Quách Phú Thành quan sát Lưu Mịch Hoa một
lúc, cũng đoán được suy nghĩ của cô: “Cô cho rằng trưởng phòng của Hoàn
Quang dễ đối phó hơn Hoắc Kiến Hoa sao? Những năm gần đây, Hoắc Kiến Hoa vô cùng coi trọng tên trưởng phòng kia,và có ý định cho làm phó giám
đốc chứng tỏ anh ra rất có năng lực. Hoắc Kiến Hoa cố ý nói bừa như vậy, giả vờ cho chúng ta cơ hội, nhưng thực chất là muốn chặn đường lui của
chúng ta”.
Quách Phú Thành không khỏi lắc đầu, vốn dĩ anh cũng không hy vọng nhiều. Hôm nay người tới đây dự tiệc có tới hơn 60% là có ý định muốn hợp tác
cùng công ty Hoàn Quang, nếu dễ dàng như vậy, Hoắc Kiến Hoa đã không còn là Hoắc Kiến Hoa nữa rồi.
Lưu Mịch Hoa khẽ nhấp một chút rượu, thực ra đứng ở góc độ của cô cũng
có thể lý giải được điều này. Với địa vị hiện giờ, Hoàn Quang hoàn toàn
không cần hợp tác với những công ty nhỏ, bọn họ từ lâu đã có định hướng
vươn ra thị trường quốc tế. Những công ty nhỏ muốn mượn gió của Hoàn
Quang trước đây, nói không chừng sẽ bị ép ra bã. Hiện giờ cạnh tranh vô
cùng khốc liệt, dựa danh công ty lớn để quảng bá cho mình cũng là lựa
chọn tốt, mặc dù tổn thất tài chính khá nhiều nhưng cần cân nhắc xem
mình nên làm thế nào.
Thấy Quách Phú Thành có vẻ mệt mỏi,Lưu Mịch Hoa cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Cô tỉ mỉ quan sát khách khứa trong buổi tiệc, phụ nữ trang điểm xinh
đẹp, đàn ông mỉm cười nhã nhặn, ôn hòa nhưng đầy giả tạo. Ai cũng đeo
mặt nạ dối trá, cười nói thì dành cho người khác, chỉ giữ lại cho mình
tính toán ngờ vực.
Ánh mắt của Vương Y Bối chậm rãi lướt qua mọi người, nhưng bất ngờ dừng lại ở một nơi.
Quách Phú Thành thấy cô nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, anh cười
khẽ: “Chính là anh ta, cánh tay đắc lực của Hoắc Kiến Hoa, đồng thời
cũng là người mà Hoắc Kiến Hoa tín nhiệm nhất hiện tại, không tiếc gì mà có thể trao cho anh ta chức phó giám đốc”. Ánh mắt của Quách Phú Thành
hiện lên vẻ tán dương. Đối với những người có năng lực, anh luôn khâm
phục: “Người này tôi cũng có biết qua loa. Trước đây anh ta làm việc tại nhà chỉ là một kĩ sư điện bình thường, sau đó xảy ra chuyện anh ta liền được Hoắc Kiến Hoa mời tới Hoàn Quang. Hoắc Kiến Hoa vô cùng coi trọng
anh ta, thậm chí còn bất chấp sự phản đối mọi người để anh ta tham gia
vào rất nhiều dự án nội bộ, tất cả đều gặt hái được thành công. Hiện giờ trong giới thương nhân nội địa, anh ta nổi như cồn”.
Lưu Mịch Hoa cười một cách cứng nhắc, cô cũng không biết tại sao mình lại có thể cười như vậy.
Chẳng biết bao nhiêu lần cô tự nhủ, mình không muốn anh ấy được hạnh
phúc. Hóa ra trên đời này vốn dĩ không có ông trời, lời cầu xin của cô
chẳng có ai để ý tới hết. Cô hy vọng anh sống không vui vẻ, như thế cô
mới có đủ dũng khí đứng trước mặt anh, để lòng hư vinh của cô được thỏa
mãn. Cô muốn thể hiện cho anh thấy rõ, không có anh, cô vẫn sống rất
tốt, thậm chí còn tốt hơn anh.