Vừa vào
phòng thu âm , Cố Trữ nhìn Bạch Thuần Khiết mệt mỏi xuống ngồi trong ghế , tiến
đến chọc chọc người đang buồn ngủ hỏi : “ Sớm như vậy đã tới rồi , chẳng lẽ nhớ
tôi?”
“ Nếu
anh là giường, tôi sẽ nhớ anh đấy.”
“ Sao
lại mệt thế kia?”
“ Chẳng
lẽ lại không ư ?” Bạch Thuần Khiết đang ngồi bắt đầu phun mưa nói : “ Trưa nay
tôi cùng mẹ Cảnh Hàng đi siêu thị, đi siêu thị xong còn cùng bà ấy đi làm tóc ,
làm tóc xong lại đi mua quần áo , mua thì ít nhưng đi chỗ thì bên Tây , chỗ thì
bên Đông , rồi lại bên Nam , lần này mỏi chết tôi rồi .”
Ngồi
xuống , Cố Trữ cười : “ Nếu giúp bà ấy mệt như vậy , chỉ cần đem Lục Cảnh Hàng
và tôi đổi cho nhau , đi theo tôi tuyệt đối không cần hao tâm tổn trí lấy lòng
mẹ chồng .”
“ Đúng
, rồi tôi sẽ vì cha chồng nóng tính mà hao tổn tâm trí.” Lộ ra rõ ràng , Bạch
Thuần Khiết hỏi Cố Trữ : “ Lớn như vậy còn bị ba đánh , anh không biết ngại à?”
“ Trên
thế giới này cô còn sống cũng chưa ngại , vì sao tôi phải ngại chứ !”
“ Mắt
lé lườm anh 1 cái , Bạch Thuần Khiết vẩy tay hướng 1 bên Cố Trữ : “ Đừng dựa
tôi gần như thế , tôi không quen anh.”
“ Thế
mà tôi lại biết cô đấy , Haizz , hôm nay cùng mẹ Lục Cảnh Hàng tán gẫu cái gì?”
“ Anh
buôn dưa làm gì?”
“ Rảnh
rỗi nên nói thế thôi.”
Chau mày
, Bạch Thuần Khiết nhớ lại bản thân cùng bà Lục đối thoại : “ Giống như bà luôn
khen ngợi con trai mình , lúc nghỉ ngơi còn hỏi tôi vài vấn đề.”
“ Hỏi
giới tính cô à?”
Bạch
Thuần Khiết ưỡn ngực : “ Anh cho rằng tất cả mọi người đều mù giống anh chắc !”
“ Đúng
vậy , thân là con trai trẻ , tôi rất nhiều việc.”
Hai
người thích đùa với âm nhạc , đột nhiên có người không gõ cửa mà xông vào ,
người này dung mạo bất phàm , Cố tổng.”
“ Ba ,
sao lại đến đây , con không phải cần ba đến nơi này tìm con sao?”
So sánh
với lần trước gặp mặt , lần này biểu hiện hai cha con không kịch tính như lần
trước . Dung mạo bất phàm Cố tổng không để ý con mình , ngược lại rất thân sĩ
mỉm cười 1 chút với Bạch Thuần Khiết : “ Xin chào , tôi là cha của Cố Trữ.”
Vội đứng
dậy , Bạch Thuần Khiết đáp lễ : “ Chào bác , cháu là bạn Cố Trữ.”
“ Ta
biết.” Ý vị thâm tường mà đánh giá cô 1 lần , Cố tổng kinh người nói : Sao lại
quen Cố Trữ lâu dài như vậy ? Các cô gái trước kia nó quen lâu nhất là nửa
tháng.”
“ Ba .”
Cố Trữ mất mặt , vội nhanh chen ngang lời nói : “ Con còn chưa đuổi cô ấy đâu.”
“ Lần
này là gì ? Thân phận DJ không phải rất nổi tiếng sao?”
Vẻ mặt
bất đắc dĩ : “ Nói đi nói lại nói đến công việc đúng không , con không phải
đồng ý ba sẽ vào công ty sao , ba ở nhà chờ tin tức đi.”
Bạch
Thuần Khiết đầu cuộn sống dường như 2 cha con nhà này đang đong đưa ngoại trừ
mỏi mệt còn có hơi vẻ ngạc nhiên .
“ Lời
của con có thể tin được sao?”
“ Lời
nói này , ba là ba con mà không tin tưởng ngay cả con mình.”
“ Đừng
nói như vậy , giống như con oan ức lắm ý .”
Cố Trữ
thở dài , cha con tính là cha con , lúc trước nói thi toàn quốc lo chuyện tập
đoàn Hải Ninh quả thật là không còn lời nào để nói.”
“ Được
rồi , hôm nay ta sảng khoái , bỏ công việc DJ rồi làm ở Hải Ninh.”
Bạch
Thuần Khiết sùng bái nhìn phía Cố tổng , những lời này so với câu kinh điển còn
ngắn gọn hơn : “ Con vẫn là đi vẫn là đi vẫn là đi.”
Không
khí trong phòng thu âm im lặng , Cố Trữ rốt cuộc không hề trốn tránh , tuy rằng
không cam lòng nhưng anh gật đầu đồng ý rồi : “ Ngày mai con bỏ việc.”
Mục
đích đạt được , trên mặt Cố tổng lộ tia thản nhiên , bộ dáng kia khiến cho Bạch
Thuần Khiết nghĩ tới ba Bạch . Đặc biệt đột nhiên hôm nay cô có nhiều chuyện
muốn nói với ba Bạch.
“ Ta
còn có việc , đi trước.” Trước khi ra cửa , Cố tổng quay đầu lại nói với Bạch
Thuần Khiết : “ Thật ra Cố Trữ là đàn ông hạng không tồi đâu.”
“ ….”
Ngây ngô cười. Nhìn bóng dáng Cố Trữ rời đi , vẻ mặt Bạch Thuần Khiết quái dị
quay đầu nhìn về phía người có vẻ mặt ngại ngùng : “ Sao , anh là loại Tiểu Tân
Tử à ?”
“ … Tôi
thích là Chá Chúc hơn.”
“ …
Nhất định phải tiêu hao lượng khí oxi sao , phải bảo vệ môi trường 1 chút chứ.”
Hai
người cứ cãi nhau như vậy , khi chương trình bắt đầu , Bạch Thuần Khiết đột
nhiên hỏi 1 vấn đề : “ Vứt bỏ công việc anh thích , đi làm chuyện anh không
thích , vì sao?”
“
Tiền.”
“ Nói
thật .”
“ … Tôi
không đi làm , ông ấy có thể tìm ai được nữa.” Hi hi ha ha Cố Trữ dần dần thu
hồi tươi cười.
Vỗ bờ
vai anh , Bạch Thuần Khiết khe ngợi nói : “ Cố Trữ đúng là 1 đồng chí hiếu
thảo.”
Nghiêng
đầu nhìn phía cô , Cố Trữ nói : “ Bây giờ quyết định quăng Lục Cảnh Hàng đến
với tôi chưa?”
“ Lại
thế rồi – mau bắt đầu chương trình đi.”
****
Cửa
công ty bất động sản Triển Hàng , xe Lục Cảnh Hàng mớ từ bãi đỗ xe đi ra , vừa
lúc Hàn Nghi Tĩnh từ công ty đi ra , vẫy tay chạy chậm vài bước , cô thành công
cản lại xe Lục Cảnh Hàng : “ Xe bị hỏng , đưa em về nhà được không?”
Lục
Cảnh Hàng gật đầu đồng ý , ngày hôm qua có chút chuyện xảy ra ở bữa cơm nên bây
giờ có chút xấu hổ . Hàn Nghi Tĩnh lêm xe cùng anh nói chuyện phiếm như trước ,
giống như chưa từng xảy ra chuyện gì : “ Tan ca rồi còn về công việc , anh
không bất mãn chứ.”
“ Em
muốn hỏi ý kiến nơi nào?”
“ Không
, e chỉ muốn hỏi hạng mục mới lần này chúng ta đấu thầu nắm chắc bao nhiêu phần
thắng ?”
“ Không
có gì ngoài ý muốn , trên 0.8% “
“ Cuộc
đàm phám lúc đi thành phố A thành công sao?”
“ Cũng
không tệ lắm.”
“ Vậy
à.” Trầm mặc vài giây , Hàn Nghi Tĩnh lại mở miệng , giọng điệu không thoải mái
như trước , có chút lo lắng : “ Thật ra em muốn hỏi , hạng mục này , anh muốn
mở rộng như thế nào?”
Lục
Cảnh Hàng trợn mắt : “ Nghĩa là sao?”
“ Em
biết em nói vậy có chút để ý nhiều , nhưng em là 1 nhân viên trong công ty phải
quan tâm đến sự phát triển công ty. Em nghe nói chuyện trong nhà trợ lý Bạch có
liên quan đến đối tượng mà chúng ta cạnh tranh…..”
Cắt
ngang lời Hàn Nghi Tĩnh , mặt Lục Cảnh Hàng không chút thay đổi mà đặt câu hỏi
: “ Cho nên em đang lo lắng , vì anh ư ?”
“ Em
biết anh không phải người không có lý trí.”
“ Vậy
còn lo lắng cái gì?”
“ …. “
Hàn Nghi Tĩnh chép miệng : “ Lời em nói có thể coi là nhắc nhở không?”
“ Cảm
ơn .”
Từ kính
chiếu hậu nhìn ra ánh mắt sáng ngời thâm thuý , cô không lên tiếng nữa. Cô không
phải dễ dàng buông tha cho người , nhưng núi cũng không phải dễ dàng tới gần
như vậy . Cô là người thông mình, cô biết mình trên đường có bụi gai mọc thành
bụi , có lẽ không nghĩ qua là sẽ thương tổn được bản thân .