Tôi Và Bạn Già Cùng Nhau Sống Lại

Chương 1: Chương 1: Kết hôn cái quái gì




Toàn thân của Trình Nghi đột nhiên thoải mái không nói nên lời.

Giống như y đã thoát khỏi một thân thể già nua, cứng đờ chậm chạp và đầy bệnh tật, linh hồn bị mắc kẹt suốt nhiều thập kỷ rốt cuộc cũng đã trở về với một cơ thể tự do đầy trẻ trung.

Trình Nghi nghĩ, hóa ra sau khi chết con người có thể lên thiên đường thật sao? Cảm giác ở trên trời thật là thích.

Y đã phải chịu cảnh thân tàn ma dại từ thời còn trẻ, dù sau này chăm chút rất cẩn thận cũng như đổ hàng đống tiền vào thuốc men, y vẫn không thể thoát khỏi số phận lâm bệnh nặng.

Trình Nghi được chẩn đoán ung thư dạ dày khi đã ngoài bảy mươi. Ở độ tuổi này, y không biết những người khác ra sao, dù gì thì y vẫn rất bình thản trước cái chết. Cuối cùng Trình Nghi chọn cách điều trị bảo tồn tại nhà, tuy có thể trốn khỏi sự đau đớn trong quá trình trị liệu nhưng lại không thể trốn khỏi sự đau đớn của bệnh ung thư, đến giai đoạn cuối thì dù có uống thuốc giảm đau như cơm bữa cũng không thể chịu đựng được.

Thật sự là lâu lắm rồi mới cảm thấy thoải mái như vậy.

Trình Nghi mở mắt ra, y muốn xem nơi thiên đường này trông như thế nào.

Thế nhưng lúc mở mắt rồi thì lại có chút sửng sốt.

Không phải là thiên đường này không đẹp, thật ra mà nói thì nó cũng rất ưa nhìn. Như thể y đang đứng trong một đại sảnh lớn, trần nhà cách mặt đất ít nhất từ bảy đến tám mét, bên trên treo hàng chục chiếc đèn chùm khổng lồ lộng lẫy, trắng và vàng là tông màu chủ đạo của đại sảnh này. Xung quanh là những người ăn mặc chỉnh tề đi tới đi lui, tiếng đàn violin chảy vào tai vô cùng êm dịu.

Nói sao nhỉ, nơi gọi là thiên đường này rất giống với tưởng tượng của y về mặt to lớn tráng lệ, nhưng mà y vẫn cảm giác nó giống như... khách sạn hơn?

Đang suy nghĩ, bả vai của Trình Nghi đột nhiên bị người nào đó vỗ lên một cái. Y quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người bên cạnh thì trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Người đang đứng bên cạnh là mẹ đẻ của y, bà Lăng Tĩnh Hoa, vẫn là bộ dạng của một Lăng Tĩnh Hoa vào những năm bốn mươi tuổi.

Nhưng bà đã mất từ mười năm trước rồi cơ mà?

Trong lúc Trình Nghi còn đang cực kỳ bối rối thì y chợt nghe thấy Lăng Tĩnh Hoa trầm giọng bảo: “Sao con không sốt ruột tí nào hết vậy, sắp bắt đầu rồi, sao Phó Dĩ Nghiên vẫn chưa đến nữa?”

Trình Nghi chớp mắt vài cái.

Lúc này, miễn là một người có chỉ số thông minh bình thường thì sẽ phải nhận ra có điều gì đó không ổn.

Y cẩn thận quan sát xung quanh thêm lần nữa một cách lẳng lặng, đến khi mẹ y ngày càng lo lắng và khách khứa bắt đầu hơi xôn xao, rốt cuộc y mới mơ hồ xác định được rằng —— có lẽ là mình đã sống lại.

Quay trở lại cái ngày mà y đính hôn với Phó Dĩ Nghiên.

Lúc này Lăng Tĩnh Hoa đã rời khỏi, chắc bà đang tìm cách giục Phó Dĩ Nghiên đến, hoặc là tìm cách để kết thúc bữa tiệc đính hôn này.

Trình Nghi ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã gần chín giờ sáng, theo kế hoạch thì tiệc đính hôn sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ.

Nhưng nhân vật chính còn lại của bữa tiệc vẫn chưa đến.

Toàn bộ khách mời đều thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, chú rể thì thả bồ câu (*) trong bữa tiệc, cho dù trong lòng đã biến điều này thành một trò cười thì bọn họ cũng sẽ không ngang nhiên thể hiện ra những hành vi ngỗ ngược.

(*) Thất hứa, cho leo cây.

Song Trình Nghi có thể cảm nhận được rất rõ những ánh mắt đang âm thầm đâm chọt vào mình.

Sau khi cho rằng có lẽ bản thân đã sống lại, suy nghĩ của Trình Nghi lập tức xoay chuyển hàng nghìn lần chỉ trong phút chốc.

Cuối cùng thì y lại liếc nhìn đồng hồ một lần nữa, trên khuôn mặt điềm đạm khẽ nở một nụ cười.

Y không tiếp tục chờ Phó Dĩ Nghiên, cũng không chờ mẹ y trở về, thẳng thừng xoay người đi về phía lối ra bên cửa hông.

Trình Nghi biết hành vi của y đã thêm vào trò đùa này một câu chuyện cười châm biếm cuối.

Nhưng nếu y không đi thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến việc hoàn thành trò đùa vừa rồi, vì thế tại sao y còn phải ở lại?

Trình Nghi vô cùng từ tốn bước ra khỏi cửa, như thể không hề cảm nhận được vô số ánh mắt đang dán vào bóng lưng rời đi của y.

Vừa mới bước ra cửa thì chạm mặt bố mẹ đang vội vã chạy đến.

Lúc bố mẹ nhìn thấy y, vẻ mặt vốn đang nóng lòng của bọn họ lại tăng thêm một chút tức giận.

“Con ra ngoài đây làm gì, không phải mẹ kêu con chờ ở bên trong à?” Lăng Tĩnh Hoa nói.

“Đừng chờ nữa, Phó Dĩ Nghiên sẽ không đến đâu.” Trình Nghi đáp, giọng điệu nhẹ nhàng không hề mang vẻ hờn giận, đúng hơn thì còn đầy chắc chắc về một sự thật nào đó.

Nghe vậy, sắc mặt của Lăng Tĩnh Hoa càng trở nên không vui: “Sao con biết là thằng bé sẽ không trở lại?”

Tất nhiên là Trình Nghi phải biết rồi, kiếp trước y đã chờ ở đây hơn một tiếng, cuối cùng phải vội vàng rời đi dưới vô số ánh mắt châm chọc và chế giễu.

Y hiển nhiên không thể nói với Lăng Tĩnh Hoa những lời này được, khóe mắt mang theo ý cười mà nhìn Lăng Tĩnh Hoa: “Trình Hoài Lễ bị rơi khỏi dây cáp treo (*), cho nên Phó Dĩ Nghiên vội đến bệnh viện thăm cậu ta rồi.”

(*) [威亚]: Dây cáp dùng để treo diễn viên lên cao khi đóng phim.

Trình Hoài Lễ là em trai không cùng huyết thống với Trình Nghi.

Nói trắng ra, Trình Nghi, Trình Hoài Lễ và nhà Trình chính là một màn ly miêu tráo thái tử (*) thô tục. Bố của Trình Nghi là Trình Sùng Minh, ông và Lăng Tĩnh Hoa có hai người con trai, người thứ hai chính là y. Song lúc Trình Nghi được sinh ra, y bị một y tá đang đi nghỉ cùng nhà Trình đánh tráo, vì vậy Trình Hoài Lễ đường hoàng vào nhà họ Trình trở thành thiếu gia, còn Trình Nghi thì bị chuyển đến một hộ gia đình bình thường.

(*) [狸猫换太子]: Trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, Lý Thần phi cùng Lưu hoàng hậu cùng lúc có thai. Khi cả hai hạ sinh, Lưu hoàng hậu sinh ra một công chúa mà chết yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một hoàng tử. Lưu hoàng hậu sợ hãi nên bắt tay với hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con Ly miêu, đồn rằng Lý thị đã hạ sinh yêu nghiệt. Sau đó, Lý thị bị đuổi ra khỏi cung, lưu lạc dân gian, con trai bà trong cung đã được phong làm Thái tử kế vị, tức Tống Nhân Tông. Lưu lạc nhiều năm, thân thể tàn úa, đến gần cuối đời Lý thị gặp được Bao Chửng, hay còn gọi là Bao Thanh Thiên. Bao Chửng minh oan cho Lý thị, cuối cùng bà được đón vào cung tôn làm Hoàng thái hậu.

Vị y tá nọ đã lợi dụng chức vụ của mình để thực hiện không ít hành vi phạm pháp, sau khi cô ta bị bắt vào tù thì nhân tiện thú nhận màn ly miêu tráo thái tử kia, vì vậy nhà Trình mới tìm thấy Trình Nghi một lần nữa.

Nghe tin Trình Hoài Lễ rơi khỏi dây cáp treo và đang ở trong bệnh viện, Lăng Tĩnh Hoa nhất thời trở nên căng thẳng, bà lập tức hỏi y: “Cái gì? Sao con biết?”

Trình Nghi không trả lời câu hỏi này, y nói tiếp: “Chắc là điện thoại của Phó Dĩ Nghiên hết pin hoặc tắt tiếng rồi nên mẹ mới không gọi anh ấy được, mẹ gọi cho trợ lý của Trình Hoài Lễ đi, hẳn là anh ta có thể xác minh chuyện này giúp mẹ đó.”

“Hoài Lễ đang ở thành phố C, nếu chạy xe từ đây thì phải mất ít nhất ba tiếng, cho nên có lẽ Phó Dĩ Nghiên không kịp trở về đâu.”

Hơn nữa, Phó Dĩ Nghiên cũng không vội trở về làm gì.

Trình Nghi nói xong, không để ý đến phản ứng của Lăng Tĩnh Hoa mà lập tức rời khỏi.

Y tiện tay gọi một chiếc taxi, thay vì về nhà Trình thì y trở lại chỗ mình thuê nhà trọ.

Sau khi trở về, Trình Nghi nhìn căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ này một lúc, không khỏi cảm thấy có phần xúc động.

Y đã thuê căn nhà này nhiều năm, có thể xem như một cái ổ chó của mình.

Kiếp trước, cuối cùng y vẫn đính hôn với Phó Dĩ Nghiên, thậm chí còn kết hôn với hắn, cả hai chắp vá với nhau chung sống suốt một đời.

Sau khi kết hôn, hiển nhiên là Trình Nghi không thuê căn nhà trọ này nữa. Bây giờ trở lại nơi này, rốt cuộc cũng khiến cho y cảm giác được sự tái sinh một cách chân thật.

Trình Nghi gia nhập làng giải trí từ khi bỏ học cấp ba, hiện tại y đang là tuyến 38 trong đội ngũ sản xuất lớn.

Thật ra thành tích hồi cấp ba của y rất tốt, y cũng chẳng có hứng thú đối với làng giải trí chút nào —— ngay cả bây giờ cũng vậy.

Lý do y trở thành diễn viên tuyến 38 là bởi vì em gái mình.

Em gái y tên là Tô Túc, cô là con gái của bố mẹ nuôi của y.

Trước khi được nhà Trình tìm về, Trình Nghi chưa bao giờ nghĩ rằng mình không phải con ruột của bố mẹ, tất nhiên, bố mẹ nuôi của Trình Nghi cũng không hề biết điều đó.

Bố mẹ nuôi của y rất bình thường, bố y là giáo viên cấp hai, còn mẹ y thì mở một phòng khám thú y nhỏ.

Tình cảm giữa bố mẹ rất tốt, kể từ lúc Trình Nghi có thể ghi nhớ đến nay, bọn họ cũng chưa từng đỏ mặt một ngày nào, tuổi thơ của Trình Nghi thật sự vô cùng hạnh phúc.

Lúc y ba tuổi, bố mẹ lại cho ra đời một cô em gái mắc bệnh tim bẩm sinh. Mẹ của Trình Nghi sau khi biết tin đã khóc trong phòng suốt mấy đêm liền. May mắn thay, bác sĩ nói rằng tình hình cũng không quá nghiêm trọng, nếu được chăm sóc đúng cách thì tuổi thọ của cô vẫn có thể kéo dài như một người bình thường.

Khi đó, khái niệm về bệnh tim của em gái rất mơ hồ đối với Trình Nghi, bởi vì ngoại trừ việc phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, thường xuyên uống thuốc và không thể vận động mạnh thì cô cũng chẳng khác gì những cô gái nhỏ đồng lứa là bao. Bố mẹ tuy rất yêu thương em gái nhưng bọn họ cũng chưa từng bỏ mặc Trình Nghi, cuộc sống của gia đình bình thường nhưng tràn đầy ấm áp và hạnh phúc.

Sau này, khi Trình Nghi đang học cấp ba, bố mẹ nuôi của y gặp tai nạn giao thông, cả hai đều tử vong tại chỗ.

Tô Túc vì quá đau buồn nên bệnh tình nhanh chóng chuyển biến xấu đi.

Bệnh của cô vốn chỉ cần tịnh dưỡng bình thường, sau khi chuyển biến xấu thì phải phẫu thuật ngay lập tức, không thể có một cuộc sống như người bình thường nữa, phải sống trong viện điều dưỡng, thậm chí cô còn phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật lớn nhỏ khác nhau mới có thể miễn cưỡng duy trì được sinh mệnh.

Vì lẽ đó, Trình Nghi nhanh chóng dùng hết di sản và tiền bồi thường tai nạn của bố mẹ, y quyết định bỏ học để đi làm thêm khắp nơi, kiếm tiền chi trả cho chi phí phẫu thuật cũng như thuốc men cho em gái.

Trình Nghi nhớ rằng y đã từng làm nhiều nhất là bốn công việc trong cùng một lúc, bận rộn như một con quay, một ngày chỉ ngủ được bốn tiếng đồng hồ.

Sau đó y gặp được một người tốt bụng trong làng giải trí hỗn tạp, người nọ thấy ngoại hình của y khá ổn nên cho y cơ hội thử một vai diễn nhỏ trong một web drama.

Dù chỉ là một vai phụ nhỏ nhưng tiền cát-xê mà Trình Nghi nhận được còn nhiều hơn cả những công việc y từng làm. Trình Nghi đánh liều đến buổi thử vai, cuối cùng lại được tuyển thật.

Sau bốn tháng tham gia diễn xuất và được đạo diễn trả một trăm nghìn tệ, Trình Nghi bắt đầu cuộc đời của một diễn viên tuyến 108 trong làng giải trí.

Y bối rối vô cùng, không ai biết y, thế nhưng những người biết thì đều gọi y là chiến sĩ thi đua liều lĩnh nhất trong giới.

Người khác ở trong làng giải trí là bởi vì danh tiếng, đánh bóng kỹ năng diễn xuất hoặc suy tính cho tương lai lâu dài... Còn Trình Nghi thì chẳng quan tâm, y chỉ cân nhắc xem hiện tại mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Bây giờ là năm thứ tư kể từ lúc Trình Nghi gia nhập giới giải trí.

Tô Túc cũng là lý do khiến Trình Nghi đồng ý kết hôn với Phó Dĩ Nghiên.

Bởi vì bệnh tình của Tô Túc không mấy khả quan, cô vẫn cần phải trải qua một cuộc đại phẫu nữa, mà toàn bộ chi phí cộng lại lên đến gần một triệu.

Trình Nghi không có tiền.

Ngay cả khi y đã chăm chỉ làm việc suốt nhiều năm qua, thậm chí còn có thể kiếm được hàng chục triệu mỗi năm đi nữa, số tiền này vừa đến tay thì y đã tiêu hết vào Tô Túc, cơ bản là không dành dụm được đồng nào.

Sau khi được nhà họ Trình tìm về, tuy biết tình hình của y nhưng bọn họ lại cảm thấy hơi bất mãn đối với việc Trình Nghi cố gắng liều mạng vì một cô em gái không cùng huyết thống, nhất là khi y vẫn luôn một lòng nghĩ về cô em gái này sau khi trở lại như vậy.

Ban đầu nhà Trình đồng ý chi trả tiền phẫu thuật cho Tô Túc, thế nhưng sau khi Trình Nghi phản đối chuyện kết hôn thì bọn họ lại biến điều đó thành một lời đe dọa, rốt cuộc y đành phải đồng ý.

Nhưng lần này Trình Nghi không định kết hôn với Phó Dĩ Nghiên nữa.

Y cảm thấy kiếp trước mình với bạn già chung sống với nhau khá hòa thuận, xuất phát từ tình hữu nghị cách mạng trọn đời, y nên để cho bạn già theo đuổi tình yêu chân chính mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.