Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Chương 119: Chương 119: Hồi tưởng (3)




Toà lâu đài mà hắn sống nằm ở ngọn núi hẻo lánh xung quanh cây cối um tùm che phủ, toà lâu đài to lớn sừng sững kiên cố hoàn toàn bị bao quanh bởi hàng rào chắn bằng sắt và có rất nhiều bụi dây gai.

Toà lâu đài thoạt nhìn có vẻ lâu đời, nội thất bên trong cũng không có gì quá đặc biệt, một gian phòng khách với bộ ghế sofa hơi cũ, trên tường nhà treo lên vài bức tranh cổ điển, phía cuối gian khách là hành lang dài hình xoắn ốc nối tiếp lên trên lầu. Tuy toà lâu đài rất rộng lớn nhưng chỉ có hai người làm, một người đàn ông trung niên lúc nào cũng lầm lì và một bà lão giúp việc.

Hai người cùng nhau ăn nhiều thức ăn ngon, hắn còn dẫn nó tham quan phía sau khuôn viên của toà lâu đài, một hệ thống vườn tược phong phú sinh động khác hẳn với vẻ lạnh lẽo bên trong, vườn tược trồng trọt rất nhiều loại hoa và cây ăn quả. Chính giữa khuôn viên còn có một cái hồ nước nho nhỏ, bên trong nuôi vài con cá cảnh, phía trên có lầu vọng các, nó vô cùng yêu thích vui vẻ cùng hắn ngồi ăn điểm tâm, hắn chăm chỉ đọc sách, hai người hoà hợp vô cùng, tạo nên một khung cảnh hài hoà thuận mắt.

“Anh đẹp trai, nơi này đúng là rộng thật nhưng mà chán quá à...” Nó gặm hết hai cái đùi gà, miệng đầy thức ăn nhồm nhoàm nói.

Hắn nâng mắt nhìn nó một cái “Em thấy chán sao?”

Nó lắc đầu “Ở cùng anh thì không chán chút nào.”

“Nhưng mà, lúc anh ở một mình anh không cảm thấy chán sao, nếu là Tiểu Vũ thì Tiểu Vũ sẽ buồn bực phát điên lên được ấy.”

“Có một chút.”

Mãi cho đến khi sắc trời chạng vạng tối nó mới giật mình nhớ ra là nó còn chưa trở về nhà.

“A, nguy rồi!” Nó kêu lên, vội vàng từ trên ghế phiến đá nhảy xuống “Em phải đi về thôi, nếu không thì bà ngoại sẽ rất lo lắng!”

Động tác lật sách của hắn hơi dừng lại, sau đó hắn cũng đứng dậy “Ừm, đi thôi.”

Đợi nó vừa mới xoay người đi ở phía trước một khoảng cách nhất định, đôi con ngươi của cậu thanh niên lẳng lặng chuyển tối.

Hắn liếc nhìn ly trà để trên mặt bàn, khua tay qua một cái đem ly đập vỡ, tất cả chỉ xảy ra trong vòng ba giây đồng hồ, sắc mặt cậu thanh niên không chút biến động, càng không có lấy một tia do dự vươn bàn tay tinh xảo như khối ngọc chà xát lên đống mảnh sành.

Vô số những mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay hắn, máu tươi đã sớm chảy đến đầm đìa, hắn không nhíu mày lấy một cái, tiếp tục ở trên đống mảnh sành chà xát thật mạnh.

Ánh mắt đen nháy không một nhiễu loạn của hắn nhìn chăm chú bàn tay đang chảy đầm đìa máu, có chút khinh thường, lại như thể đó không phải vết thương trên cơ thể mình, lạnh nhạt đem mảnh nhọn cứa xuống mấy vết rách thêm thật sâu.

Đến lúc bàn tay hoàn toàn nát bấy, máu đỏ không ngừng tuôn ra. Hắn mới trầm giọng kêu khẽ một tiếng.

Nó vừa nghe thấy tiếng hắn đã hốt hoảng chạy đến “Anh làm sao vậy?”

Nhìn bàn tay phút trước còn đẹp như khối ngọc giờ phút này đã trở thành một đống máu thịt lẫn lộn, còn sót cả mảnh vỡ li ti đâm ở trong da, cảnh tượng không khỏi nhức mắt, nó khóc toáng cả lên, nháo nhào khắp nơi một trận.

“Làm sao bây giờ? Huhu, anh có đau lắm không? Tiểu Vũ giúp anh băng bó lại, mau mau làm gì đó...” Nó cầm lấy bàn tay đang không ngừng chảy đầm đìa máu tươi của hắn, khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.

Gương mặt cậu thanh niên hơi có chút trắng bệch “Không sao, em nhanh đi về đi.” Trong giọng nói hắn còn nhiều hơn phần nín nhịn sự đau đớn.

“Tiểu Vũ giúp anh băng bó lại... Tiểu Vũ giúp anh chữa trị...” Nó hoảng loạn kéo hắn đi.

“Không cần đâu, em nhanh trở về đi.”

Nhìn máu chảy càng nhiều, nó càng khóc to, liên tục lắc đầu “Không về không về, Tiểu Vũ sao có thể trở về được? Tiểu Vũ sẽ ở cùng anh, ở cùng anh mà, mau tìm thứ băng vết thương...”

Dường như chỉ đợi một câu nói này, tròng mắt sâu kín của hắn loé ra một tia ám manh không dễ gì thấy được.

“Em sẽ ở lại sao?”

Đại khái là vì quá lo lắng mà nó ngay lập tức gật đầu lia lịa “Tiểu Vũ ở lại, Tiểu Vũ ở lại cho đến khi anh khỏi vết thương a, anh mau chữa trị qua một chút...”

Trên mặt cậu thanh niên thần sắc trắng bệch, lại dần dần phục hồi về nguyên trạng. Tựa như con ác thú thu lại nanh vuốt cùng bản tính nguyên thuỷ, ẩn nấp sâu vào trong cơ thể kí chủ, không để cho bất cứ ai có thể nhìn ra.

Đêm đã khuya.

Toà lâu đài chìm vào tịch mịch, chỉ có ánh đèn màu da cam nhàn nhạt hắt xuống nền sảnh đá hoa. Phản chiếu một khung cảnh có chút lạnh lẽo trống trải.

Bà giúp việc làm ít cháo hành cho hắn, bởi vì vết thương ở tay quá nặng cho nên hiện tại hắn phát sốt.

Nó nhận lấy tô cháo hành từ tay bà giúp việc, lễ phép cảm ơn, sau đó vội vàng đi lên lầu.

“Anh đẹp trai, dậy ăn chút cháo nào.” Nó gọi hắn.

Hắn nằm im lìm trên chiếc giường tối màu, nghe thấy tiếng nó, mới chậm chạp nâng mí mắt. Lẳng lặng nhìn về phía nó, tròng mắt đen sâu kín thanh nhuận lương bạc giờ phút này bởi vì thân nhiệt đã lên quá cao mà có chút mê ly.

Hắn mặc một bộ đồ ngủ xám nhạt, thân người hơi gầy, tóc đen tuyền xoã xuống che đi vầng trán thanh tú, hai bên mặt đã sớm bị nhiệt độ nóng bỏng hun cho đỏ lên.

Nó nghiêm túc bưng tô cháo hành đặt xuống bàn kệ, cầm một cái muỗng, nhanh nhẹn tiến lại gần “Nào, há miệng để Tiểu Vũ đút cho anh nha.”

Hắn nhìn muỗng cháo hành kia một cái, sau đó nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, xoay người, tay kéo tấm mền chuẩn bị nằm xuống, không có ý định muốn ăn.

“Nào, ăn một chút thôi...” Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, hạ thấp giọng mình xuống nỉ non “Anh phải chú ý đến vết thương chứ? Tiểu Vũ đã không về nữa chỉ để ở lại đây chăm sóc cho anh thôi đó.”

Nó cầm tô cháo hành, múc một muỗng rồi cẩn thận thổi cho nguội “Bây giờ nếu anh không ăn Tiểu Vũ sẽ đi về đó nha.”

Nghe nó nói thế, hắn cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn chằm chằm muỗng cháo hành, ghét bỏ nhíu mày.

“Khi nào anh đẹp trai ăn xong, Tiểu Vũ hứa sẽ kể chuyện cổ tích cho anh nghe a, nào, há miệng ra, ăn một chút thôi...”

Nó chớp thời cơ hắn buông lỏng phòng bị liền tấn công trực diện, đưa muỗng cháo thật nhanh đút vào miệng hắn.

“Anh muốn nghe Tiểu Vũ kể nàng bạch tuyết và bảy chú lùn không?”

Hắn khẽ gật đầu.

“Được nha, chuyện là như thế này, ngày xửa ngày xưa...” Nó vừa kể chuyện vừa múc thêm một muỗng cháo, bắt đầu đút cho hắn ăn.

Không gian tịch mịch chỉ nghe âm thanh va chạm của muỗng vào thành tô sứ cùng với tiếng kể chuyện, nó đút từng miếng cẩn thận cho hắn, so với chăm trẻ con còn cực hơn. Mà nó cũng là trẻ con đó nha, như thế nào lại phải chăm ngược lại một cái người thanh niên đã mười lăm tuổi?

“Anh nuốt hết đi.” Nó nhắc nhở.

Hắn há miệng, nó lại đút thêm một muỗng.

“Tiểu Vũ đã nói với anh là đừng có ngậm cháo trong miệng như vậy mà!”

Hắn chậm rãi nuốt cháo ngậm trong miệng xuống.

Ngoài trời đêm mưa phùn lâm thâm.

Trong phòng, hai thân ảnh một lớn một nhỏ, câu chuyện chậm rãi vang lên theo lời kể rất lâu sau đó.

Hồi ức lũ lượt tràn về, tất cả mọi thứ đều vô cùng rõ ràng chiếu ở trong đầu hắn. Thậm chí ngay cả một chi tiết nhỏ cũng cực kỳ sắc nét, cho thấy đoạn hồi ức này đối với hắn mà nói là vô cùng trọng yếu, được cẩn thận chôn kín tận sâu bên trong tâm trí, thời khắc này từng chút từng chút một bị đào xới lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.