Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 36: Chương 36: Có cần tôi tìm bác sĩ thú y không




Trong nháy mắt tiếng nói của ông chủ quyền quý vừa mới rơi xuống, các đại cổ động không nhịn được thầm than một tiếng.

Căn bản là chưa có bắt đầu buổi họp thì đã kết thúc là sao chứ!

Nhưng bọn họ nào dám thốt ra những lời này...

Adam đỡ trán, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh, khổ sở nói “Tiên sinh, chúng ta cần cuộc họp này gấp tuyệt đối không thể trì hoãn được đâu...”

Tu Thần Khước đứng dậy từ trên ghế da xoay, chỉ chớp mắt một cái lười biếng nhìn cậu ta. Ngũ quan hiện rõ ràng vẻ chán ghét “Từ khi nào nhiều lời như vậy?”

Cậu ta lập tức ngậm miệng, không dám hó hé thêm nửa chữ, ông lớn có nói cái gì thì sai vẫn là đúng a.

Các đại cổ đông sợ hết hồn quay đầu nhìn Adam, còn hận không có bão hay thế nào, cái tên ngu ngốc!

Adam bị bọn họ nhìn như muốn thủng người, mồ hôi chảy dài bên trên má. Cậu cũng là vì công việc chung mà thôi...

Phía bên Cố Tư Vũ sau khi nói chuyện xong xuôi cùng Tu Thần Khước, chắc chắn hắn tới trường bảo lãnh cho cô mới an tâm phần nào. Cái bắp đùi lớn như vậy, hoạn nạn mới nhận ra thực hữu dụng.

“Tư Vũ!”

Dĩnh Chi Tranh từ hướng nào chạy đến, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô vui vẻ nói chuyện “Cậu đi học lại lúc nào?”

Cố Tư Vũ mỉm cười “Mình vừa hôm nay thôi.”

“Hôm trước mới học một buổi liền xảy ra sự việc kia, cậu cùng với Tử Sâm cựu học trưởng dây dưa, bây giờ thành đề tài hot rồi!” Cậu ta nói thêm “Diễn đàn trường tràn ngập những lời đồn thổi, cậu không biết tới sao?”

Cô ngạc nhiên tròn mắt, việc lần trước xích mích cùng Cố Kiều cũng góp mặt Tử Sâm. Bất quá, cô vì lâu không đi học cho nên không được thêm trong diễn đàn trường...

“Chi Tranh, mau thêm mình vào thành viên của diễn đàn đi.” Cố Tư Vũ vội nói với cậu ta.

Dĩnh Chi Tranh gật gật đầu, lôi máy điện thoại ra đăng nhập vào mạng xã hội, thêm tên tài khoản cô vào diễn đàn trường.

Cô chăm chú xem xét một hồi lâu, thứ hot nhất danh sách tìm kiếm bây giờ lại là việc cô và Tử Sâm yêu nhau bốn năm chia tay vì cô đội nón xanh, ngoại tình bên ngoài. Thậm chí tệ hại hơn là những lời lẽ tục tĩu tỷ như cô được phú hào bao nuôi, chửa hoang, hay lợi dụng tình yêu của Tử Sâm.

Cố Tư Vũ mím môi, những việc này là không thể tránh khỏi được rồi. Anh ấy trước toàn thể biết bao đồng học rơi nước mắt, lại xin cô ở bên anh ấy, cô vô tình dứt khoát kết thúc như vậy thì tất nhiên sẽ dẫn đến nhiều suy nghĩ phản cảm về cô hơn và số đông đảo bênh vực Tử Sâm.

Cô nhấn vào bài viết có tiêu đề nổi bật và đạt lượt xem nhiều nhất diễn đàn “Cố Tư Vũ ngoại tình phản bộ cựu học trưởng Tử Sâm, sự thật về người chống lưng bí ẩn.”

Một người có tài khoản Gomong đăng bài viết nói về sự việc giữa cô và Tử Sâm, bài viết được rất nhiều người bình luận nhiệt tình mà số đông là công kích cô và bênh vực phía Tử Sâm.

“Tôi đã không có thiện cảm với Cố Tư Vũ từ lâu rồi, đến trường cũng phải mang theo người bảo hộ ra vẻ gia đình mình quyền thế lắm hay sao?” Đồng học nữ viết.

“Đúng, tôi nể nang cô ta chỉ vì sợ cái người chống lưng kia mà thôi.”

“Lão già nào đó chăng? Cố Tư Vũ đã ăn nằm với ông ta hay chưa?” Bình luận này liền nhận được phản hồi.

“Chắc chắn rồi, đội nón xanh cho cựu học trưởng, nghe nói còn chửa hoang.”

“Hôm nay còn có mặt mũi đến ngồi dự thi, aida, da mặt thật dày...”

“Tốt nhất nên tẩy chay cô ta, cho dù kẻ chống lưng kia là ai thì có gì đáng bận tâm chứ?”

“Mọi người đều là con nhà hào môn, long phụng kỳ phùng, chưa biết thế nào trước.”

“Đúng đúng đúng, Cố gia tộc chẳng có tiếng tăm gì mấy, kẻ chống lưng cho cô ta lại không thấy mặt mũi. Để vào tâm làm gì? Cảnh vệ sao? Chúng ta thuê bao nhiêu cũng được!”

“Chẳng qua cô ta phô trương, muốn thể hiện mình.”

“Cho Cố Tư Vũ ả tiện nhân đó biết mặt mũi đi!”

“Dạy dỗ cô ta, sợ gì chứ!”

[...]

Cô đọc xong mấy lời này của bọn họ, hai hàm răng nghiến vào với nhau.

Đúng thật là miệng đời, không đắp chăn tỏ chăn có rận, một đám chó hùa theo nhau sủa bậy hay sao?

Dạo gần đây hiền lành quá cho nên ngồi hết lên đầu cô rồi, kiếp trước đừng nói là ngang nhiên nói xấu như này mà ngay cả ngẩng đầu nhìn cô trực diện cũng không dám nữa là.

“Tư Vũ, cậu không định giải thích chút sao?” Dĩnh Chi Tranh dè dặt hỏi cô.

Cố Tư Vũ cong môi, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại vừa cười vừa nói “Không cần phải giải thích, chó má nào hiểu tiếng người.”

Là bọn họ đã khiêu khích sự nhẫn nại của cô, Cố Tư Vũ cô từ trước tới nay kiêu ngạo nhiều như vậy vì cái gì chứ? Bởi vì cho dù cô có làm ra loại chuyện gì đi chăng nữa vẫn sẽ có người bảo hộ.

Điểm mạnh, tại sao không dám tận dụng?

“Có cần tôi tìm bác sĩ thú y hay không?” Cô viết bình luận sau đó gửi đi.

Ngay ba giây sau đó liền có phản hồi “Bác sĩ thú y làm cái gì?”

“Chẳng phải mấy người phát bệnh sao?”

“Bệnh gì chứ? Đâu ai bị bệnh?” Gomong phản hồi.

Do tài khoản của cô không dùng chính tên cho nên bọn họ không biết. Cố Tư Vũ không nhịn được phụt cười “Bệnh dại đó, từ nãy tới giờ chẳng phải chỉ sủa lung tung sao?”

Cơ hồ sau đó bọn họ bâu vào công kích cô bùng nổ, hộp thông báo tới liên thanh. Cô ngồi một bên ung dung bóc ra hộp bánh quy mà ăn, hứng thú nghe bọn họ nói nhảm về mình, ai nấy đều dựng ngược hết cả lông lên mà chửi rủa.

Cô lau lau mấy đầu ngón tay còn dính đường, bấm viết bình luận “Tôi là có ý tốt muốn tìm bác sĩ thú y cho mấy người chữa bệnh lại không cảm ơn tôi, buồn thật nha...”

“Lại nói thêm nữa, tôi được bao nuôi đấy thì làm sao, có kẻ chống lưng đấy thì làm sao, phô trương thể hiện đấy thì thế nào, hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.