Vẻ ngạo mạn trên gương mặt Quách Phú
Thành tiêu tán, anh ta lên tiếng: “Mặc dù Hồ Mẫn San không có thành tích gì nổi trội, nhưng cô ấy là một người khiêm tốn, cẩn thận, làm việc
nghiêm túc, rất hợp với dự án. Hơn nữa hoàn cảnh cô ấy cũng khá đặc
biệt, chuyện này, về sau cô sẽ rõ”.
Lưu Mịch Hoa gật đầu, cô vẫn thắc mắc tại sao Quách Phú Thành lại giao
một dự án quan trọng như thế cho một nhân viên bình thường, bây giờ cũng coi như biết được đáp án mà cô muốn biết rồi.
Thấy cô không còn câu hỏi nào nữa, Quách Phú Thành mới quay về văn
phòng: “Có chuyện gì không hiểu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào. Dù gì
tôi ở đây cũng đã được 1 năm’’.
“Được, chỉ cần Tổng giám đốc Quách không sợ tôi làm phiền.” Cô đóng tệp tư liệu đang xem lại rồi mở một tệp khác ra.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc làm việc ấy của Lưu Mịch Hoa, Quách Phú Thành
khẽ mỉm cười. Ấn tượng mà Lưu Mịch Hoa mang lại cho anh trong lần gặp
đầu tiên thật sự tốt.Một cô gái hồn nhiên vui tươi trong sáng vậy mà đã
có con.Trên người cô vẫn còn mang cái nét gì đó của một nữ sinh, hiếm
thấy một người đi làm nhiều năm và có con mà vẫn còn giữ được cái khí
chất ấy.
Lưu Mịch Hoa tiếp tục dán mắt vào mấy tư liệu đau đầu kia, chợt nhớ lại
những ý nghĩ ngây thơ trước đây của mình, cảm thấy thật nực cười. Khi
ấy, cô thích tựa vào vai Ngô Hán Thành, ngốc nghếch nói với anh: “Ngô
Hán Thành, sau này anh nhất định phải kiếm thật nhiều tiền nuôi em” Lúc
đó, cô không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, bờ vai mà cô cho rằng sẽ làm chỗ dựa cả đời cho cô cuối cùng lại rời xa cô mãi mãi.
Cô toàn tâm toàn ý trao tương lai của mình vào tay một người đàn ông mà
không thèm suy nghĩ xem liệu rồi người ấy có mệt hay không, có chán ghét mình hay không, có hết yêu mình hay không?
Khi yêu, người ta luôn nghĩ tình yêu là một thứ vạn năng, có khó khăn gì cũng không sợ, nhưng không ai biết rằng, chỉ một vấp ngã nhỏ trong cuộc sống cũng đủ khiến bản thân mãi không gượng dậy được.
Cô ngồi ở bàn làm việc, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạo quá khứ ngu
ngốc và nực cười của mình. Nếu mọi chuyện không xảy ra, cô vĩnh viễn
không bao giờ tin, một Lưu Mịch Hoa thành thạo trong công việc hiện giờ
hóa ra cũng có những lúc ngu ngốc như vậy.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng hết giờ làm.Lưu Mịch Hoa thu dọn lại tài liệu trên bàn, xách túi lên chuẩn bị đi về.
Quách Phú Thành vừa ra khỏi văn phòng, thấy cô định về, liền đi tới nói: “Chủ tịch Lưu, chờ chút!”
Lưu Mịch Hoa đeo túi trên vai, đứng nhìn Quách Phú Thành với ánh mắt khó hiểu.
Quách Phú Thành ngại ngùng đi tới trước mặt cô, nói: “Tối nay có một
buổi tiệc, cần người đi cùng. Trước đây tôi đều mời cứu viện bên ngoài,
hôm nay… thì phiền cô một chút được không? Dù sao như vậy cũng giúp công ty tiết kiệm 1 khoảng chi tiêu”.