Cố Tư Vũ đang cùng bọn họ mồm năm miệng mười, bỗng dưng nhận được một tiếng hét kinh thiên động địa đánh vào màng nhĩ.
“Oa oa oa! Thật là đẹp trai...!”
“Nhìn nam nhân kia xem nào? Oa oa oa, sắc đẹp thịnh yến a!”
Từ phía trong lớp các đồng học đã nhao nhao chạy ra bên ngoài, hú hét thật là chói tai, một số đó còn trực tiếp lao xuống dưới cầu thang vây kín lại một người đàn ông.
Cố Tư Vũ nghẹn miếng bánh quy trong họng, vỗ ngực một hồi mới trôi xuống được.
“Tư Vũ, cùng ra xem xem có chuyện gì?” Dĩnh Chi Tranh nhổm người ngồi dậy ngó qua bên ngoài khung cửa sổ, nhưng thực tiếc không đủ tầm nhìn xuống bên dưới sân. Nôn nóng nói với cô.
Cô tắt điện thoại, uống vội ngụm nước, cùng với lực kéo của cậu ta lôi ra ngoài kia sảnh của lầu hai.
Phải chen chúc mất thời gian mới chính diện nhìn được việc gì đang diễn ra, cụ thể thì mọi người chỉ thấy được sân trường rộng lớn kia đông đúc bao nhiêu đồng học đang xô đi đẩy lại lẫn nhau chỉ để chiêm ngưỡng nam nhân đang chậm rãi sải bước chân về phía huyền quan, dáng người cao thẳng tắp vận bộ tây trang đen huyền thần thái tản ra dư vị lãnh đạm.
Sải chân vừa đủ rộng, hắn ta hơi nghiêng đầu giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, tóc đen ngả xuống vầng trán thanh tú, nắng hắt phủ lên sống mũi cao mảnh một màu trắng sứ nhợt nhạt khiến khuôn mặt hắn tựa phân chia hai nửa sáng tối, hàng lông mày tỉ mỉ tạo ranh giới rõ ràng, đôi môi hoa hồng mím thành đường thẳng tắp nghiêm nghị.
Dường như khung cảnh chung quanh chẳng thể nào lọt nổi vào mắt hắn, hắn ta chậm rãi lôi ra chiếc máy điện thoại bên túi phải của quần âu, mặc kệ cho mấy nữ sinh kia gào thét chói tai vì sắc đẹp yêu nghiệt của bản thân. Ngón tay thon dài di chuyển trên màn hình, bấm một dãy số sau đó gọi đi.
Cố Tư Vũ cố gắng lắm mới cùng với Dĩnh Chi Tranh chứng kiến được màn này, ngây ngốc đứng bên cạnh cái lan can mà nhìn hắn ta, không có ý định lên tiếng gọi hắn tới gần đây vì sợ đánh vỡ mất mộng cảnh.
Lần đầu tiên cô có cảm giác bị con người này làm cho lay động, căn bản là do nhìn hắn lâu ngày thành quen mắt cho nên không nhận ra giá trị nhan sắc này lớn biết bao, thậm chí có thể nói trở thành điên đảo chúng sinh đem nhân gian loạn lạc.
Tu Thần Khước đứng dưới nắng, hai cầu vai rộng bọc trong âu phục cũng vì thế mà nhuộm màu cát lấp lánh, hắn một tay áp điện thoại lên vành tai một tay giơ lên nhìn mặt kính đồng hồ thuỷ tinh tản ra hơi lành lạnh. Hơi nhấp nháy mắt, mơ hồ có chút buồn ngủ.
Trong đám đông, chuông điện thoại của cô đồng thời reo vang mấy âm thanh.
Cố Tư Vũ hồn hoàn về xác, phản ứng đầu tiên là móc ra cái máy điện thoại nhìn màn hình, chưa kịp suy nghĩ gì đã luống cuống nhấn nghe.
“Tôi đến nơi rồi.” Giọng nói trầm thấp thô trọng của hắn xuyên thẳng đâm vào tai cô, đầu óc Cố Tư Vũ ầm ầm có thể thấy tia sét bổ dọc xuống.
Không phải chứ... đến bảo lãnh cô, cũng không nghĩ là gây sự chú ý như này, thật muốn chết quách đi cho xong, Tu Thần Khước đường hoàng là nam nhân sở hữu sắc đẹp thịnh yến nổi tiếng nhất Kinh Đô a!
Cố Tư Vũ khoé môi liên tục co giật, mất nửa tiếng không thốt nổi lên lời...
“Tư Vũ, em nghe thấy không?” Hắn lần nữa lên tiếng.
Bang bang bang, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt đỏ dần dần, cơ thể cũng tăng lên nhiệt độ nóng phừng phừng muốn bốc cháy.
Tư Vũ...
Tư Vũ, là Tư Vũ...
Tu Thần Khước chưa khi nào gọi cô bằng tên như thế kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, hắn đều cũng chỉ gọi cả họ lẫn tên của cô.
Bây giờ lại đột nhiên thâm tình gọi tên cô như vậy, thì cho dù cô có sợ con người này bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vẫn không nhịn nổi mà chấn động.
“Cố Tư Vũ, lập tức trả lời tôi.”
Cho tới lần thứ ba, giọng nói của người đàn ông đanh lại, mang theo hàn khí lạnh buốt. Cố Tư Vũ mới hoàn lại ba hồn bảy vía, từ trong u mê thanh tỉnh rối rít trả lời “Có có có! Em có, em đang nhìn anh a, là đang nhìn anh a...!”
Chỗ cô đứng là lan can lầu hai, trường học gồm bảy tầng, cho nên hắn ta rất dễ dàng phát hiện ra được cô. Mà mặc dù đồng học chen chúc chung quanh nhiều như thế, ánh mắt tựa biển đông của hắn vẫn chiếu rọi được đến.
Bọn họ chẳng ai có thì giờ mà để ý tới cô, tâm tư đều đã đặt hết lên cái nam nhân kia, bên cạnh Dĩnh Chi Tranh hồn phách trôi tận miền cực lạc thơ thơ thẩn thẩn. Cho nên cuộc nói chuyện này đương nhiên không để vào đầu...
“Người này là ai vậy? Sao lại xuất hiện ở trường chúng ta?” Đồng học nữ kia nhìn muốn rớt hai con ngươi mắt.
“Cũng quá là đẹp trai đi...”
“Thật muốn sinh con cho anh ta, liêm sỉ của tôi rớt hết tận nơi nào rồi kìa!”
“Má! Yêu nghiệt, không thể nào là phụ huynh được, anh trai ai sao?”
“Không biết ai a! Chưa từng gặp qua!”
Mọi người ồn ào thảo luận, Cố Tư Vũ ở bên lan can mắt đối mắt với hắn ta.
“Tới.” Tu Thần Khước lạnh lùng phun ra một chữ, đem ánh mắt quyét qua người cô, rồi hờ hững nhìn mấy người bên cạnh.
Trận la hét long trời lở đất vang lên, toán nữ sinh đổ rầm rầm “Ôi mẹ ơi! Nhìn tôi nhìn tôi, anh ấy nhìn tôi!”
“Nhìn tôi, nhìn tôi chứ!”
“Trứng rụng trứng rụng, anh ơi em có bầu rồi! Con mình đạp nè anh ơi!”
Hắn ta hơi khẽ chau lại chân lông mày kiếm, ngũ quan đã đem theo chút khó chịu.
“Cho em một phút, tới đây.”
Cố Tư Vũ ô a vài tiếng, không còn chút tâm tư quản người khác, từng cái lỗ chân lông hấp thu vào khối không khí lạnh lẽo, chưa kịp suy tính gì cả đã ba chân bốn cẳng lao ra khỏi đám người chạy thục mạng xuống phía dưới.
Chỉ sợ muộn một giây liền bị ánh mắt không có chút tình cảm nhân loại kia của hắn đâm cho thủng người...
Dưới ánh mắt chòng chọc của bao nhiêu đồng học trên dưới bảy tầng toà nhà và chung quanh sân trường đang vây kín thục mạng lao tới phía hắn.
“Cố Tư Vũ, cô ta định làm cái gì?”
“Chạy lại quyến rũ nam nhân ngay được? Hồ ly tinh!”
“Cút mau đi! Cố Tư Vũ, loại không biết xấu hổ!” Đồng học nữ nào đó đồng thời ném xuống một vật cứng, trượt qua trước mặt cô lăn tới dưới gót giày da của người đàn ông.
Tu Thần Khước nhìn chằm chằm viên đá to cỡ nửa bàn tay vừa lăn tới. Ngũ quan sắc lạnh co rút lại đem không khí hạ thấp xuống thâm u quỷ quái...
Hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo giống như quỷ luyện ngục bò ra bắn về hướng xuất phát tiếng chửi rủa lẫn hành động vừa rồi.