Tựa vào
bên cửa sổ nhìn thấy Hàn Nghi Tĩnh đi từ trong xe Lục Cảnh Hàng ra, Liễu Chi
Nhã than nhẹ một tiếng rồi xoay người đi chuẩn bị cơm chiều cho cô ta. Nhưng
sau khi bày thức ăn lên bàn mà Hàn Nghi Tĩnh cũng không hề lên lầu, gọi điện
đến cơ quan của cô ta xong thì Liễu Chi Nhã đại khái đoán được điều gì. Quả
nhiên nửa đêm Hàn Nghi Tĩnh mới lảo đảo trở về nhà người đầy mùi rượu.
“Nghi
Tĩnh, đi quán rượu à?”
Hàn
Nghi Tĩnh nhìn lại, trên mặt hiện lên nụ cười hơi ngây ngô “Mẹ, con đã về.”
Đỡ lấy
cô, Liễu Chi Nhã giúp cô trở về phòng. Lúc đứng dậy chuẩn bị đi lấy khăn lông
cho cô thì cô lại đưa tay giữ chặt Liễu Chi Nhã.
“Mẹ,
con đã biết một chuyện có lẽ không nên biết.” Tác dụng của rượu làm tốc độ nói
rất thong thả “Con không cố ý đi điều tra, chỉ là từ trong miệng người khác con
nghe nói. Nghe nói chuyện của trợ lý Bạch. . . .”
Nghe
đến Bạch Thuần Khiết, Liễu Chi Nhã lập tức run lên trong lòng, chẳng lẽ Hàn
Nghi Tĩnh đã biết Bạch Thuần Khiết là con ruột của mẹ kế? Có hơi ngoài dự tính,
chuyện này bà vốn định tìm cơ hội để chính mình nói cho Hàn Nghi Tĩnh.
“Mẹ,
con thật sự không có ý gì khác, con cũng biết mẹ gặp khó khăn. . .” Quả thật là
cô đã biết. Đều nói phụ nữ có giác quan thứ sáu rất mạnh, có lẽ đó là thật sự.
Bằng không Lục Cảnh Hàng như thế nào mà không hề cảm giác được quan hệ mẹ con
tế nhị giữa Bạch Thuần Khiết với Liễu Chi Nhã. “Nhưng, con thật sự rất thích
Cảnh Hàng, vô cùng vô cùng thích. Từ lần đầu tiên anh ấy tới nhà của chúng ta
đến sau này bắt đầu. . .”
Trong
vòng một ngày nghe hai con gái nói cho mình tình cảm đối với cùng một người đàn
ông, tình thương của Liễu Chi Nhã cao tới đâu cũng khó tiêu hóa nổi. Đưa tay
kéo Hàn Nghi Tĩnh vào trong lòng, ngón tay thon thả xiết chặt bả vai của cô.
Dần dần bà cảm giác người trong ngựcc bắt đầu run nhè nhẹ, cũng cảm giác được
làn da dưới trang phục của cô hoàn toàn ẩm ướt nong nóng, Hàn Nghi Tĩnh đang
khóc.
Trong
lòng Liễu Chi Nhã lập tức chua xót kinh khủng. Nhìn cô lớn lên bao năm nay, bề
ngoài ôn hòa làm bà gần như rất ít rơi nước mắt, bà là người mạnh hơn con cái.
Bà nói khóc là biểu hiện của sự yếu đuối sợ hãi, nhưng rồi hôm nay bà khóc thật
sự, khóc giống như một lệ nhân.
Tình
yêu tựa như một con dao điêu khắc, nó có thể từ khúc gỗ thô chạm trổ thành pho
tượng xinh đẹp, cũng có thể khiến cho pho tượng hoàn chỉnh bị phá đến hoàn toàn
thay đổi. Liễu Chi Nhã nhận thức sâu sắc.
“Con
ngoan, đừng khóc. Làm mẹ đau lòng.”
“Mẹ,
con thật sự rất vô dụng.”
“Không
nên nói như vậy, chuyện tình cảm không phải có năng lực liền có thể xử lý tốt
được. Nghi Tĩnh, mẹ cũng không phải thiên hướng về ai. Nhưng mà mẹ thật sự muốn
nói, có đôi khi từ bỏ là phương thức giải thoát tốt nhất. Có lẽ lúc bắt đầu thì
rất khó, có thể thời gian sẽ trợ giúp con làm phai đi tất cả.”
Hàn
Nghi Tĩnh hơi giật mình, muốn cô từ bỏ Lục Cảnh Hàng, sau này không bao giờ có
thể thích anh thì hình như rất khó làm được. Trải qua tháng ngày tích lũy, yêu
đã biến thành một loại thói quen, tuy nhiên từ bỏ một loại thói quen giống như
là nhổ răng mà không có thuốc tê thì thật đau đớn.
Tiếng
nức nở vọng ra từ trong lòng Liễu Chi Nhã “Con không làm được, cũng không muốn
làm.”
“Nghi
Tĩnh. . .”
“Mẹ,
con có thể xin mẹ không, bảo cô ấy nhường Cảnh Hàng cho con đi. Coi như là . .
Coi như là mẹ bồi thường cho con . . .” Hàn Nghi Tĩnh thật sự say, nếu như là
tỉnh táo thì cô tuyệt đối không có khả năng nói ra những lời vốn là không nên
tồn tại tại trên thế gian.
Mẹ bồi
thường cho con . . . Mới đầu Liễu Chi Nhã cũng không hiểu rõ ràng ý tứ của
những lời này. Nhưng chỉ mấy giây sau thì bà hoàn toàn đã hiểu. Bà cho là nhiều
năm như vậy chính mình đã cố gắng bù đắp lỗi lầm đã khiến cho Hàn Nghi Tĩnh
quên đi sự không vui trước kia. Thì ra cũng không phải, thì ra vị trí mẹ con
ruột không ai thay thế được. Bà đoạt cha của Hàn Nghi Tĩnh, Bạch Thuần Khiết sẽ
từ bỏ Lục Cảnh Hàng để trả nợ sao?
“Mẹ,
giúp con có được không. . .”
“. . .”
Trong lòng Liễu Chi Nhã hoàn toàn rối loạn, bất kể bà trả lời như thế nào thì
nhất định đều phải làm thương tổn đến một người khác.
***
“Lục
Cảnh Hàng! Làm sao anh có thể làm hại tôi như vậy –” trơ mắt nhìn loại ánh mắt
như hai cái chuông đồng, Bạch Thuần Khiết tức giận cào loạn trên ghế sa lon.
Lục
Cảnh Hàng trêu ghẹo nhìn cô “Làm sao mà lại làm hại em.”
“Từ
sáng sớm đến bây giờ tôi vẫn không ngủ, vừa mới nhắm mắt muốn nghỉ ngơi thì anh
lại mở TV lớn tiếng như vậy!”
“Mệt
mỏi như vậy mà vẫn còn đi thu âm tiết mục radio.”
“Tôi
thích.”
“Anh
cũng rất thích để âm thanh TV lớn.”
Xiết
chặt tay, Bạch Thuần Khiết sinh ra ý nghĩ muốn khiến cả biển người xúc động.
“Vẫn còn trẻ con vậy à, mẹ anh khen anh như đóa hoa ý. Cũng không biết có bao
nhiêu phần là do bà ấy tưởng tượng ra được.”
“Em nói
chuyện phiếm với mẹ anh khi nào vậy?”
“Trưa
hôm nay tôi với mẹ anh ở cùng một nơi đó.”
Lục
Cảnh Hàng rất hứng thú hỏi tiếp “Ai tìm ai trước?”
“Tôi
vốn rụt rè.”
Cười
“Vậy hai người đã làm gì?”
Bạch
Thuần Khiết nhướn mày lấy việc tắt TV làm điều kiện trao đổi, Lục Cảnh Hàng rất
sảng khoái gật ngay. “Không được, em còn phải cho anh mượn chân đó.”
“Có
thể.”
Không
nói hai lời đi tới nằm, Bạch Thuần Khiết bắt đầu kể lại cho lãnh đạo toàn bộ
hành trình hôm nay cùng với Lục mẹ.”Người trung niên mà còn có thể lực giống
như cô thì thật sự rất giỏi, đi khắp đông tây mà ngay cả thở gấp cũng không thử
một lần. Thiếu chút nữa em cho là không phải bà làm nghiên cứu khoa học, mà là
tập luyện thể dục thi đấu thể thao.”
“Mẹ
cùng ba anh thường xuyên đi đánh cầu lông.”
“Ừ,
thật sự là biết hưởng thụ cuộc sống.”
“Đánh
cầu lông mà coi như là hưởng thụ cuộc sống?”
“Trước
kia đối với em mà nói thì không phải, nhưng mà hiện tại thì đúng!” Trước kia
đánh golf mới là hưởng thụ.
Trong
mắt Lục Cảnh Hàng tỏa ra cái nhìn mờ ám, anh cúi đầu nhìn dán mắt vào người ta
mà nói “Vậy cuối tuần chúng ta cùng đi hưởng thụ cuộc sống.”
Ai đó
mơ mơ màng màng lên tiếng líu ríu nỉ non “Cũng như ba mẹ anh cùng nhau à. . .”
“Ừ.”
“. . .”
Cũng không nói thêm một lời nào, Bạch Thuần Khiết liền rơi vào trạng thái ngủ
say.