Những ngày sau đó, cô bé dường như không thiếu hôm nào không đến chơi với hắn, mỗi ngày đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, khi thì là bánh kem, khi thì là mứt hoa quả, khi thì là kẹo dẻo...
Mà mỗi lần đem đồ ăn ngon đến, hắn đều đã đứng chờ sẵn ở đó rồi.
Qua lại một thời gian dài, tới mức hắn còn đặc biệt sắp xếp một bộ bàn ghế ngoài sân vườn. Khi nó đến sẽ ngồi phía bên ngoài, hắn ngồi bên trong, khoảng cách hai người phân chia bởi một cánh cổng sắt.
Nó nhiều lần tìm cách đột nhập vào toà lâu đài để có thể chơi đùa cùng hắn, thế nhưng mà áp dụng mọi phương thức lại không có cái nào hiệu quả. Trong lúc bức bối, nó thuận miệng hỏi hắn một câu.
“Anh đẹp trai này, anh không thể ra ngoài sao?”
Ngón tay còn đang lật sách của hắn hơi dừng lại, sau đó hắn nhàn nhạt đáp “Không thể.”
“Hehhh? Tại sao ạ?”
“Vì không được cho phép.”
Cả tuổi thơ của hắn đã luôn bị vây khốn ở nơi này, cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng được phép rời khỏi, mà sau khi cha hắn chết đi thì hắn càng ít khi có cơ hội tiếp xúc với bất cứ ai ngoài hai người làm việc trong toà lâu đài.
Chỉ có nó là ngoại lệ.
Bất quá những lời này hắn chỉ nghĩ trong lòng, không nói ra ngoài miệng.
“Tiểu Vũ nghe nói trong toà lâu đài anh đang sống có ma đó, anh không sợ ma hả?” Nó làm mặt xấu đe doạ.
Hắn rũ mi nhìn nó một cái “Em mới là ma.”
“Hứ, thật không có mắt mà, anh có thấy con ma nào dễ thương như Tiểu Vũ chưa?”
Hắn im lặng không đáp, tiếp tục đọc sách.
Nó buồn chán ngồi ở một bên, gục mặt xuống bàn, chăm chú ngắm nhìn hắn.
Cậu thiếu niên vừa tròn mười lăm tuổi này lại có khí chất vô cùng phi phàm, hắn mặc đơn điệu một chiếc áo phông trơn màu đen và quần vải thô, thế nhưng cũng không thể nào lấn át đi vẻ ngoài trác tuyệt kia, khuôn mặt hắn lập thể tiêu chuẩn, đôi mắt của hắn rất đẹp, đen huyền tinh xảo, hai hàng mi dài cong cong, da thịt trắng trẻo như ngọc...
“Làm sao vậy?” Tựa hồ phát hiện ra cô bé vẫn luôn chăm chú nhìn mình, hắn nhàn nhạt hỏi, cũng không ngẩng đầu, lực chú ý còn ở trên quyển sách.
“Anh thật xinh đẹp.” Nó bất giác thốt lên một câu.
Tu Thần Khước “...”
“Anh còn đẹp hơn cả Tiểu Vũ nữa, ôi sao mà lại bất công như vậy chứ...”
Vành tai trắng trẻo của ai đó bỗng hồng hồng.
Kế tiếp từng mảnh ký ức mơ mơ hồ hồ tràn đến, nối tiếp nhau tựa như một thước phim dài tập chiếu trong trí não của hắn. Cảnh sắc di chuyển, tua chậm ở trước mắt...
Bởi vì bị giam nhốt một khoảng thời gian quá lâu, cho nên có đủ loại thức ăn chưa bao giờ hắn được thưởng thức và đủ loại trò chơi hắn chưa bao giờ biết đến được thử qua, đối với hắn đó dường như là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong mười lăm năm cuộc đời.
Chỉ cần hắn gọi tên, nó sẽ tiến về phía hắn như thể một đoá hoa...
Năm hắn mười lăm tuổi, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thế giới mới thông qua nó.
Nhưng mà mọi thứ không kéo dài được bao lâu.
Giống như một loại hoạt ảnh, nó chỉ là đứa trẻ, sẽ rất nhanh quên đi khoảng ký ức tươi đẹp này. Tất cả, cũng chỉ còn lại mình hắn nhớ, nhớ thật kỹ, cất giữ mọi thứ thật sâu, sâu đến mức cho dù hắn tan thành tro bụi cũng không bao giờ có thể quên đi được giữa chúng ta đã có vô số kỷ niệm đẹp đến nhường ấy.
“Anh đẹp trai, sau kỳ nghỉ hè này em sẽ không đến gặp anh được nữa.”
Ngón tay dài cầm một chú gấu bông nhỏ của hắn hơi khẽ run lên. Nhưng hắn rất nhanh ổn định lại cảm xúc, hắn rũ mi mắt, nhàn nhạt đáp “Ừm.”
“Anh sau này phải tự chăm sóc tốt mình đó, Tiểu Vũ không thể đem đồ ăn ngon đến cho anh nữa rồi.” Khuôn mặt phúng phính của cô bé có chút tiếc nuối.
Hắn không ngẩng đầu nhìn nó lấy một cái, như cũ đáp “Ừm.”
“Tiểu Vũ hi vọng năm sau sẽ gặp lại anh, nhưng mà có vẻ như là vĩnh viễn không thể rồi... bởi vì bà ngoại của Tiểu Vũ đã chuyển đến nơi Tiểu Vũ chung sống, sau này Tiểu Vũ không thể tuỳ tiện đến đây nữa a.”
Nó nói xong, mang một cái bọc đặt lên trên bàn gỗ, sau đó đem rất nhiều bánh kẹo từng cái một đưa cho hắn. Cùng với vài thứ đồ chơi như là bộ bài hoạt hình, quân cờ, xúc xắc...
Cô bé chuyên tâm quảng bá sản phẩm một hồi lâu, miệng nhỏ không ngừng thao thao bất tuyệt. Chỉ kịp trông thấy tròng mắt cậu thiếu niên hơi đảo qua, con ngươi đen nhánh hiện ra một tia hốt hoảng.
“Anh đã nhớ lời Tiểu Vũ nói chưa?” Nó hỏi hắn.
Tu Thần Khước ngón tay siết chặt thứ đồ chơi mình cầm trong tay, nâng mắt nhìn nó “Em có muốn vào đây không?”
“Có thể sao? Nhưng bằng cách nào ạ?” Nó vui mừng cười toe toét, nhanh nhảu hỏi.
“Tiểu Vũ.”
Lần đầu nghe hắn gọi tên nó, nó hơi sửng sốt một chút, chớp chớp mắt hạnh đáp “Vâng?”
“Anh là kẻ rất ích kỷ.”
Nó nghiêng đầu nhỏ, cố gắng hiểu ý hắn muốn nói, nhưng bản tính đứa trẻ vốn đơn thuần. Không biết hắn rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, chỉ thuận miệng nói những lời thật lòng “Dù cho anh có như thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Vũ vẫn thích anh nhất mà.”
“Em nói thật chứ?” Đôi con ngươi đen nhánh của cậu thiếu niên hơi thẫm lại.
Nó gật đầu chắc nịch “Vâng ạ!”
“Em không muốn rời xa anh đâu đúng chứ?”
“Tất nhiên là không muốn rồi...”
Lúc này khoé môi hắn mới chậm rãi cong lên, trên gương mặt trác tuyệt mà lạnh lùng của hắn xuất hiện một cười hiếm thấy “Vậy thì đến đây với anh.”
Sau đó, hắn nói vài câu với người đàn ông trung niên lần trước đã đưa nó về nhà. Người đàn ông trung niên tuân theo lời hắn, đem cánh cổng sắt cao chọc trời tháo khoá, nặng nề mở ra.
Cánh cổng sắt cao lớn kiên cố mở ra lại như thể đang khiến mặt đất rung chuyển, lối vào bên trong khuôn viên của toà lâu đài hiện ra trước mắt nó.
Nó vui vẻ cười khanh khách, hưng phấn nhảy chân sáo đến trước lối vào. Ngẩng đầu nhìn cánh cổng luôn ngăn cách mình và anh đẹp trai cuối cùng cũng đã được mở ra, trong lòng không khỏi thích thú.
“Oaaa, anh ơi! Cánh cổng đó mở ra thật rồi nè!”
“Đến đây.” Hắn đưa tay về phía nó, biểu cảm trên khuôn mặt chẳng qua chỉ thâm trầm đi vài phần, vẫn là một dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.
Nó gật đầu, nhanh nhẹn chạy đến, tay nhỏ nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.
Hắn dẫn nó đi vào trong toà lâu đài, con bé hớn hở nhìn ngó mọi thứ xung quanh, mà không hề hay biết cánh cổng lớn đằng sau đã chầm chậm khép lại.