Chờ Cố
Trữ phát thanh xong, chở Bạch Thuần Khiết về nhà đã là 1 giờ sáng. Dù đã buồn
ngủ đến ngáp lên ngáp xuống nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn dọn dẹp này nọ một chút
rồi mới nghỉ ngơi.
Tiếng
động từ phòng đối diện truyền đến rốt cục khiến Lục Cảnh Hàng ngồi không yên,
đành mở cửa lao ra, Tiểu Tiện Viên cũng lắc lắc mông theo sau anh đến trước cửa
nhà Bạch Thuần Khiết. Cửa mở, nhìn quần áo nằm vất vưởng trên giường trên sàn,
anh đột nhiên ngớ ra không biết nên nói gì.
“Tôi
còn tưởng anh nghỉ ngơi rồi, nếu không ngủ vậy giúp đem quần áo tôi còn để ở
nhà anh qua đây được không?” Vừa nói, cô vừa chỉa chỉa mắt cá chân tàn tật của
mình.
“Cô
định làm gì? Về nhà?” Không cho phép, dù Bạch Kiến Sinh không dặn trước, anh
cũng không cho phép Bạch Thuần Khiết đi.
Không
nghĩ tới Lục Cảnh Hàng phản ứng mạnh như vậy, cô mất hứng, nói chuyện cũng yểu
xìu “Tôi đâu định về nhà.”
Đôi mắt
anh lóe lên sắc bén “Vậy cô muốn làm gì?”
“Tôi,
tôi thấy mớ quần áo này đem bán cũng được chút tiền…”
Áp lực
xuất hiện từ lúc Lục Cảnh Hàng vào nhà rốt cục giảm bớt, nhìn khuôn mặt có chút
mệt mỏi với đôi mắt hồng hồng của người trước mặt, tim anh nhói một cái, không
nói gì nữa, anh xoay người về nhà lấy quần áo giúp cô.
Lúc
trong phòng chỉ còn Bạch Thuần Khiết cùng Tiểu Tiện Viên, cún ta ngước đôi mắt
ươn ướt nhìn cô, xem ra nếu có thể với đến bả vai Bạch Thuần Khiết, nó nhất
định sẽ vỗ vai an ủi cô: không ai giàu ba họ không ai khó ba đời. Bạch Thuần
Khiết cũng nhìn Tiểu Tiện Viên, bất quá phản ứng đầu tiên của cô là sờ sờ đầu
Tiểu Tiện Viên nói “Từ nay về sau, chúng ta cùng một giai cấp.” (giai cấp vô
sản)
Ngày
hôm sau Bạch Thuần Khiết cùng Lục Cảnh Hàng đều nghỉ phép, ôm đống quần áo đến
một cửa hàng quần áo mốt có tiếng đem bán nhưng lại đầy đủ cảm nhận được quần
áo mua vào thì mắc bán đi thì rẻ, có bộ lúc mua lên tới hàng vạn mà bán chỉ
được vài trăm.
Lục
Cảnh Hàng không ở trong văn phòng, Bạch Thuần Khiết cầm một xấp giấy trắng trên
bàn anh đem về bàn mình. Đừng nói viết thư, cả tin nhắn cô cũng có vài năm chưa
viết. Nhưng nếu gọi điện cho ba ba, cô nghĩ mình nhất định sẽ khóc rất thảm,
hôm qua đã mất mặt gào khóc vài lần, hôm nay cô quyết không rớt giọt nước mắt
nào nữa.
“Ba
thân yêu, âm mưu của ba đã thất bại, cực kỳ thương tiếc báo cho ba biết, chuyện
nên biết con đều đã biết!” Viết xong câu, Bạch Thuần Khiết bĩu môi kiểm tra
từng chữ từng chữ trên trang giấy, cô rất vừa lòng với cách nói năng của mình,
so sánh với kiểu hiền lành dịu ngoan, đây mới chính là phong cách của cô.”Còn
chuyện ba giấu con, con rất rất tức giận, cho nên con quyết định: từ giờ trở đi
con không nói chuyện, gặp mặt ba nữa, chỉ dùng nét chữ xấu xí của con tàn phá
cặp mắt viễn thị của ba, dùng mớ tiền con tham ô cướp bóc được đè sập cái lưng
già nua ốm yếu của ba! Con còn gửi kèm thư này mười vạn, trong đó hai vạn là do
con mượn của dì Tần, ba phải trả cho dì ấy, không được chấm mút! Cứ như vậy đi,
con vẫn khỏe, đừng mãi không việc gì lại nhắc con, con không muốn hắt xì miết
đâu!”
Cô ký
tên cuối thư xong, Lục Cảnh Hàng cũng vừa lúc bước vào phòng.”Đã về?”
Bạch
Thuần Khiết cất thư, gật đầu.
Thấy
phong thư trên tay cô, Lục Cảnh Hàng cầm lấy hai gói chuyển phát nhanh trên bàn
mình “Muốn gửi thư không? Đúng lúc tôi cũng định gửi.”
Đúng
dịp vậy? Bạch Thuần Khiết nhìn anh, tràn ngập chờ mong hỏi “Thư của tôi có thể
tính vào chuyển phát nhanh của công ty không?”
Nhướng
mày “Loại chuyện tham ô cò con của công ty này hình như không thích hợp bàn bạc
với sếp đấy.”
“Vậy
lần sau tôi sẽ không bàn.. mà làm luôn.” Hình như cũng không nên quyết định như
vậy trước mặt sếp…
***
“Thuần
Khiết này, hình như gần đây gu quần áo của cô thay đổi rồi hả.”
“Cô cố
ý sao? Không cho bọn tôi bắt chước nữa phải không?”
“…”
Bạch Thuần Khiết đổ mồ hôi ròng ròng, trả lời thế nào đây? Nhà tôi bị phá sản,
về sau không đủ tiền mua hàng hiệu mặc? Vừa bắt đầu làm cô bé lọ lem, cô chưa
kịp làm quen cuộc sống này.”Tôi.. đang theo mốt bình dân. Các cô chưa nghe nói
sao, bình dân mới là mốt vip nhất.”
“Thì ra
là thế! Quả nhiên vẫn là Thuần Khiết bắt kịp phong trào nhất!”
“Vậy
mời nhân viên bắt kịp phong trào nhất công ty chúng ta báo cáo cho tổng giám
đốc tình huống gần đây nhất đi!”
Nghe
xong lời này, các vị tiếp tân càng hồi hộp hơn cả Bạch Thuần Khiết, “Các cô lòi
đuôi cáo rồi nhé! Tiểu Bạch nè, đừng nói chuyện với đám nhân viên mê trai này,
cô trông tạm giúp tôi một chút được không, tôi phải đi WC!”
So sánh
với tám chuyện, Bạch Thuần Khiết đương nhiên càng thích giúp người làm vui, gật
đầu lia lịa, cô cầm cái ly trên bàn bước ra ngoài.
Đến
quầy tiếp tân, Bạch Thuần Khiết muốn uống nước nhưng vừa uống vào liền bị sặc,
chẳng biết cô cầm nhầm trà giảm béo của ai, thật đáng sợ, quá khó uống! Cô đưa
tay rút khăn giấy lau điện thoại bị thấm nước, thì một người phụ nữ ăn mặc rất
model đến gần.
Cô ta
cao khoảng 1m6, lại kiêu ngạo hếch cằm nhìn người khác, “Nhân viên mới sao?
Nhìn không thấy có khách đến?”
Nghe
giọng điệu này là biết ngay cô ta không phải người hiền lành, Bạch Thuần Khiết
nhướng mắt giả cười “Chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai?”
“Cô?
Không được dạy dỗ cách xưng hô sao?”
Tiếp
tục giả cười nhưng Bạch Thuần Khiết đã rất giận.”Ngượng ngùng, tôi mới từ nông
thôn lên đây, chưa rành cách nói ở đây.”
“A, khó
trách!”
Nhíu
mày đợi người kia nói xong cô đã rất khó giữ nụ cười trên mặt, khuôn mặt cô
cũng có chút méo mó vì giận.
Chỉ trỏ
nhãn hiệu trên quần áo Bạch Thuần Khiết, người đàn bà kia châm chọc “Đồ nhái,
vẫn là nhái nhãn hiệu lỗi thời, a, thật phục cô có gan mặc ra ngoài.”
Cúi đầu
đánh giá quần áo mình đang mặc, Bạch Thuần Khiết thừa nhận, quần áo mình đang
mặc đã lạc hậu, nhưng dù sao cũng là hàng chính hiệu, lại là ba ba cô tặng nhân
dịp sinh nhật cô! “Thưa chị hai, tôi thật sự không biết hàng hiệu cùng hàng
nhái khác nhau thế nào, hay chị nói thử cho tôi học tập một chút?” Nói xong,
trong tay còn cầm tấm khăn giấy vừa lau trà chà lên quần áo cô ta “Oa, thật lợi
hại, thì ra hàng hiệu mịn màng như vậy a! Bất quá làm sao giống như tã của đứa
cháu trai tôi hồi nhỏ quá vậy?”
“Bỏ cái
tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi!”
“Ai u,
chị hai, chị dựa vào cái gì mà mắng người khác? Dựa vào cái gì? dựa vào cái
gì?” “Bằng…” Thấy mặt người đàn bà kia bị phun đầy nước (T_T), Bạch Thuần Khiết
hả giận “Có chuyện từ từ nói, nếu tay tôi không dơ thì làm sao nhận ra tay chị
trắng?”
Lại bị
Bạch Thuần Khiết chùi nước trà đầy tay, người kia hoàn toàn phát điên , thét
lớn như muốn đâm thủng màng tai Bạch Thuần Khiết.
Chuyến
công tác ngắn ngủi của Hàn Nghi Tĩnh chấm dứt, cô gọi điện nhờ Lục Cảnh Hàng ra
đón mình. Lục Cảnh Hàng vừa bước ra văn phòng đã nghe tiếng thét chói tai kia,
anh chạy vội đến. Người kia vừa thấy Lục Cảnh Hàng xuất hiện lập tức ngừng hét,
sửa điệu bộ trách cứ anh.
Dù bị
người ta thêm mắm thêm muối trách móc, Bạch Thuần Khiết vẫn duy trì vẻ ngây thơ
vô tội. Khi Lục Cảnh Hàng nhìn sang định hỏi, cô nói, “Không phải tôi cố ý,
tổng giám đốc, tôi chỉ đang học cách ăn mặc trang điểm của chị này thôi.”
Lục
Cảnh Hàng mím môi trầm mặc vài giây rồi ‘nghiêm khắc’ trách cô, “Chỗ này không
phải là nơi học cách ăn mặc trang điểm.”
“Dạ,
tổng giám đốc, tôi đã biết, lần sau tôi sẽ không tái phạm, anh sẽ không trừ
lương tôi đúng không?” Bạch Thuần Khiết giả ngu thành nghiện.
“…” Bị
cô chọc dở khóc dở cười, Lục Cảnh Hàng thật không biết nên nói tiếp cái gì,
định bỏ đi nhưng người đàn bà kia lại nhất quyết không tha “Cô phải xin lỗi tôi
đã.”
“Chị
hai, ‘người lớn’ sẽ không trách người nhỏ hơn.” (ở đây TK nói người già ấy)
“Ai là
chị hai cô?”
“…Không
chị thì thím?”
Không
rảnh xem diễn, Lục Cảnh Hàng lấy tiền đền tiền giặt quần áo cho người kia,
“Quản lí Trần đừng so đo với nhân viên quèn như cô ấy, tôi biết cô là người
rộng lượng.”
“Nể mặt
anh tôi bỏ qua lần này.”
“Cám
ơn. Quản lí phòng kế hoạch chúng tôi đang chờ cô trong phòng khách, xin lỗi,
tôi còn có việc không thể tiếp đón cô.”
“Vâng,
ngài tổng giám đốc cứ đi đi.” Người kia tươi cười quý phái, quả thật không
giống kiểu cách lề mề dài dòng lúc nãy.
Bất quá
Bạch Thuần Khiết không có thời gian cảm thán tài đổi sắc mặt của họ, cô chỉ mãi
khổ sở vì chuyện của mình, chẳng lẽ từ nay về sau cô chỉ có thể làm cô bé lọ
lem bị người khác khinh khi sao? Cô không muốn, vì rất uất ức.
Chờ Cố
Trữ phát thanh xong, chở Bạch Thuần Khiết về nhà đã là 1 giờ sáng. Dù đã buồn
ngủ đến ngáp lên ngáp xuống nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn dọn dẹp này nọ một chút
rồi mới nghỉ ngơi.
Tiếng
động từ phòng đối diện truyền đến rốt cục khiến Lục Cảnh Hàng ngồi không yên,
đành mở cửa lao ra, Tiểu Tiện Viên cũng lắc lắc mông theo sau anh đến trước cửa
nhà Bạch Thuần Khiết. Cửa mở, nhìn quần áo nằm vất vưởng trên giường trên sàn,
anh đột nhiên ngớ ra không biết nên nói gì.
“Tôi
còn tưởng anh nghỉ ngơi rồi, nếu không ngủ vậy giúp đem quần áo tôi còn để ở
nhà anh qua đây được không?” Vừa nói, cô vừa chỉa chỉa mắt cá chân tàn tật của
mình.
“Cô
định làm gì? Về nhà?” Không cho phép, dù Bạch Kiến Sinh không dặn trước, anh
cũng không cho phép Bạch Thuần Khiết đi.
Không
nghĩ tới Lục Cảnh Hàng phản ứng mạnh như vậy, cô mất hứng, nói chuyện cũng yểu
xìu “Tôi đâu định về nhà.”
Đôi mắt
anh lóe lên sắc bén “Vậy cô muốn làm gì?”
“Tôi,
tôi thấy mớ quần áo này đem bán cũng được chút tiền…”
Áp lực
xuất hiện từ lúc Lục Cảnh Hàng vào nhà rốt cục giảm bớt, nhìn khuôn mặt có chút
mệt mỏi với đôi mắt hồng hồng của người trước mặt, tim anh nhói một cái, không
nói gì nữa, anh xoay người về nhà lấy quần áo giúp cô.
Lúc
trong phòng chỉ còn Bạch Thuần Khiết cùng Tiểu Tiện Viên, cún ta ngước đôi mắt
ươn ướt nhìn cô, xem ra nếu có thể với đến bả vai Bạch Thuần Khiết, nó nhất
định sẽ vỗ vai an ủi cô: không ai giàu ba họ không ai khó ba đời. Bạch Thuần
Khiết cũng nhìn Tiểu Tiện Viên, bất quá phản ứng đầu tiên của cô là sờ sờ đầu
Tiểu Tiện Viên nói “Từ nay về sau, chúng ta cùng một giai cấp.” (giai cấp vô
sản)
Ngày
hôm sau Bạch Thuần Khiết cùng Lục Cảnh Hàng đều nghỉ phép, ôm đống quần áo đến
một cửa hàng quần áo mốt có tiếng đem bán nhưng lại đầy đủ cảm nhận được quần
áo mua vào thì mắc bán đi thì rẻ, có bộ lúc mua lên tới hàng vạn mà bán chỉ
được vài trăm.
Lục
Cảnh Hàng không ở trong văn phòng, Bạch Thuần Khiết cầm một xấp giấy trắng trên
bàn anh đem về bàn mình. Đừng nói viết thư, cả tin nhắn cô cũng có vài năm chưa
viết. Nhưng nếu gọi điện cho ba ba, cô nghĩ mình nhất định sẽ khóc rất thảm,
hôm qua đã mất mặt gào khóc vài lần, hôm nay cô quyết không rớt giọt nước mắt
nào nữa.
“Ba
thân yêu, âm mưu của ba đã thất bại, cực kỳ thương tiếc báo cho ba biết, chuyện
nên biết con đều đã biết!” Viết xong câu, Bạch Thuần Khiết bĩu môi kiểm tra
từng chữ từng chữ trên trang giấy, cô rất vừa lòng với cách nói năng của mình,
so sánh với kiểu hiền lành dịu ngoan, đây mới chính là phong cách của cô.”Còn
chuyện ba giấu con, con rất rất tức giận, cho nên con quyết định: từ giờ trở đi
con không nói chuyện, gặp mặt ba nữa, chỉ dùng nét chữ xấu xí của con tàn phá
cặp mắt viễn thị của ba, dùng mớ tiền con tham ô cướp bóc được đè sập cái lưng
già nua ốm yếu của ba! Con còn gửi kèm thư này mười vạn, trong đó hai vạn là do
con mượn của dì Tần, ba phải trả cho dì ấy, không được chấm mút! Cứ như vậy đi,
con vẫn khỏe, đừng mãi không việc gì lại nhắc con, con không muốn hắt xì miết
đâu!”
Cô ký
tên cuối thư xong, Lục Cảnh Hàng cũng vừa lúc bước vào phòng.”Đã về?”
Bạch
Thuần Khiết cất thư, gật đầu.
Thấy
phong thư trên tay cô, Lục Cảnh Hàng cầm lấy hai gói chuyển phát nhanh trên bàn
mình “Muốn gửi thư không? Đúng lúc tôi cũng định gửi.”
Đúng
dịp vậy? Bạch Thuần Khiết nhìn anh, tràn ngập chờ mong hỏi “Thư của tôi có thể
tính vào chuyển phát nhanh của công ty không?”
Nhướng
mày “Loại chuyện tham ô cò con của công ty này hình như không thích hợp bàn bạc
với sếp đấy.”
“Vậy
lần sau tôi sẽ không bàn.. mà làm luôn.” Hình như cũng không nên quyết định như
vậy trước mặt sếp…
***
“Thuần
Khiết này, hình như gần đây gu quần áo của cô thay đổi rồi hả.”
“Cô cố
ý sao? Không cho bọn tôi bắt chước nữa phải không?”
“…”
Bạch Thuần Khiết đổ mồ hôi ròng ròng, trả lời thế nào đây? Nhà tôi bị phá sản,
về sau không đủ tiền mua hàng hiệu mặc? Vừa bắt đầu làm cô bé lọ lem, cô chưa
kịp làm quen cuộc sống này.”Tôi.. đang theo mốt bình dân. Các cô chưa nghe nói
sao, bình dân mới là mốt vip nhất.”
“Thì ra
là thế! Quả nhiên vẫn là Thuần Khiết bắt kịp phong trào nhất!”
“Vậy
mời nhân viên bắt kịp phong trào nhất công ty chúng ta báo cáo cho tổng giám
đốc tình huống gần đây nhất đi!”
Nghe
xong lời này, các vị tiếp tân càng hồi hộp hơn cả Bạch Thuần Khiết, “Các cô lòi
đuôi cáo rồi nhé! Tiểu Bạch nè, đừng nói chuyện với đám nhân viên mê trai này,
cô trông tạm giúp tôi một chút được không, tôi phải đi WC!”
So sánh
với tám chuyện, Bạch Thuần Khiết đương nhiên càng thích giúp người làm vui, gật
đầu lia lịa, cô cầm cái ly trên bàn bước ra ngoài.
Đến
quầy tiếp tân, Bạch Thuần Khiết muốn uống nước nhưng vừa uống vào liền bị sặc,
chẳng biết cô cầm nhầm trà giảm béo của ai, thật đáng sợ, quá khó uống! Cô đưa
tay rút khăn giấy lau điện thoại bị thấm nước, thì một người phụ nữ ăn mặc rất
model đến gần.
Cô ta
cao khoảng 1m6, lại kiêu ngạo hếch cằm nhìn người khác, “Nhân viên mới sao?
Nhìn không thấy có khách đến?”
Nghe
giọng điệu này là biết ngay cô ta không phải người hiền lành, Bạch Thuần Khiết
nhướng mắt giả cười “Chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai?”
“Cô?
Không được dạy dỗ cách xưng hô sao?”
Tiếp tục
giả cười nhưng Bạch Thuần Khiết đã rất giận.”Ngượng ngùng, tôi mới từ nông thôn
lên đây, chưa rành cách nói ở đây.”
“A, khó
trách!”
Nhíu
mày đợi người kia nói xong cô đã rất khó giữ nụ cười trên mặt, khuôn mặt cô
cũng có chút méo mó vì giận.
Chỉ trỏ
nhãn hiệu trên quần áo Bạch Thuần Khiết, người đàn bà kia châm chọc “Đồ nhái,
vẫn là nhái nhãn hiệu lỗi thời, a, thật phục cô có gan mặc ra ngoài.”
Cúi đầu
đánh giá quần áo mình đang mặc, Bạch Thuần Khiết thừa nhận, quần áo mình đang
mặc đã lạc hậu, nhưng dù sao cũng là hàng chính hiệu, lại là ba ba cô tặng nhân
dịp sinh nhật cô! “Thưa chị hai, tôi thật sự không biết hàng hiệu cùng hàng
nhái khác nhau thế nào, hay chị nói thử cho tôi học tập một chút?” Nói xong,
trong tay còn cầm tấm khăn giấy vừa lau trà chà lên quần áo cô ta “Oa, thật lợi
hại, thì ra hàng hiệu mịn màng như vậy a! Bất quá làm sao giống như tã của đứa
cháu trai tôi hồi nhỏ quá vậy?”
“Bỏ cái
tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi!”
“Ai u,
chị hai, chị dựa vào cái gì mà mắng người khác? Dựa vào cái gì? dựa vào cái
gì?” “Bằng…” Thấy mặt người đàn bà kia bị phun đầy nước (T_T), Bạch Thuần Khiết
hả giận “Có chuyện từ từ nói, nếu tay tôi không dơ thì làm sao nhận ra tay chị
trắng?”
Lại bị
Bạch Thuần Khiết chùi nước trà đầy tay, người kia hoàn toàn phát điên , thét
lớn như muốn đâm thủng màng tai Bạch Thuần Khiết.
Chuyến
công tác ngắn ngủi của Hàn Nghi Tĩnh chấm dứt, cô gọi điện nhờ Lục Cảnh Hàng ra
đón mình. Lục Cảnh Hàng vừa bước ra văn phòng đã nghe tiếng thét chói tai kia,
anh chạy vội đến. Người kia vừa thấy Lục Cảnh Hàng xuất hiện lập tức ngừng hét,
sửa điệu bộ trách cứ anh.
Dù bị
người ta thêm mắm thêm muối trách móc, Bạch Thuần Khiết vẫn duy trì vẻ ngây thơ
vô tội. Khi Lục Cảnh Hàng nhìn sang định hỏi, cô nói, “Không phải tôi cố ý,
tổng giám đốc, tôi chỉ đang học cách ăn mặc trang điểm của chị này thôi.”
Lục
Cảnh Hàng mím môi trầm mặc vài giây rồi ‘nghiêm khắc’ trách cô, “Chỗ này không
phải là nơi học cách ăn mặc trang điểm.”
“Dạ,
tổng giám đốc, tôi đã biết, lần sau tôi sẽ không tái phạm, anh sẽ không trừ
lương tôi đúng không?” Bạch Thuần Khiết giả ngu thành nghiện.
“…” Bị
cô chọc dở khóc dở cười, Lục Cảnh Hàng thật không biết nên nói tiếp cái gì,
định bỏ đi nhưng người đàn bà kia lại nhất quyết không tha “Cô phải xin lỗi tôi
đã.”
“Chị
hai, ‘người lớn’ sẽ không trách người nhỏ hơn.” (ở đây TK nói người già ấy)
“Ai là
chị hai cô?”
“…Không
chị thì thím?”
Không
rảnh xem diễn, Lục Cảnh Hàng lấy tiền đền tiền giặt quần áo cho người kia,
“Quản lí Trần đừng so đo với nhân viên quèn như cô ấy, tôi biết cô là người
rộng lượng.”
“Nể mặt
anh tôi bỏ qua lần này.”
“Cám
ơn. Quản lí phòng kế hoạch chúng tôi đang chờ cô trong phòng khách, xin lỗi,
tôi còn có việc không thể tiếp đón cô.”
“Vâng,
ngài tổng giám đốc cứ đi đi.” Người kia tươi cười quý phái, quả thật không
giống kiểu cách lề mề dài dòng lúc nãy.
Bất quá
Bạch Thuần Khiết không có thời gian cảm thán tài đổi sắc mặt của họ, cô chỉ mãi
khổ sở vì chuyện của mình, chẳng lẽ từ nay về sau cô chỉ có thể làm cô bé lọ
lem bị người khác khinh khi sao? Cô không muốn, vì rất uất ức.