Tôi Vẫn Yêu Người Sau Bao Năm

Chương 11: Chương 11: Trước Đây Có Quen Biết




Nhưng hiện tại anh đang dùng hành động thực tế nói cho cô biết: Không có cô, anh sống rất tốt, vô cùng tốt, hơn cô rất nhiều.

Người sống không hạnh phúc, chính là cô.

Ngay cả suy nghĩ ấu trĩ như vậy cô cũng không thực hiện được. Thế gian này rốt cuộc ai là người nhỏ mọn hơn ai đây?

Lưu Mịch Hoa đưa ly rượu trong tay lên, uống cạn một hơi.

“Cô quen anh ta?” Quách Phú Thành rốt cục cũng phát hiện ra sự khác thường của Lưu Mịch Hoa.

Cô lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường: “Trước đây có quen biết”. Nói xong, cô liền hối hận. Mặc dù suy nghĩ của cô rất xấu xa, nhưng cô trả lời như vậy rất có khả năng Quách Phú Thành sẽ cho rằng có thể dựa vào mối quan hệ này mà bắc cầu. Đó là chuyện cô tuyệt đối không muốn thấy.

“Hiện giờ không quen.”

Quách Phú Thành vẫn nhìn chằm chằm cô, không biết anh ta đang nghĩ gì.

Lưu Mịch Hoa vẫn còn muốn uống tiếp nhưng rượu trong ly đã hết, ngay cả đi mấy bước để lấy ly rượu khác cô cũng lười.

“Anh ta là bạn thân của một người anh trai chơi chung với tôi.” Cô làm như vô tình mở miệng nói, thầm muốn Quách Phú Thành đừng quan tâm tới lời cô nói lúc đầu.

Quách Phú Thành rất biết phối hợp gật đầu.

Trong lòng cô, Ngô Hán Thành chỉ là một người bình thường, một người vừa đủ có thể khiến cô rung động, có thể khiến cô trao yêu thương, chỉ thế không hơn.

Lưu Mịch Hoa đắm chìm trong hồi ức rất lâu, lúc định thần lại mới phát hiện ra Quách Phú Thành đang chăm chú quan sát mình, cô mỉm cười gượng gạo.

Qu ách Phú Thành chợt cảm thấy bộ dạng ngây ngốc này của Lưu Mịch Hoa thật đáng yêu: “Này, không phải cô đang mải nghĩ cách làm thế nào để tới tiếp cận với anh chàng cô từng thầm thương trộm nhớ kia đấy chứ?”.

Ngây người một lúc Lưu Mịch Hoa mới hiểu ra Qu ách Phú Thành đang ám chỉ điều gì: “Tôi rất muốn, nhưng người ta đang bận rộn, không có thời gian rảnh để ý tới tôi đâu”.

Lời nói vô cùng tự nhiên.

Tốt lắm, ít ra thì cô cũng có thể tự hào nói với chính mình: Cô đã không còn để tâm nữa.

Cuộc sống đã ổn định, Lưu Mịch Hoa đã thích ứng với thời tiết và cả con người nơi đây. Công việc ở công ty cũng không đến nỗi nào, cô thường xuyên phải đi cùng Qu ách Phú Thành ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Tác phong làm việc của anh ta tuy rằng có chút không hợp với không gian ở đây, nhưng anh ta là người chính trực, thẳng thắn và biết giữ lời. Rất nhiều người sẵn sàng hợp tác với anh ta, dù đó là những doanh nghiệp không mấy tiếng tăm, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì với hoạt động kinh doanh của công ty.

Qu ách Phú Thành đương nhiên biết rằng vẫn còn có một con đường khác để đi, chẳng qua là anh ta không muốn, anh ta muốn tự mình cố gắng tới cùng. Đối với sự kiên quyết ấy của Qu ách Phú Thành, Lưu Mịch Hoa rất tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.