Sau một màn kinh diễm ghê tởm dây dưa, cô gái nằm thành một đường xiêu vẹo trên nền đất lạnh lẽo với tình trạng loã thể, các vết nhớp nhúa trên thân đủ để khiến kẻ khác nhíu mày rùng mình.
Chất dịch lỏng hoà trộn trắng đục kia vương ở trên khắp vùng bụng của ả, rồi từ trong hạ bộ chảy nhỏ giọt ra bên ngoài. Cố Kiều đã kiệt sức nằm im lìm, đầu ả nghẹo sang bên cạnh khiến mái tóc rối bù xù kia che đi mất nửa khuôn mặt thống khổ.
Mà toán cầm thú vừa rồi giải quyết xong nhu cầu của bản thân đã lần lượt nhận tiền từ chỗ Tu Thần Khước rời khỏi đó, không quan tâm tới sống chết của ả thế nào.
Khung cảnh chung quanh mấy chốc chỉ còn lại đám người Hắc Huyền Bạch cùng Adam, căn nhà cấp bốn tồi tàn theo thái độ của bọn họ trở nên kỳ quái dị hợm...
Người đàn ông đan xen năm đầu ngón tay thon dài lại với nhau hờ hững để dưới môi mỏng. Ánh mắt đen huyền sâu xa ý vị khó lường, vẻ mặt lãnh đạm cực độ không một tia dương sắc, từ đầu đến cuối chỉ thâm trầm mà nhìn ả phụ nữ nằm chật vật ở góc kia.
“Tu tiên sinh... tha mạng...” ả ta nghiến răng cắn chặt đầu lưỡi, miệng đã tràn đầy máu tươi.
Tu Thần Khước vẫn duy trì duy nhất một loại tư thế, đôi con ngươi không biến đổi nhìn chằm chằm ả cứ như thể đang nhìn con sinh vật nào đó dơ bẩn khiến hắn chán ghét muốn diệt trừ.
“Nếu Cố tiểu thư chết trong đám cháy, thì đòn sát phạt bây giờ đối với cô quá nhân từ rồi.” Adam một thân âu phục chỉnh tề điềm đạm nói, cậu ta tuy rằng ban đầu không ưa gì nữ nhân của ông chủ, nhưng dần dần về sau lại càng có thiện cảm hơn một chút.
Xưa nay Adam công tư phân minh, hơn nữa bảo vệ Cố Tư Vũ là mệnh lệnh tuyệt đối, cậu ta không thể vì thù địch riêng mà đem ra so sánh.
Nữ nhân kia của ông chủ dạo gần đây không phủ nhận thì thật khiến tâm tình mọi người buông lỏng xuống rất nhiều, trong đó có cậu.
“Hắc Bạch, Hắc Huyền.” Tu Thần Khước từ trong thâm trầm thoát ra, lúc này mở miệng.
Hai anh em Hắc Huyền Bạch theo lời hắn đi lên trước, chờ đợi mệnh lệnh.
“Phế tay chân cô ta.”
Cố Kiều nháy mắt từ trạng thái mơ màng toàn thân liền như bị châm một mồi lửa hừng hực cháy lớn “Tu tiên sinh... tôi xin ngài!” Ả ta dùng sức giãy dụa, giống như một con chằn tinh đang trườn qua lại.
Tu Thần Khước tay bắt nhịp gõ lên thành ghế, hắn hơi nhíu nhíu mi tâm “Còn cho rằng tôi không đủ khả năng tìm được cô? Nên nhớ, Tu Thần Khước này nhìn mặt trời sớm hơn cô những mười mùa xuân.”
Hắc Huyền Bạch giữ chặt lấy ả ta, ngữ khí lạnh lùng nói “Đắc tội ai cũng có thể, chủ nhân của chúng ta thì không.” Sau đó truyền tới một trận tiếng hét nghe tê tâm liệt phế hoà lẫn với tiếng xương khớp kêu vang giòn tan, gẫy vụn.
Đồng thời hai cánh tay cùng chân của Cố Kiều bị hai nam nhân không thương tiếc phế đi.
Ả ta ré lên từng hồi đau đớn, giống như con bạch tuộc co quắp nằm vặn vẹo trên nền nhà, tứ chi gãy nát không còn cảm giác. Da đầu Cố Kiều run rẩy từng hồi, từng trận tê buốt kéo lên trên đại não ả co rút kịch liệt.
Tu Thần Khước thẳng tắp trên ghế đứng dậy, hắn rũ mi mắt nhìn lên phần cổ tay được bao bọc bởi ống tay áo cắn xén khiêm tốn, ánh sáng phản quang lành lạnh từ mặt kính đồng hồ tản ra vừa vặn lọt vào đáy mắt hắn.
Mười một giờ trưa...
“Ép cô ta uống xuân dược rồi tống vào trại chó săn, để cho những con Mastiff lớn nhất chơi cô ta đi.”
Adam nghe được câu này, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi. Mastiff Anh là giống chó rất lớn, phát triển đến chiều cao ngang một người trưởng thành, để cho tiện nhân kia uống xuân dược rồi thả cùng bầy chó? Ông chủ của bọn cậu tàn nhẫn nhiều như vậy, tuy không phải chưa từng chứng kiến qua cách sát phạt người khác của ông chủ, nhưng bất quá thì chỉ có bắn chết hoặc từng dao cắt thịt, chưa khi nào dùng loại hình này.
Quả nhiên chỉ cần chuyện dính dáng đến Cố tiểu thư, ông chủ liền vung đòn sát phạt kinh hoàng nhất.
“Cố Tư Vũ chưa có ăn cơm trưa, bây giờ tôi trở về mua cháo cho cô ấy.” Hắn xoay người muốn rời đi “Giải quyết thật gọn gàng.”
“Vâng thưa ông chủ.” Hắc Huyền Bạch gật đầu đã hiểu.
Cố Kiều trợn trừng mắt ai oán nhìn hắn ta, máu theo khoé miệng tràn xuống thật thê thảm. Cùng là con người, cùng chung dòng máu, Cố Tư Vũ có gì hơn ả mà lại được sủng ái nhiều như vậy? Thật bất công, ả hãm hại cô ta một lần, liền nhận được kết cục gấp nhiều lần “Cố Tư Vũ có gì hơn tôi...” ả ta nghiến chặt răng, thật vất vả lên tiếng.
Tu Thần Khước hơn ngừng lại, từ trên cao trùng mắt xuống nhìn ả ta, khoé môi trào phúng nhếch lên thành một đường cong ma mị “Hơn cô ở điểm, tôi yêu thích cô ấy.”
Phải, chỉ cần hắn yêu thích cô thôi, thì bất cứ điều gì ở cô trong mắt hắn cũng thật hoàn hảo.
Một câu trả lời đánh gục mọi suy nghĩ trong lòng Cố Kiều, đau đớn lan truyền khắp cái sợi dây thần kinh của ả, nhưng chỉ duy nhất có lòng hận thù bùng cháy hừng hực.
Tu Thần Khước cùng Adam rời khỏi căn nhà cấp bốn, Cố Kiều không lâu sau được Hắc Huyền Bạch hộ tống đến trại chó săn cách đó một ngọn núi.
Ả ta đã sớm đau đớn tới mức bất tỉnh, Hắc Huyền kéo ả trên mặt đất như một đống đồ vô giá trị, Hắc Bạch đi phía trước mở ra cánh cổng sắt cao kiên cường bao bọc trại huấn luyện chó Mastiff.
Trại huấn luyện này thuộc quyền quản lý của một vị bằng hữu thân tình cùng Tu Thần Khước, tuy dưới danh nghĩa là một sở động vật bình thường nhưng những con Mastiff hung mãnh này được đào tạo để giết người, trong giới hắc đạo chúng được sử dụng như một loại vũ khí phổ biến và giá rao bán cao, chúng được đề xuất ra làm lá chắn để qua mặt an ninh những vụ thảm sát hàng loạt.
“Cơn gió nào đưa hai người đến đây?” Người đàn ông điển trai đứng trước mặt Hắc Bạch lười biếng dựa lưng vào thành tường, một tay đút bên túi quần lửng ngang gối, một tay xoa xoa mái tóc đen có chút rối loạn, dưới bọng mắt có vài quầng thâm xám xanh, hình như vừa từ trong giấc ngủ thanh tỉnh lại.
“Tu tiên sinh phân phó chúng tôi chăm sóc tốt người phụ nữ này, nói chúng tôi mang đến chỗ anh.” Hắc Huyền quẳng Cố Kiều xuống gót chân anh ta, đạm bạc nói.
Thẩm Kiêu giật mình lùi người về phía sau “Mẹ kiếp! Doạ chết ông rồi, con điếm nào thế này?”
“Tống ả ta cùng mấy con Mastiff đi, tự sinh tự diệt.” Hắc Bạch đứng đối diện với Thẩm Kiêu.
Anh ta lúc này tỉnh hẳn ngủ, dùng cánh tay đầy những cơ bắp chặn Hắc Bạch lại không để cho tiến vào trong nữa. Dùng chất giọng không thể tin được mà nói “Này này này, ông đây lúc nào đồng ý để cho con đàn bà bẩn thỉu đó ở chung với bảo bối của ông chứ?”
“Tu tiên sinh có lời, nếu anh không đồng ý, liền phóng hoả trại chó ngay lập tức.” Hắc Bạch nhạt nhẽo phun một câu.
Thẩm Kiêu nghiến răng, tức giận chỉ tay vào Cố Kiều nằm như bạch tuộc bất tỉnh trên nền đất, thân thể loã lồ toàn những vết bầm tím chằng chịt trên da thịt.
“Con mẹ nhà Tu Thần Khước! Tổ tông nhà hắn! Để đám bảo bối của ông ăn cô ta có mà ngộ độc chết à? Hắn còn có lương tâm hay không vậy?!”