Lục
Cảnh Hàng thấy Hàn Nghi Tĩnh liền tiến đến nghênh đón.
“Anh
đến lâu chưa?” Cô mở vòng tay ôm lấy anh như người vợ gặp lại chồng sau nhiều
ngày xa cách, đầy vẻ quan tâm hỏi han.
Thấy sự
nhiệt tình của cô, Lục Cảnh Hàng tuy không quen nhưng vẫn cười cười nói “Không
lâu lắm.” Anh nhận va ly từ tay cô “Cô muốn đi ăn trước hay về thẳng nhà?”
“Đi ăn
đi.”
“Được.”
Hai
người sóng vai đi ra sân bay, trên đường, có người luôn suy nghĩ có nên quàng
tay anh hay không nhưng cuối cùng lại thôi, bởi cô biết, cái ôm vừa rồi đã dọa
đến Lục Cảnh Hàng.
Đón xe
đến một khách sạn nổi tiếng của thành phố, vừa xuống xe họ đã gặp đồng nghiệp
trong công ty, mà đồng nghiệp này, vừa vặn chính là Bạch Thuần Khiết. Trên
đường đi, Lục Cảnh Hàng còn đang định dẫn cô đi ăn tối ở đây kia, không ngờ cô
cũng rất sành ăn.
“Tổng
giám đốc, quản lí Hàn.” Bạch Thuần Khiết thì không bình tĩnh như hai người, cô
kinh ngạc nhìn bọn họ “Hai người định ăn ở đây?”
“Đúng.”
Bạch
Thuần Khiết cười gượng, cô tự thấy mình đang nói nhảm, đã đến đây, không ăn thì
làm gì? Ách, hình như chỗ này còn có thể mướn phòng… Không khỏi ngước đầu nhìn
lên cao, gió lùa vào miệng, Bạch Thuần Khiết cảm giác ngực mình bị cái gì đè nén
một lúc.”Vậy.. quản lí Hàn công tác có trôi…” Đang định nói vài câu khách sáo,
người mời cô đi ăn chung đã trở lại.
“Khéo
vậy?” Cố Trữ tò mò nhìn đôi Lục Cảnh Hàng – Hàn Nghi Tĩnh “Không phải hai người
đi theo tụi tôi đó chứ?”
Thấy Cố
Trữ, sắc mặt Lục Cảnh Hàng thay đổi trong nháy mắt, tuy không bị phát hiện
nhưng anh biết mình đang lo, chắc anh phải tìm dịp nói chuyện với Cố Trữ một
chút.
Bốn
người tuy cùng vào khách sạn, nhưng chỗ ngồi lại tách riêng. Khoảng cách giữa
bàn của Lục Cảnh Hàng và của Bạch Thuần Khiết cũng không gần nhưng lại không có
vật cản chắn tầm mắt, thế nên anh có thể thấy rõ bên kia cười nói thế nào.
Lẽ ra
ánh mắt là thứ không sờ không nhận được, nhưng nếu trong thời gian dài ai đó cứ
mãi nhìn chằm chằm thì vẫn cảm nhận được.
“Có
người không tập trung ăn cơm.”
Bạch
Thuần Khiết biết Cố Trữ đang nói ai, cô giương mắt xem nhìn anh chép miệng “Anh
cũng đâu khác gì?”
“Chúng
ta là hai người một bàn huống chi tôi lại đang mời cô ăn cơm, dù tình cảm cách
mạng với Lục Cảnh Hàng có sâu đậm đến đâu cô cũng nên bênh vực tôi một chút
đi?”
Quả
thật, hôm nay nếu không gặp Cố Trữ trên đường về nhà, cô hẳn sẽ ở nhà gặm bánh
mì “Được, tôi bênh anh, Cố Trữ là con ngoan trò giỏi, không nhìn lung tung
trong khi ăn !”
Nhìn vẻ
mặt như giáo viên nhà trẻ của người đối diện, Cố Trữ bật cười “Được rồi, nói
chuyện chính.”
“Chúng
ta có chuyện gì nói sao?”
“Có thể
có.”
“Cứ cho
là có đi, là chuyện gì?”
Nhếch
miệng, một nụ cười hút hồn bày ra trước mắt Bạch Thuần Khiết, nhìn sao cũng
thấy không thoải mái cho lắm. “Tuần sau tiết mục phát thanh của tôi sẽ bắt đầu,
tôi nhớ hình như cô đang rất cần tiền thì phải…”
Buông
dao nĩa trên tay, Bạch Thuần Khiết lấy khăn ăn lau miệng, nói “Khó trách anh
cười như hoa thế kia, thì ra đang định lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!
Thế nào, muốn dùng tiền thu mua tôi làm khách mời?”
“Nghỉ
lễ sẽ thu âm ba đợt.”
“Đánh
chết cũng không ăn cơm thừa canh cặn!”
“Năm
ngàn.”
“Đói,
đói cho sạch rách, rách cho thơm.”
Hai mắt
Cố Trữ nheo lại như cáo rình mồi “Là năm ngàn mỗi tuần.”
“Áo
sạch cất trong nhà, ăn thua mình no ấm– khi nào bắt đầu?”
“Đầu
tháng.”
“Vậy
trước khi phát sóng nhớ đưa kịch bản cho tôi xem đó, trước giờ tôi chưa chơi
thử trò này.”
“Chơi?”
Cố Trữ nhướng mày “Tôi không định đưa kịch bản đâu, tới lúc đó cô cứ chơi thả
cửa.”
“…”
Bạch Thuần Khiết không nói gì, cô nghĩ chắc tiết mục này sẽ không ‘sống’ lâu
đâu.”Vậy.. tôi có cần dùng tên thật khi thu không?”
“Tùy
cô.”
“…Tôi
muốn dùng biệt danh.” Ngậm nĩa, cô suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra được cái
tên nào vừa hay vừa độc, cô xin Cố Trữ trợ giúp “Nghĩ giúp tôi một cái.”
“Tiểu
Bạch.”
“Hừ,
anh định xách mé gì hả!”
Bất đắc
dĩ, Cố Trữ giải thích “Không phải tôi nói cô ‘bạch’ ngu ngốc”.
“…Tôi
còn tưởng anh nói tôi là con cún Tiểu Bạch trong ‘Tiểu Tân chú bé bút chì màu’
chứ.” Cô ngượng ngùng hơi nhíu mày, “Tôi không thích tên này, không êm tai.”
“Chỗ
nào không êm? Rất đáng yêu mà. Nhất là so với Bạch Thuần Khiết, dễ nghe hơn
không biết bao nhiêu lần.”
Trừng
anh một cái, Bạch Thuần Khiết đe dọa “Chê tên tôi xấu là tôi trở mặt đó.” Dù
sao Bạch Thuần Khiết là do ba ba cô nghĩ ba ngày ba đêm mới ra!
“Xin
lỗi, là lỗi của tôi.” Cố Trữ giải thích xong lại bật cười “Nếu không chịu Tiểu
Bạch vậy Bạch Bạch được không?”
“Cút– “
Bàn bên
đây càng nói càng hăng, bàn bên kia lại lặng phắt như tờ. Lục Cảnh Hàng yên
lặng dùng cơm, chuyện công việc lúc nãy định hỏi anh đều tạm không nhắc, mãi
đến khi Hàn Nghi Tĩnh mở miệng nhắc đến việc làng du lịch đã đi vào quỹ đạo,
anh mới không thể không nói đến những chuyện khiến người ta ăn mất ngon.
“Lúc
nào nhà thiết kế Gôn đến?”
Hàn
Nghi Tĩnh thấy anh nói sang chuyện khác thì có chút mất hứng, trả lời cho có lệ
“Thứ hai tuần sau.” Không đợi anh nói tiếp, Hàn Nghi Tĩnh đã nói thẳng “Cảnh
Hàng, khi nào thì chúng ta chính thức tiến tới?”
Lục
Cảnh Hàng im lặng. Tiếng violon trong nhà hàng vẫn du dương, Hàn Nghi Tĩnh thật
hi vọng câu trả lời của người đối diện cũng êm ái dễ nghe như tiếng đàn.”Tôi
biết cô là người rất thông minh, chắc cô cũng biết hiện tại tôi chưa muốn tìm
bạn gái.”
Hàn
Nghi Tĩnh cười khổ “Anh thật nghĩ như vậy?”
Anh gật
đầu.
“Nhưng
tôi không nghĩ anh chưa muốn tìm bạn gái. Tôi không ngu, tôi biết anh có người
trong lòng. Dù trong bữa cơm hôm nay hay là lúc chúng ta mới quen biết.”
Mùa hè
năm năm trước, Lục Cảnh Hàng vượt đại dương bay ra nước ngoài, vì cha mẹ có
việc bận, anh được sắp xếp ở nhờ nhà Hàn Nghi Tĩnh trong hơn hai tháng. Trong
thời gian này, có hôm Hàn Nghi Tĩnh ngẫu nhiên nhìn thấy một phong thư không
ghi địa chỉ trong phòng Lục Cảnh Hàng. Tuy đã lâu nên cô cũng không nhớ hết
trong thư viết gì, nhưng cô còn nhớ hai câu.
Thực
xin lỗi không thể thi vào đại học N như lời hứa với em… Tôi nghĩ tôi cũng thích
em, vì thích nên mới để ý…
Thật ra
cô cũng không phải người thông minh, ít nhất cảm giác của cô không nhạy, đến
tận bây giờ mới phát hiện lá thư kia của ai. Hàn Nghi Tĩnh giương mắt nhìn vẻ
kinh ngạc của Lục Cảnh Hàng “Tuy tôi đã hiểu.. nhưng thật xin lỗi, tôi không
phải người dễ buông tay. Hơn nữa, anh Cảnh Hàng, đã nhiều năm như vậy, có lẽ..
tình cảm kia cũng đã sớm thay đổi.”
Thay
đổi? Có thể sao? Lục Cảnh Hàng mím môi dưới, không khỏi thầm châm chọc chính
mình, tình cảm đâu phải hoa quả, dễ dầu gì mà thay đổi.”Cô ăn nhanh đi, ăn xong
tôi đưa cô về.”
“Cảnh
Hàng…”
Hàn
Nghi Tĩnh còn muốn nói gì nhưng cái nhìn chăm chú của anh nói cho cô biết, anh
không thích người quá nhiệt tình.