Anh ta vốn là một người theo chủ nghĩa ăn
chơi,chẳng qua là bị bố bắt ép tới công ty làm việc. Bố anh ta nói, ông
chỉ có một mụn con trai, nếu anh ta phụ sự mong đợi thì ông không biết
phải ăn nói như thế nào với ông nội của anh ta dưới suối vàng. Vì thế
nên anh ta đành phải thỏa hiệp tới công ty để học việc rồi về tiếp quản
công ty.Dưới sự quản thúc của Lưu Mịch Hoa dù cô nhỏ hơn anh tận 3
tuổi.Nhưng sau 1 năm học việc anh được cô điều về chi nhánh bên này làm
việc .
“Tôi không chăm chỉ thì lấy đâu ra tiền lương phát cho nhân viên đây?” Lưu Mịch Hoa ngước mắt nhìn Quách Phú Thành.
Có những người sở hữu vẻ ngoài khiến người khác vừa nhìn đã thấy thiện
cảm. Đối với người đàn ông này,từ lần gặp đầu tiên của 2 năm trước khi
bắt đầu tiếp quản công ty cô cũng có cảm giác người đàn ông này không
tồi, có vẻ làm việc chung được.
“Thật không ngờ bà mẹ đơn thân có 2 con như cô mà vẫn còn tươi trẻ như
vậy.” Quách Phú Thành khoanh tay trước ngực, khẽ lắc đầu: “Lúc trước bố
tôi nói sắp xếp cho tôi vào công ty cô học việc, tôi còn tưởng là sẽ có
một ông già cổ hủ cố chấp, suốt ngày lải nhải bên tai người khác dạy dỗ
tôi, thế này không được, thế kia không nên… coi người khác là trẻ con
nhưng không ngờ là cô một cô bé còn nhỏ hơn tôi tận 3 tuổi”.
“Xem ra anh rất có thành kiến với ba anh và những người già?” Lưu Mịch
Hoa vừa nói, vừa tiếp tục xem tài liệu, chỉ ra điểm khó hiểu trong đó,
hỏi: “Anh có thể giải thích chỗ này cho tôi được không?”
Quách Phú Thành hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giải thích cho cô hiểu. Thật
không ngờ,cô mới đến không xem kết quả thành tích một năm qua mà lại chú ý tới nhân sự đầu tiên.
Lưu Mịch Hoa cố ý đặt hồ sơ của Hồ Mẫn San ở cuối, trong lòng vốn không
có ý định hỏi riêng, nhưng thấy Quách Phú Thành bày ra vẻ mặt “có việc
gì cứ hỏi tôi”, nên cô liền mở ra.
Quách Phú Thành mỉm cười, thoải mái nói: “Cô không thấy cô ấy rất xinh
sao? Xinh đẹp như thế mà chịu gắn bó với công ty chúng ta, đương nhiên
phải được hưởng lương cao rồi”.
Lưu Mịch Hoa hoàn toàn không để lộ cảm xúc gì khi nghe câu trả lời của
Quách Phú Thành. Lúc đầu cô cũng cho rằng lý do chính là như vậy, nhưng
bây giờ khi nhìn vẻ mặt của anh ta cô lập tức phủ nhận ý nghĩ đó. Anh ta không có vẻ gì là loại người ấy. Nếu đã vậy thì chắc chắn anh ta có lý
do riêng, cô không cần thiết phải cố gắng tìm hiểu cho rõ ràng nữa.
Thấy Lưu Mịch Hoa không hề có thái độ khinh miệt, hay tỏ ra “chẳng trách lại thế”, Quách Phú Mạnh lại càng có cảm tình tốt với cô. Anh cũng biết chút ít về Lưu Mịch Hoa,cô từ nhỏ khi vừa đẻ ra đã bị lộn với một đứa
trẻ sơ sinh khác nên không thể sống cùng bố mẹ ruột, một năm sau thì bố
mẹ ly hôn, mỗi người tìm một con đường hạnh phúc khác,ba cô thì ở lại
trong nước phát triển ngành thời trang và có con với một siêu mẫu, mẹ cô thì sang Anh quốc cưới người làm trong quốc hội, cô được tìm thấy khi
em gái song sinh của cô trở về quê nhà một lần gặp cô đi học về,mới đầu
cô không chịu nhận gia đình nhưng sau này cô lại lập tức sang anh quốc
học tập và hạ sinh một cặp long phụng rất dễ thương, cô vừa chăm sóc con vừa học tập, sau này còn tiếp quản cty hiện nay của ông nội. Cuộc đời
cô như một bộ phim ngắn.