Cố Tư Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm, đôi mắt hạnh nhân khe khẽ cụp xuống.
Vậy là xong rồi?
“Cố tiểu thư...”
“Tôi muốn yên tĩnh một mình.” Cô trả lại điện thoại cho tên vệ sĩ, hướng phía cậu ta nói một câu.
“Vâng thưa Cố tiểu thư.”
Cậu ta nghiêm nghị cúi đầu.
Cố Tư Vũ yên lặng ngồi lên trên nệm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, loại phong cảnh xa xỉ như vậy thật khiến người khác yêu thích.
Một cẩm viên lớn với cấu trúc mái vòm, các loài hoa quý đua nhau nở toả ra mùi hương thơm thanh thoát mà nhẹ nhàng.
Trước đây cô không để ý tới những thứ này, ngược lại đối với nơi kiềm chế tự do của mình lại vô cùng căm ghét, vốn dĩ không nhận ra giá trị nhan sắc của chúng huống hồ gì là ngồi yên ngắm nhìn.
Trải qua một kiếp người, chết năm vừa mới hai mươi lăm tuổi, tuổi mà đáng ra người con gái đẹp nhất thì số phận của cô lại không được như thế.
Tự do, tôn nghiêm, gia đình, bạn bè, tình yêu, cô mất đi hết thảy chỉ vì gặp được hắn ta...
Nhưng nếu cô chịu hoà hảo mối quan hệ này với hắn thì có lẽ cô vẫn còn cơ hội thoát ra khỏi cái nhà tù vô hình này, đã cứng đối cứng không được thì cô chỉ còn có thể dùng cách lạt mềm buộc chặt.
Suy nghĩ miên man trong đầu một hồi, rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô mơ thấy khoảnh khắc lúc bản thân trầm mình trong dòng nước lạnh ngắt vô tình kia. Ngay thời khắc cô cảm giác thân thể nhẹ bẫng, một khuôn mặt quen thuộc mờ mờ ảo ảo hiện ra.
“Cố Tư Vũ!”
A... là hắn, tên ác ma sống Tu Thần Khước.
Cô trông thấy người hắn ướt đẫm nước, mái tóc đen nhánh được chăm sóc kỹ càng thường ngày rũ xuống bết bên trên vầng trán cao tinh tế. Đôi mắt đen như viên hắc diệu thạch trong mọi hoàn cảnh đều trầm lắng không biến sắc, thời khắc ấy hình như vì cô mà nhiễu loạn, mấy tia ánh sáng nhảy nhót nơi đáy mắt kia khiến cô muốn đưa tay chạm vào, hắn làm sao thế?
Bộ dạng không trầm ổn lạnh lẽo như thường ngày, đôi mắt hắn bây giờ rất sống động, lại còn đem theo chút gì đó khẩn trương.
“Cố Tư Vũ!”
Giọng nói giống như là hắn đang van xin cô vậy.
A, Tu Thần Khước hắn, cao ngạo tự tại lại lãnh diễm vô tình như vậy, làm gì có chuyện van xin bất cứ ai.
Thời điểm mơ hồ hắn đang nói cái gì đó thì cô bừng tỉnh, mồ hôi bịn rịn trên trán.
Sắc trời lúc này từ ban ngày đã chuyển sang màu vàng nhạt, Cố Tư Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra là cô ngủ thiếp đi trên giường của Tu Thần Khước?
Nhưng giấc mơ vừa nãy là như thế nào?
Vì sao cô lại mơ thấy những việc của kiếp trước sau khi đã chết đi chứ?
Cố gắng nhớ lại lúc đó hắn nói gì, nhưng đối với một giấc mơ cô thường tỉnh dậy liền quên sạch sẽ.
Tiếng xe hơi chuyển động tiến vào trong cẩm viên, giờ này có lẽ Tu Thần Khước cũng đã về.
Cố Tư Vũ thu xếp lại những vấn đề khó hiểu quẳng ra phía đầu, nhanh chóng quay lại giường kéo chăn chùm kín mặt mình giả vờ ngủ, cô hiện tại không muốn cùng hắn đối mặt chút nào.
Mấy phút đồng hồ sau đó cô đã nghe thấy tiếng giày da nện trên nền sảnh hướng về phía phòng.
“Tu tiên sinh, Cố tiểu thư...”
Mấy tên vệ sĩ lại đang chuẩn bị tường thuật báo cáo những việc cô làm trong ngày với hắn, Cố Tư Vũ ngay lập tức dỏng tai lên nghe ngóng.
“Cô ấy hôm nay không có đòi đập phá thứ gì, như là biến thành người khác vậy.”
Cố Tư Vũ “...”
“Được rồi, lui đi.” Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông chậm rãi vang lên.
Đám vệ sĩ vừa bước chân rời khỏi, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Tu Thần Khước nhẹ nhàng đến cạnh giường cô, trên nệm vì trọng lượng của hắn mà trũng xuống một mảng.
Nhịp tim của Cố Tư Vũ cũng theo từng động tác nhỏ của hắn mà tăng vọt, treo lơ lửng ở cổ họng. Hắn nhấc tấm chăn phủ trên người cô ném sang một bên, sau đó sải tay to lớn bao bọc lấy cả thân thể nhỏ bé của cô ôm lọt thỏm vào trong lòng hắn.
“Tôi biết em chưa có ngủ.” Giọng nói của Tu Thần Khước có đem theo giễu cợt.
Cố Tư Vũ dè dặt xoay người, vừa vặn để mình nằm trong tư thế thoải mái nhất, khi đối diện với đôi con ngươi nguy hiểm kia của hắn ngay lập tức cả người liền run rẩy.
Chấp niệm đối với con người này quá sâu, cô vẫn không thể buông xuống được đoạn ký ức tồi tệ của kiếp trước.
Hắn lại không có để ý cô quá nhiều như thế, nâng lên ngón tay thon dài như ngọc một động tác sờ sờ bên trên cái trán của cô, mở miệng nói “Ngày hôm nay rất ngoan?”
Cô hơi dừng lại một chút thẫn thờ, chính là gặp quỷ mới nhìn ra nét ôn nhu của hắn ta, sau đó vừa kịp nhận thức mới gật đầu cái rụp.
Tu Thần Khước tâm tình không tệ, hắn đặt đầu mình lên gối gần sát với hõm cổ của cô, hơi thở thô trọng nặng nề phả lên gáy, khiến Cố Tư Vũ cả thân thể hơi có chút gượng gạo, căng cứng như khối tượng gỗ mà nằm trong lòng hắn, không dám cử động dù chỉ một động tác nhỏ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy đến nỗi bả vai chính mình tê cứng.
Cuối cùng không chịu nổi, liền khẽ khàng xoay người lại, bắt gặp hắn đang yên lặng ngủ, nếu bình thường khi tỉnh táo nói Tu Thần Khước là ác ma sống thì lúc ngủ hắn ta là thiên sứ.
Hai hàng lông mi dài nhảy nhót xinh đẹp như những cánh bướm uyển chuyển múa theo điệu nhạc, da mặt trắng màu ngọc, sống mũi cao thanh mảnh lại đem theo lạnh lùng nghiêm nghị. Môi mỏng hồng phớt hơi mím lại, lông mày đen huyền rậm rạp hình lưỡi kiếm, có nhiều người từng nói hắn chính là bức tượng điêu khắc thượng đế dạo chơi lỡ tay đánh rơi xuống trần thế bụi bặm.
Cô vô thức đưa tay lên chạm vào những sợi lông mi mỏng đen tuyền của hắn, thật muốn sờ sờ một chút.
Lúc này, hắn chầm chậm nâng lên mí mắt liền mở ra.
Đôi con ngươi lạnh lẽo không chút tàn dư ánh sáng bây giờ hơi mập mờ nguy hiểm, sau khi hắn tỉnh ngủ thật giống như con mãnh thú rình mồi nhìn chòng chọc vào cô, Cố Tư Vũ nhìn sâu vào mảng u ám trong mắt hắn, lại tựa như chìm vào hố đen không có lối thoát, cuốn hút một cách triệt để.
“Muốn cái gì?” Hắn bỗng lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
A? Hả? Muốn cái gì muốn?
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt, khó hiểu đáp “Anh nói gì nha?”
Tu Thần Khước chống tay xuống nệm nâng người ngồi dậy, ánh mắt hơi rơi lên trên mấy ngón thon trắng ngần của cô nhìn một hồi lâu.
“Tay em, muốn sờ má tôi sao?”
“Ách?” Cố Tư Vũ ngậm miệng, cắn cắn môi dưới, thật là hắn ta thế nào lại nghĩ rằng cô muốn sờ má hắn chứ?
“Tôi không có! Tôi không có muốn sờ má anh nha, tôi là muốn sờ múi bụng của anh!”
Đây chính là lỡ mồm nói ra thôi có được không?
Cô chắc chắn là không có thông qua não mà nghiêm thật thốt ra, trong lòng Cố Tư Vũ ớn lạnh một trận, thật muốn tát ba cái vào mặt mình mà!