Chung quanh một màn vắng lặng, khu bệnh viện lớn như thế đều giống như bị loài quỷ ám dẫn đến căng thẳng. Ở trên chiếc Maybach đen xa hoa lặng lẽ đậu bên đường dưới tán cây Tùng đã héo khô trơ trọi lại còn bộ khung, trông như hình ảnh của một bộ phim kinh dị, đem da đầu kẻ khác kéo căng.
Tu Thần Khước ngồi trên ghế phía sau, chân hắn bắt chéo, thái độ nhàn nhã nhưng lại đem theo luồng khí chất cao ngạo uy nghiêm, ngũ quan trước sau như một lạnh lẽo xinh đẹp, ngón tay thon dài trắng như khối ngọc từng nhịp gõ lên tập tài liệu để trên cặp đùi, ánh mắt sâu thẳm thời khắc này tựa bao phủ bởi màn sương mù mờ mịt ảm đạm khiến đối phương không nhìn rõ được tâm tình hắn thế nào.
“Tu tiên sinh, hãy giao cho chúng tôi xử lý.” Anh em Hắc Huyền Bạch lên tiếng, giọng nói thực nghiêm túc.
Mà tại chỗ ngồi lái xe Adam biểu tình trên khuôn mặt cũng chẳng dễ chịu hơn là bao nhiêu, cậu ta bình thường hiền hoà là như vậy. Nhưng tại giây phút này cũng bày ra dáng vẻ không thể dung thứ được mà ngay cả lông mày cũng vo thành một cục trước trán.
Tu Thần Khước chậm chạm nhấc lên tập tài liệu, vẻ mặt người đàn ông biến đổi trong tíc tắc từ thâm trầm bỗng chốc chuyển sang cáu kỉnh doạ nạt.
“Đến đó đi.” Hắn ra lệnh, chiếc Maybach đen lăn bánh chuyển động, hoà vào dòng xe cộ tấp nập chảy đi như một dòng sông.
Cố Tư Vũ hiện tại ở bệnh viện trong lòng có linh cảm chẳng lành...
Thời tiết khoảng tháng mười, tiết trời âm u xám xịt. Se lạnh những buổi đầu mùa đông.
Tại căn nhà cấp bốn xuống cấp, chiếc xe hơi âm thầm dừng lại trước cánh cửa gỗ mục nát. Mơ hồ hình bóng bốn con người đổ dài trên nền đất, sau đó kẻ đi trước kẻ đi sau nối nhau tiến vào bên trong.
“Tu tiên sinh, cô ta vẫn đang ngấm thuốc mê.” Toán người đàn ông vạm vỡ bặm trợn lúc này thấy hắn ta liền cung kính thưa.
Tu Thần Khước ngũ quan trầm trọng mờ mịt giống như màn sương mù mỏng, đôi mắt tựa mãnh thú ẩn nấp bất cứ khi nào cũng có thể nhào ra cắn xé chung quanh hơi nheo lại “Làm cho cô ta tỉnh.”
Hắn hướng tới nhìn phía trong, đôi con ngươi như hai viên đạn bắn ra cắm sâu vào da thịt người khác. Dừng lại trên người cô gái nằm bất tỉnh, quần áo tả tơi yếu ớt bám víu từng mảnh còn sót lại đang che chắn trên cơ thể ả ta.
Toán người hung tợn kia vâng dạ đã hiểu, liền tiến đến gần ả thô bạo dùng sức lực giày vò cơ thể đang mềm oặt của ả, quần áo kia trút hết xuống tình cảnh khiêu dâm liền hiện ra, da thịt lồ lộ nằm thành một khối trên nền đất lạnh lẽo. Mà ả ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, có thể là do thuốc mê ngấm quá sâu.
Tu Thần Khước mặt không đổi sắc chứng kiến thân thể người phụ nữ, trong lòng đều lạnh kết tủa thành tảng băng. Mà đám Hắc Huyền Bạch cùng với Adam, một tia xúc cảm cũng không xuất hiện.
Đây chính là kết quả của việc đi theo ông chủ nhiều năm, câu thành ngữ chủ nào tớ nấy cũng không sai. Bọn cậu đường hoàng đối với nữ nhân đều không lọt vào mắt, cho nên có lột sạch nằm đó bọn họ cũng ngay cả lòng cũng không động.
Bất quá đám chân tay kia chỉ là loại tầm thường, trông thấy thức ăn ngon dâng tới miệng đã không nhịn nổi dục vọng lan tràn khắp các sợi dây thần kinh, bày ra dáng vẻ dè dặt mà nói “Tu tiên sinh, chúng tôi chơi cô ta được hay không?”
Tu Thần Khước mi tâm cũng không thèm động đậy, thần thái tự tại giống thần tiên hưởng trò vui, nhàn nhã sải bước tới chiếc ghế ở chính diện ngồi lên.
“Chơi đến tỉnh thì thôi.” Hắn nhếch khoé môi, vẻ ác độc lan rộng ra các đường nét cơ mặt.
Hàn khí ngùn ngụt toả ra từ người đàn ông, không gian vốn đã giống quỷ môn quan thời khắc này so với nó còn có thể đem linh hồn người khác sát phạt.
Toán người hung tợn kia vì e ngại hắn mà cũng trùng khí huyết xuống một chút, sau đó lại nghe thấy hắn cho phép bọn họ ai nấy đều đã không nhịn được khả ố mà cười, tiếng khoá quần kéo ra.
Tình cảnh cụ thể chính là toán người bọn họ chơi tập thể một cô gái, còn bốn nam nhân kia chỉ vô cảm đứng chứng kiến với vẻ mặt cấm dục.
Như thể bụi bẩn đó không chạm nổi tới họ.
“A...!”
Từ trong không gian vang lên một tiếng kêu dài đầy thảm thiết. Cô gái kia thống khổ quằn quại bên dưới thân hình to lớn vạm vỡ của mấy tên đàn ông, ả ta vặn vẹo thân hình lại bởi vì lực đạo mạnh mẽ kia đè xuống, từng cái nhấp vào ra ghê tởm nhớp nháp phía hạ thân tạo thành loại âm thanh lép bép do ma sát vật cứng với dâm thuỷ.
“A...! Cút ra!” Cố Kiều hoảng sợ kêu gào, từng trận đau đớn cuồn cuộn lên như sóng dữ, ả ta thế nào lại rơi vào tình cảnh này?
Một tên đàn ông đè chặt hai cổ tay ả kéo lên trên đỉnh đầu, Cố Kiều trân trối nhìn thẳng lão ta, nước mắt nóng hổi theo hai hốc mắt tràn xuống lã chã.
Ả mơ màng trông thấy Tu Thần Khước ngồi cách không xa, mắt thoáng tìm được điểm tiêu cự thống khổ mở miệng cầu xin “Tu tiên sinh... xin hãy cứu giúp tôi...”
Hắn trầm lặng quan sát ả ta, trong đáy mắt không nhiễm lấy một tia tạp chất, hoàn toàn bao phủ bởi màn đen không thấy đáy. Hắn không lọt tai lời của ả, giống như đang nhàn nhã xem một bộ phim tẻ nhạt.
Cố Kiều thân thể đung đưa mạnh mẽ theo từng nhịp dập của gã đàn ông, ả cắn chặt đầu lưỡi như muốn xoắn nát nuốt trôi xuống bụng. Tức giận lẫn xấu hổ lan trên khuôn mặt khổ sở của ả, tạo thành biểu cảm có chút kỳ quái.
“Tu tiên sinh... các đại nhân, xin hãy cứu giúp tôi, tôi thật sự không cố tình giết Cố Tư Vũ... tôi không có!”
Hắc Huyền Bạch đứng phía bên cạnh Tu Thần Khước ảm đạm lên tiếng “Có hay không còn cần cô khẳng định sao?”
Cố Kiều chịu đựng nỗi thống khổ trên thân thể cũng không biết làm gì ngoài việc khóc lóc, ả ta ghê tởm sự bẩn thỉu này tới tận khúc ruột gan.
Cố Tư Vũ! Nếu tao thoát khỏi đây, tao thề không để mày sống yên một phút!
Tao thề...!
Từng hồi dồn dập rồi lại phun, rồi lại từng kẻ tiến vào trong. Lần đầu tiên trong cuộc đời Cố Kiều ả ta phải chịu nhục nhã đến thế...