Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 55: Chương 55: Một chút cũng không nhớ sao




Sáng sớm hôm nay Cố Tư Vũ đã dậy từ rất sớm, chẳng là cô có hẹn với Tri Tiết cùng anh ta đi dùng bữa buổi trưa nay.

Cô lười nhác ngồi dậy từ trên giường, thuận tay cầm điện thoại di động mở lên xem.

Đã sang tháng tư, bắt đầu vào mùa hè.

Mà tin tức của Tu Thần Khước, một chút cô cũng không có được...

Đôi mắt thạch anh của cô khẽ trùng xuống, hắn ta đã rời đi ba tháng giống như kiếp trước kia từng xảy ra. Nhưng cô cứ nghĩ hắn mặc dù cho công tác hay bận việc cũng sẽ liên lạc về cho cô, không ngờ cũng đã ba tháng ngay cả một lời hỏi thăm cũng chẳng thấy.

Cố Tư Vũ nặng nề thở dài một hơi, nâng mi nhìn qua khung cửa sổ cảm nhận được vài tia nắng ấm rọi tới. Thời gian qua cô luôn được tự do, không phải hàng ngày cùng hắn ta kéo căng da đầu vì đề phòng nữa. Đây không phải điều cô luôn mong muốn sao?

Nghĩ như vậy rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng cố gắng tìm mọi cách liên lạc với các bằng hữu của hắn để hỏi thăm xem hắn ra làm sao. Nhưng kỳ lạ là không liên lạc được với bất cứ ai, ngay cả Adam và Hắc Huyền Bạch cũng mất tăm mất tích.

Cô hít hít cái mũi nhỏ vài hơi thật sâu, trong lòng có một chút tủi thân dâng trào.

“Đại ma đầu đáng ghét...” rủa thầm trong miệng mấy câu, cuối cùng cô cũng lết người đi vệ sinh cá nhân.

Thời điểm Cố Tư Vũ đi xuống đại sảnh đã là hơn tám giờ, người làm vẫn như thường nhật tất bật dọn dẹp mọi thứ, cô thuận mắt hướng nhìn ông quản gia mở miệng chào hỏi rồi mới nói “Phổn Sát vẫn chưa tới hả bác?”

Ông quản gia khom người cung kính trả lời cô “Cậu ấy vẫn chưa có tới thưa Cố tiểu thư.”

Gì mà vẫn chưa đến nữa chứ hả, chẳng phải đã hẹn trước sẽ đưa cô đi đến bữa ăn sao? Cái tên chết tiệt này thật biết cách làm người ta bực mà.

Cô lôi ra cái máy điện thoại nhanh chóng gọi đi cho cậu ta, tút tút vài tiếng dài vang lên, giọng nói ngái ngủ phía bên kia truyền tới “Có phải dạo gần đây cô chưa được cùng ta đua xe lần nào đúng không?”

Cố Tư Vũ nghiến răng “Con mẹ nhà anh! Anh biết mấy giờ rồi không hả, còn không mau dậy, quên phải đưa tôi đi đâu hay sao?”

“Hôm qua ta ngủ muộn nên sẽ không đưa cô đi được, xe trong hầm gara, cầm chìa khoá và cút đi đâu thì đi.” Phổn Sát lười biếng nói xong thì cũng cúp luôn điện thoại.

Cô giận tới mức khoé môi co giật, trên đầu một mảnh hắc tuyến đen ngòm. Con mẹ nhà anh nữa chứ, tôi cũng coi như là chủ tử của anh đấy được không?

Một lúc sau cô mới lái chiếc Royce rời khỏi khu dinh thự, ngay cả cảnh vệ cũng sẽ không theo dõi cô gắt gao như trước đây nữa, sự biến mất của hắn khiến cho cuộc sống cô trở lại đúng như quỹ đạo, đáng lẽ ra cô nên vui mừng hoặc là nhân thời cơ trốn khỏi đây nhưng chẳng hiểu sao cô lại không muốn làm như vậy ngược lại còn xuất hiện loại suy nghĩ lo lắng cho hắn ta.

Hôm trước cô có xem một bản tin chính trị nói về chuỗi tập đoàn UE do Tu Thần Khước quản lý, bởi vì tin tức bất động sản bị người ác ý làm rò rỉ ra bên ngoài bại lộ cho nên cổ phiếu liên tục tụt giảm. Nhưng đây là tập đoàn lớn mạnh có quy mô cho nên muốn sụp đổ cũng rất khó, sau đó cô chỉ biết có kẻ đứng ra phụ trách thay hắn. Theo như trí nhớ kiếp trước của cô thì người này hẳn là một trong năm vị bằng hữu quyền lực kia, trước đây cô đã từng gặp qua tất cả bốn bọn họ.

Bất quá chưa khi nào giao tiếp, cho nên không có cách nào liên lạc được để hỏi thăm về Tu Thần Khước.

Cố Tư Vũ đi chừng mười lăm phút, dừng xe lại trước quán cafe ở cuối một con phố sầm uất.

Tông màu chủ đạo của quán rất đặc sắc, là màu nâu ấm cúng tạo cho người khác cảm giác ảm đạm, nhìn thoáng qua thì quán cũng khá đông khách.

Cô mở cửa xe bước xuống, chậm rãi tiến vào bên trong, hôm nay cô mặc một cái quần sooc ngắn và áo hoodie trắng, đi giày thể thao, trang điểm nhạt một chút nhìn năng động hơn thường ngày.

“Tư Vũ, bên này.” Phía bên cạnh cửa sổ nam nhân kia lên tiếng gọi cô.

Cố Tư Vũ mỉm cười rồi rất nhanh đi tới “Đợi tôi lâu không?”

“Tôi cũng vừa mới đến thôi.” Tri Tiết cười, môi anh đào hơi để lộ ra hàm răng trắng sứ.

Tri Tiết ngồi cạnh khung cửa sổ, nắng vừa vặn hắt vào phủ lên mái tóc mật ong của anh khiến nó lấp lánh toả sáng hơn bất cứ khi nào, đôi mắt xanh thẳm như đại dương hơi cong cong, nốt ruồi chi lệ theo đó nhướn lên.

Cô thất thần nhìn anh ta, giống như là thiên sứ vậy...

“Cô muốn uống gì?” Anh thuận tay cầm lấy quyển menu lật mở ra xem, giọng nói trầm đều đều hỏi cô.

“A? Tôi dùng trà xanh được rồi.” Cố Tư Vũ thu hồi ánh mắt nhìn sang hướng khác.

Cô nhìn một lượt chung quanh quán lặng lẽ đánh giá mọi thứ từ cấu trúc cho tới cách bày trí đều rất ưng mắt, mọi thứ giống như hoà quyện lại thanh tịnh đến kỳ lạ. Đây là lần thứ hai cô cùng Tri Tiết tới đây cũng là vào buổi sáng, sau cái lần hẹn anh ta bữa cơm ở trong siêu thị thì bọn cô cũng thân thiết hơn đôi chút, đã trở thành bạn bè, đơn giản bởi vì con người này rất dễ gần và cách nói chuyện luôn đem lại cảm giác ấm áp cho người khác.

Tri Tiết gọi phục vụ hai cốc trà xanh thêm đường và một đĩa bánh kem nhỏ, tiếng nhạc piano du dương cùng lúc vang lên những thanh âm mềm mỏng cuốn hút lòng người. Anh ta gập lại quyển sách đang đọc dở dang ở trước mặt bàn, mỉm cười nói “Chút nữa sẽ ăn trưa ở chỗ nào?”

“Tuỳ anh đi.” Cô tuỳ tiện trả lời không quan trọng lắm là ăn ở đâu, chỉ đang nghĩ rằng khi nào Tu Thần Khước quay về phải dẫn hắn đi đến nơi này mới được. Tuy sống cùng với hắn đã lâu như vậy nhưng hai người bọn cô ngay cả đi chung ra ngoài còn chưa có, bây giờ cô đối với hắn ta hoà hảo rất nhiều cho nên vấn đề này cũng không có gì to tát lắm.

“Buổi chiều cô có việc gì hay không?”

Cố Tư Vũ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu “Không có, tôi dự định thăm cha mẹ tôi nhưng một mình nên không tiện đi xa.”

Lúc này phục vụ bàn cũng bưng ra đồ uống, hai chén trà xanh nóng hổi bốc khói nghi ngút, hương thơm dịu nhẹ nhàng lọt vào trong cánh mũi cô.

Cô áp tay lên thành ly nước, một cảm giác ấm áp lan truyền đi khắp càng sợi dây thần kinh, cô khẽ nâng lên ngậm ở môi nhấp ngụm nhỏ, vị trà xanh ngòn ngọt lại pha chút chát chúa kích thích vị giác người khác, lan toả như đoá hoa nở rộ trong miệng.

“Cô cũng thích uống trà xanh sao?” Tri Tiết nhướn lông mày, anh tuỳ tiện gác bên khuỷu tay lên thành ghế còn tay còn lại nâng lên cái ly thưởng thức mấy ngụm, ngon lành mà chẹp chẹp môi.

“Tôi cũng không rõ tại sao lại thích uống chúng, chỉ nhớ mơ màng rằng hồi nhỏ đã cùng một người bạn hàng ngày vào buổi chiều thưởng trà, ăn bánh ngọt, nhưng đáng tiếc bây giờ đến khuôn mặt người ấy ra sao tôi cũng không nhớ nổi nữa.”

Tri Tiết chăm chú nghe cô nói xong, anh xoay xoay cái ly trong lòng bàn tay mãi hồi lâu sau mới đặt lại xuống bàn, đôi mắt xanh màu đại dương có pha lẫn thâm trầm nhưng rất nhanh thu liễm lại khiến cô cứ nghĩ chỉ là ảo giác thoáng qua.

Anh cong khoé môi cười, vài lọn tóc vàng nắng mai rủ trước trán “Một chút cũng không nhớ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.