Nếu không kết hôn với Phó Dĩ Nghiên thì sẽ phải tự mình trả số tiền đó.
Trong đầu Trình Nghi đã lên kế hoạch sẵn nên y cũng không sốt ruột, y chuẩn bị đánh một giấc thật ngon ở cái ổ chó của mình vào đêm nay trước, nạp năng lượng để còn đi kiếm tiền.
Trình Nghi nép mình trước TV xem một đống phim cổ trang hài hước, mà đối với y đã gần năm mươi năm, không ngừng cười ha hả. Đến gần năm giờ, y lại bắt đầu soàn soạt ngồi dậy vào bếp, sau khi đi qua đi lại một hồi, y mang ra khỏi bếp món gà cay, đầu cá kho tiêu và canh nấm tuyết lê bách hợp.
Gà cay (Laziji)
Đầu cá kho tiêu
Canh nấm tuyết lê bách hợp (mình chém đấy ^q^||)
Thay vì ngồi trong phòng ăn, y lại đặt những món này lên bàn trà trong phòng khách, sau đó tiếp tục ngồi trên sô pha để vừa ăn vừa xem phim.
Trình Nghi hít hà ăn gà cay, vị cay có hơi quá đối với y thật, thế nhưng có trời mới biết đã bao lâu rồi y chưa được ăn cay thế này, ăn vào đúng là tràn ngập niềm hạnh phúc!
Vì quá cay nên khóe mắt của y bị kích thích đến mức rơi lệ, Trình Nghi đang định đứng dậy lấy khăn giấy lau thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Là shipper sao?
Thời gian đã lâu lắm rồi, y hoàn toàn không thể nhớ được mình có đặt mua gì trong khoảng thời gian này hay không.
Y không nghĩ nhiều, thản nhiên lau mắt xong rồi bước ra mở cửa.
Trình Nghi mở cửa ra, sau khi nhìn thấy người đứng bên ngoài thì có chút bất ngờ.
Là Phó Dĩ Nghiên.
Trình Nghi hơi cảm khái đối với Phó Dĩ Nghiên đang đứng trước mặt.
Hóa ra hồi còn trẻ người nọ trông như thế này, cảm giác giống như đã rất rất lâu.
Phó Dĩ Nghiên được thời gian đặc biệt ban phước, hắn lớn hơn Trình Nghi sáu tuổi, lúc Trình Nghi sắp chết thì hắn cũng đã ngoài bảy mươi, song dường như không thấy hắn già đi nhiều. Trên mặt không có nhiều nếp nhăn, chỉ có mái tóc hoa râm mới khiến cho người ta tin rằng người nọ đã là một người cao tuổi.
Người này tự gò bó bản thân suốt cả cuộc đời, cho dù đã về già cũng không hề lơ là việc chăm sóc. Trên quần áo không bao giờ để lại nếp nhăn, thắt lưng luôn thẳng tắp rất giống người trong quân đội. Tính tình cũng không hề ôn hòa theo tuổi tác chút nào, giống như một con chim ưng càng già càng trưởng thành sắc bén, tên tiểu bối nào đối diện với ánh mắt của hắn cũng có thể bị dọa cho khiếp đảm.
Mặc dù vậy, năm tháng vẫn đã hun đúc cho hắn những nét quyến rũ khác nhau. Sau khi người này về già thì lui về ở ẩn trong giới thương mại, các trường đại học cũng vì mưu cầu địa vị mà mời hắn đến diễn thuyết, mỗi lần hắn đến lại thu hoạch được một đống fan hâm mộ.
Trong mắt Trình Nghi, hắn chính là một ông lão thích khoe khoang, tuy đã già nhưng vẫn rất cứng đầu và xảo trá.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Trình Nghi lại trôi đi mất. Y nghĩ, lúc mình chết ở kiếp trước, thân thể của ông lão này vẫn còn rất khỏe mạnh, ít nhất hắn còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa.
"Trình Nghi." Người đứng ở phía đối diện gọi y một tiếng, kéo suy nghĩ của Trình Nghi trở về.
Giọng của người này rất lãnh đạm, vừa êm tai vừa lạnh lùng như dòng suối lạnh vỗ vào đá.
Trình Nghi ngẩng đầu, nhìn một Phó Dĩ Nghiên lúc này đã hai mươi bảy tuổi.
Phó Dĩ Nghiên năm hai mươi bảy dường như không khác gì ông lão cứng đầu kia, thắt lưng vẫn duỗi thẳng tắp, đôi môi mỏng hơi mím lại, mái tóc đen cùng đôi mắt màu xanh lục do lai hai dòng máu Trung - Đức khiến cho hắn trông giống như một yêu tinh lạnh lùng vừa bước ra từ một bức tranh sơn dầu.
Với chiều cao 1m9, Trình Nghi vẫn phải khó khăn ngẩng đầu giống như trước mới có thể đối mặt.
Đuôi mắt của Trình Nghi cong lên mỉm cười, y hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Cái này thật sự không phải tiếu lý tàng đao (*), sự ôn hòa mà y dành cho Phó Dĩ Nghiên là thật.
(*) Trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong lại chứa đựng gươm đao.
Kiếp trước, tuy cuộc hôn nhân không mấy thoải mái lúc bắt đầu, song về sau, hai người có thể xem như cùng hội cùng thuyền, giúp đỡ nhau vượt qua sóng gió. Mặc dù kiếp này Trình Nghi không định kết hôn với Phó Dĩ Nghiên nữa, thế nhưng, dù sao bọn họ cũng đã sống chung với nhau suốt một đời, rất khó để tìm được người nào gần gũi với y hơn hắn. Trình Nghi vẫn xem Phó Dĩ Nghiên như một người bạn già với tình cảm rất tốt đẹp, tuy Phó Dĩ Nghiên chẳng hề nhớ đến những chuyện này chút nào.
"Vào trong nói chuyện đi." Phó Dĩ Nghiên nói.
Không biết tại sao, Trình Nghi cảm thấy ánh mắt của Phó Dĩ Nghiên nhìn mình lúc này lại có phần phức tạp.
Y không biết là do vừa rồi mình ăn quá nhiều đồ cay nên bây giờ khóe mắt vừa đỏ hoe vừa rưng rưng lệ, khiến cho Phó Dĩ Nghiên tưởng nhầm y trốn ở nhà khóc.
Trình Nghi gật đầu, tìm cho Phó Dĩ Nghiên một đôi dép lê rồi để hắn đi vào nhà.
Y bảo Phó Dĩ Nghiên ngồi trên sô pha trước, sau đó rót cho hắn một cốc nước đun sôi.
Thật ra không phải y keo kiệt hay tiếc gì rượu ở nhà, mà là do Phó Dĩ Nghiên chỉ thích uống nước đun sôi, không bao giờ động đến đồ uống gì khác, thậm chí hắn chỉ uống rượu khi xã giao hoặc giải sầu.
Sau khi rót nước xong, Trình Nghi thuận thế ngồi xuống vị trí ban đầu của mình, đột nhiên y chú ý đến ánh mắt của Phó Dĩ Nghiên đang nhìn vào những thứ trên bàn trà.
Trình Nghi quay đầu lại, nhìn thấy mớ đồ ăn mà mình để bừa bãi trên đó thì đột nhiên giật giật mí mắt, cảm giác như có tật giật mình vậy.
Trước khi mắc bệnh ung thư dạ dày ở kiếp trước, dạ dày của Trình Nghi cũng đã rất tệ vì viêm dạ dày mãn tính. Phó Dĩ Nghiên đã kiểm soát việc ăn uống của y rất kỹ, bình thường chẳng bao giờ cho Trình Nghi chạm vào những món cay hoặc lạnh. Sau đó, Trình Nghi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, lúc này khỏi nói nữa, một ngày ba bữa cơm của y đều thuộc quyền quyết định của hắn.
Trở về hiện tại, Trình Nghi tự làm hai món ăn cay cho mình lại bị Phó Dĩ Nghiên nhìn thấy, trong lòng y đột nhiên sợ hãi theo bản năng.
Thế nhưng, cũng may là y phản ứng lại rất nhanh chóng, y rất tự nhiên mà lấy thêm một cái bát rỗng, vừa múc canh nấm tuyết lê bách hợp cho Phó Dĩ Nghiên vừa hỏi hắn: "Anh có muốn ăn gì không?"
Y không mang hai đĩa gà cay và đầu cá kho tiêu cho Phó Dĩ Nghiên được, bởi vì hắn rất hiếm khi ăn cay... Dù sao tên này cũng tự gò bó bản thân đến mức khiến cho da đầu người ta tê dại.
May mắn thay, người này rất thích canh nấm tuyết lê bách hợp, Trình Nghi cũng thường nấu cho hắn ăn hồi kiếp trước.
Phó Dĩ Nghiên nhận lấy bát, thế nhưng hắn không ăn, chỉ nhìn Trình Nghi rồi nói: "Tôi thành thật xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra sáng hôm nay."
"Tôi cũng không ngờ rằng Hoài Lễ ở bên kia lại đột ngột gặp sự cố. Nhà họ Phó sẽ chịu trách nhiệm về những ảnh hưởng tiêu cực, tiệc đính hôn của chúng ta sẽ được bố trí vào dịp khác, nếu cậu cần bất cứ khoản bồi thường nào thì xin hãy nói với tôi."
Hắn nhìn Trình Nghi bằng một ánh mắt hối lỗi, Trình Nghi đoán đây là lần hiếm hoi mà Phó Dĩ Nghiên tỏ thái độ khiêm nhường đối với người khác.
Có thể nhận thấy rằng hắn hối lỗi thật.
Kiếp trước, cũng bởi vì chuyện này mà rốt cuộc bọn họ vẫn kết hôn.
Thế nhưng, dù sao kiếp này cũng sẽ không giống như vậy nữa.
"Không sau đâu." Trình Nghi mỉm cười, y lắc đầu nói: "Thật ra tôi nghĩ là nếu cả hai chúng ta đều không có ý tứ này, ngài và Trình Hoài Lễ cũng xem như đang yêu nhau, vậy thì không nhất thiết phải gắng gượng nữa, dù sao chuyện hôn nhân cũng là chuyện cả đời mà."
"Nếu ngài bị áp lực từ phía gia tộc thì cũng không phải là không có cách giải quyết. Dù sao mấy năm gần đây tôi cũng không có ý định lập gia đình, ngài có thể tiếp tục dùng danh nghĩa của tôi mà trì hoãn đến thời điểm thích hợp, tôi ở bên này sẽ cố gắng hết sức để hợp tác."
Lời nói của Trình Nghi vô cùng chân thành, y nghĩ rằng nếu mình là Phó Dĩ Nghiên, chắc chắn y sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt hiếm có như vậy.
Thế nhưng, lông mày của Phó Dĩ Nghiên lại cau chặt, vẻ mặt hắn cũng trầm xuống một chút.
"Cậu giận à?" Hắn hỏi.
Trình Nghi: "..."
Không mà.
Biểu hiện của tôi vẫn chưa đủ thân thiện hả?
Trình Nghi sững sờ nhìn Phó Dĩ Nghiên, y cảm thấy có phần không theo kịp mạch não của chồng cũ.
Y vừa định nói chuyện thì thấy Phó Dĩ Nghiên rút khăn giấy ra đưa cho mình. Trình Nghi vô thức nhận lấy khăn tay, sau khi cầm lại không biết phải làm gì với nó.
Thấy Trình Nghi không hề động đậy, Phó Dĩ Nghiên lại rút thêm một tờ khăn giấy khác, nghiêng người lau đi nước mắt trên khóe mắt của Trình Nghi.
Lúc này Trình Nghi mới biết Phó Dĩ Nghiên đã hiểu lầm chuyện gì.
Xong rồi, không biết Phó Dĩ Nghiên bận rộn đến thế nào nữa.
Thật ra thì mối quan hệ giữa y và Phó Dĩ Nghiên trong giai đoạn này rất bình thường, thậm chí là Phó Dĩ Nghiên còn tỏ thái độ khinh thường và thù địch đối với y, có lẽ hiện tại hắn đang đuối lý nên mới bị nước mắt của Trình Nghi khiến cho giật mình.
Trình Nghi thầm nghĩ đây đúng thật là một sự hiểu lầm lớn, y đang định nói gì đó thì đã thấy Phó Dĩ Nghiên đột ngột đứng dậy. Hắn bảo: "Tôi sẽ cho cậu một công đạo trong chuyện này."
Người này nói xong thì trực tiếp rời đi luôn.
Trình Nghi nhìn theo bóng lưng cao lớn của Phó Dĩ Nghiên, lời nói đến bên môi lại có chút do dự.
Tiếng đóng cửa vang lên, Trình Nghi không khỏi giật giật khóe miệng.
Chuyện này vẫn chưa nói rõ ràng cơ mà.
Có điều y không tiếp tục xoắn xuýt nữa, dù sao thì đến lúc đó Phó Dĩ Nghiên cũng sẽ hiểu được thôi.
Trình Nghi tiếp tục ngồi trên sô pha ăn cho dứt điểm, y thoải mái dựa vào sô pha xem TV, sau đó gửi một tin nhắn cho người đại diện của mình.
[Y: Anh Ngụy ơi, anh đã trả lời hết những lịch trình có thể nhận gần đây chưa.]
Gần như là trong khoảnh khắc Trình Nghi gửi tin nhắn thứ hai, thậm chí là còn sớm hơn nữa, người đại diện ở bên kia cũng đã gửi cho y một tin nhắn. Trình Nghi đoán chừng là đối phương không nhìn thấy tin nhắn thứ hai mà mình gửi.
[Ngụy Mân: Khoan quan tâm đến lịch trình đi, cậu mau lên xem hotsearch kìa!]
Trình Nghi nghe theo lời anh mà đi xem hotsearch.
Top 1 hotsearch: Hiện trường đính hôn của Trình Nghi
Trình Nghi nhìn chằm chằm vào cái tiêu đề này hai giây, đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Những ký ức này đã quá đỗi xa vời, lâu đến mức không thể nào nhớ nổi, chỉ khi xảy ra chuyện rồi người ta mới vỗ đầu: Ờ ha, đúng là đã từng có một chuyện như thế thật!
Y nhấp vào hotsearch.
Hotsearch là một đoạn video, trong đó là đại sảnh yên tĩnh xen lẫn một vài tiếng thì thầm, còn y thì đang đứng trơ trọi một mình ở chính giữa, thoạt nhìn vừa xấu hổ vừa thảm hại.
Hiển nhiên là chuyện mình bị Phó Dĩ Nghiên cho leo cây trong lễ đính hôn.
Phía dưới toàn là bình luận của những người cười trên nỗi đau của người khác, đầy vẻ khiêu khích châm chọc.
[Kết cục của việc phá hoại tình cảm người khác đấy.]
[Tuyệt thật, hả hê lòng người quá mà!]
[Có mặc long bào cũng chẳng thể giống thái tử, tuyệt vời.]
Trình Nghi:...
Cảm giác bị chế giễu trên mạng cũng đã qua lâu lắm rồi.
Thật ra, nói đơn giản thì ban đầu nhà họ Trình và nhà họ Phó có hôn ước từ bé, khi Lăng Tĩnh Hoa mang thai Trình Nghi, bọn họ và nhà họ Phó đã ước hẹn cuộc hôn nhân giữa Phó Dĩ Nghiên và đứa trẻ này. Trước đó, không ai biết việc đứa trẻ bị bế nhầm, Phó Dĩ Nghiên và Trình Hoài Lễ có mối quan hệ rất tốt, tình cảm cũng rất sâu đậm.
Ai mà biết là Trình Hoài Lễ bị bế nhầm đâu. Thật khó để chấm dứt chuyện vào lúc này, thật ra nhà họ Trình nghĩ rằng đã đâm lao thì phải theo lao, bọn họ vẫn yêu Trình Hoài Lễ giống như đứa con của mình vậy. Dù sao thì cũng không dễ chia cắt tình cảm sâu sắc của hai đứa nhỏ, thế nhưng, bọn họ cũng không dễ gì nói rõ chuyện này với nhà họ Phó.
Song nhà họ Phó lại không tán thành.
Ông nội của Phó Dĩ Nghiên là một người cứng đầu, ông cho rằng Trình Hoài Lễ là một con báo, làm sao có thể thay thế thái tử được? Nhà họ Trình nhận con báo này không có nghĩa là nhà họ Phó bọn họ cũng phải nhận. Vì vậy, bọn họ không bằng lòng để cho Phó Dĩ Nghiên và Trình Hoài Lễ kết hôn, nhất quyết buộc hắn phải đính hôn với Trình Nghi mới được.
Mấy năm nay, nhà họ Phó đang trên đà phát triển rất tốt, nhà họ Trình lại đang dần suy tàn, hiện tại đều phải dựa vào nhà họ Phó trong công việc làm ăn. Dù sao thì khiến cho nhà họ Trình và nhà họ Phó kháng nghị cũng không được, nghĩ rằng cuộc hôn nhân này vốn dĩ dành cho Trình Nghi và Phó Dĩ Nghiên, rốt cuộc bọn họ cũng không phản đối nữa.
Trình Nghi vì tiền thuốc men của em gái, Phó Dĩ Nghiên vì áp lực của gia tộc, cho nên bọn họ mới đồng ý kết hôn.
Thế nhưng, sai lầm nằm ở chỗ Trình Hoài Lễ vẫn đang là một ngôi sao lưu lượng đang nổi tiếng.