm nổi bật lên sự sang trọng bậc nhất.
Chung quanh nhà hàng được xây thềm lát và khối hoa tỉa theo vòng xoáy, hai bên là hai đài phun nước trạm khắc bằng gốm sứ với hình tượng thiên thần, chính giữa là lối đi với thềm bậc thang dần dần lên cao trải thảm lông nhung, khách khứa ra vào nhộn nhịp, Tri Tiết đỗ xe lại sau đó nói với cô đi xuống trước.
Cố Tư Vũ vừa bước xuống đã thoang thoảng cảm nhận được dư vị thơm ngát của những món ăn và mùi nước hoa trộn lẫn lộn, bụng reo vài tiếng thấp, có chút đói...
“Phốc...”Tri Tiết từ phía sau bước lên, cong mắt cười “Đã đói rồi cơ đấy?”
Cô xấu hổ đưa tay sờ sờ cái sống mũi nhỏ “Hừm, tôi chưa có ăn sáng đâu.”
Cả hai người song song đi vào trong, phải dùng thang máy lên tới tầng sáu mươi, Tri Tiết lại chọn nơi cao nhất để có thể ngắm trọn vẹn thành phố phồn hoa này trong mắt.
Cô cũng không có ý kiến gì nhiều, tuỳ tiện theo sự sắp đặt của anh ta, chỗ ngồi là gần cửa sổ có thể trông thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài. Mái vòm hình cung che chắn hơi chảy về đằng trước cho nên mặc dù nắng cũng không thể chiếu tới được, cô nâng mi mắt quan sát thành phố nhộn nhịp tấp nập dưới bầu trời trong xanh, hưởng thụ sự ấm áp mặt trời kia mang lại.
Không khí trên cao quả thật rất trong lành, gió thoang thoảng thổi tới, lùa vào những sợi tóc mai của cô khiến chúng rối tung lên.
Tri Tiết có vẻ nóng, anh ta tuỳ tiện cởi ra vài cái cúc áo sơ mi, ánh mắt như hoà làm một với bầu trời kia, thời khắc này trong vắt như thiên sứ đi lạc vậy.
“Anh là con lai sao?” Cố Tư Vũ tay chống cằm, hơi nghiêng đầu nhìn anh ta.
Mặc dù quen biết cũng đã hơn ba tháng, nhưng quan hệ bạn bè cũng chưa hẳn là thân thiết cho lắm, chỉ là thi thoảng gặp nhau mời vài bữa cơm, uống trà, ngoài ra cũng ít khi nói chuyện cho nên cô không hiểu anh ta gì nhiều.
Tri Tiết lông mày nâu sẫm hơi nhướn lên, có ý tứ trêu chọc cô “Tò mò lắm hả?”
“Một chút.” Cô gật gật đầu.
“Hừm, nói thế nào nhỉ, quốc tịch của tôi là người Pháp, nhưng tôi không sống ở Pháp mà từ nhỏ đã đi nhiều nơi, giống như kiểu sáng ăn thịt bò Tây Ban Nha trưa đi Mỹ ăn gà, tối đi Ý ăn mì ấy...”
Cố Tư Vũ mím môi nhịn cười, má lúm đồng tiền nở rộ bên má “Thôi nào, so sánh hơi quá đấy.”
Anh ta cũng khá là có năng khiếu hài hước...
Tri Tiết cong mắt quan sát cô, tâm trạng cũng rất vui vẻ “Đùa cô thôi.”
“Tôi quốc tịch Pháp nhưng lúc lên năm tuổi tôi đã chuyển tới London sống rồi, năm hai mươi tuổi tôi đến Los Angeles làm việc và tôi mới chuyển về Châu Á cách đây ba tháng trước.”
Cố Tư Vũ khẽ nhíu chân lông mày, ba tháng trước chẳng phải chính là lúc Tu Thần Khước đi California hay sao? Lại trùng hợp như vậy...
“Anh quốc tịch Pháp thế nhưng lại mang họ Hoa, vậy bố anh là người Hoa hả?”
Tri Tiết ngâm nga vài tiếng ở trong cổ họng, ngón tay gõ nhẹ ở trên mặt bàn thuỷ tinh. Trầm mặc hồi lâu mới trả lời.
“Bố tôi người Pháp.”
Cô ngạc nhiên, vậy hoá ra bấy lâu nay anh ta không xưng họ của mình mà chỉ xưng tên ra hay sao?
“Lawrence Louis Tri Tiết, là họ tên đầy đủ của tôi.”
Mơ hồ lời nói của anh ta vừa mới rơi xuống, trong thâm tâm cô có thứ gì đó bỗng run rẩy nhưng không rõ là vì lý do gì, lúc này đồng thời phục vụ bàn cũng bê ra các món ăn, hương thơm ngát lan tràn trong không khí khiến cho cô vừa vặn rời đi sự chú ý.
Món ăn nóng hổi được bày biện đẹp mắt có quy củ trên mặt bàn thuỷ tinh, động tác của hai anh bồi bàn vô cùng tao nhã tế nhị không hề gây ra bất cứ âm thanh va chạm nhỏ nào.
“Wishing you a delicious.” Anh bồi bàn khom người kính trọng nói bằng giọng tiếng anh.
Có vẻ như anh ta nghĩ rằng Tri Tiết là một vị khách ngoại quốc không biết tiếng bản địa thì phải...
Cố Tư Vũ chăm chú nhìn Tri Tiết cố gắng nhớ xem cái tên Lawrence mình đã từng nghe ở đâu đó, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng có chút ấn tượng nào cả, không biết có phải do cô nhầm lẫn hay không mà cảm giác như kiếp trước cô quen biết người này rồi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô đang quan sát mình, nụ cười trên môi Tri Tiết sâu đậm, ánh mắt xanh thẳm tà mị mê hoặc quyét qua hai người phục vụ bàn rồi dừng lại chuẩn xác trên người cô. Sau đó cất giọng trầm đều đặn nói “Tư Vũ, cô sao thế?”
“A?” Cố Tư Vũ giật mình, ngúng nguẩy lắc cái đầu nhỏ mấy cái “Không có gì...”
“Không phải thấy tôi đẹp trai mà yêu tôi đó chứ?” Tri Tiết đẩy về phía cô một đĩa sốt gan ngỗng, khoé môi vẫn giữ nguyên vẹn nụ cười.
Cô nhận lấy phần món ăn anh ta đưa qua, có ý trêu chọc trả lời “Anh so với bạn trai tôi thì mất màu đó.”
Tri Tiết điển trai theo kiểu trường phái nổi khiến bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy yêu mến anh ta vô điều kiện, ngũ quan phân chia rõ ràng, dáng người cao lớn lại vô cùng điển trai, trông giống như là thiên sứ vậy. Nhưng nếu đem anh ta so sánh với Tu Thần Khước thì cô vẫn cảm thấy đại ma đầu đáng ghét đó đẹp hơn, mà đẹp theo kiểu ma mị cuốn hút câu hồn người khác chứ không phải năng động như này nha.
Cố Tư Vũ dùng dao cắt một miếng gan ngỗng nhỏ ăn vào miệng, không phải do cô thiên vị Tu Thần Khước đâu, hắn ta đúng thật là sắc đẹp thịnh thế, giai nhân nổi tiếng nhất Kinh Đô mà.
Ý cười trên khuôn mặt Tri Tiết vẫn giữ nguyên, nhưng trong nháy mắt khi cô rời đi sự chú ý liền trầm trọng xuống, đem khoé môi xinh đẹp kia nhạt nhẽo nhếch lên, đôi con ngươi tựa ngọc tỷ thâm u phủ thành màn sương mờ đục.
Bạn trai em, giờ này đã ở trên thiên đường rồi.