Ay dồ chém đau cả tay chỉ vì sắp thi nên muốn tặng quà cho các nàng trước khi ta bước đi biệt tăm, cứ đi phũ phàng không ngoảnh lại =)))
Sau chap này và chap sau là có khi phải đợi sau thi tầm 2 tuần gì đấy có chap cơ :((( Mà có khi kết quả kém thì giữa hè mới đăng được
Người ta vẫn nói: ” Cuộc tình dù đúng dù sai, tổn thương vẫn là người con gái”
Cô và anh, hai người đồng loạt đơ người. Điện thoại Vi Anh vẫn tiếp tục reo lên kèm bài hát nhẹ nhàng quen thuộc.
Thiên Thiên khẽ buông Vi anh ra. Anh khẽ thở dài, buông ngay cho một câu, phá vỡ bầu không khí hết sức nà nãng mạn.
“Thằng khỉ! Rõ là bố đang tán gái!”
Vi Anh cầm điện thoại lên, lâu nước mắt, lườm xéo Thiên Thiên một cái.
“Alo?”
“Vi Anh à? Cậu đang làm gì thế? Có rảnh không?”
“Để làm gì vậy?”
“À thì đằng nào hôm nay cũng là chủ nhật, tớ muốn rủ cậu đi chơi.”
Vi Anh ậm ừ, quay sang nhìn Thiên Thiên. Hắn đang quay đi chỗ khác nhìn, tỏ ra không quan tâm, nhưng tai lại dỏng lên nghe ngóng cuộc điện thoại. Vốn ban đầu cũng đang chán, nhưng do đang bị ốm nặng, với lại nhìn thấy bộ dạng cắn môi dưới đầy bứt rứt của Thiên Thiên, cô lại không nỡ….
(rõ là còn yêu Thiên Thiên nhà ta mà ==’ )
“Vi anh? Cậu còn nghe máy không?” – Sau một hồi thấy Vi Anh, Trần Hoàng hỏi.
Vi Anh giật nảy mình, đang mải ngắm Thiên Thiên….
“À tớ đây. Xin lỗi cậu nhưng mà.. hôm nay tớ có việc bận với bố mẹ rồi không thể đi được.”
“Ồ vậy sao…ừm.. vậy để hôm khác vậy..”
Trần Hoàng cúp máy xong, cô đành thở dài rồi nằm gục xuống giường. A trời ơi !! Sao con lại bị một thằng khỉ như Thiên Thiên lợi dụng để phải nằm bẹp dí ở nhà không được đi chơi chứ??
(Cô hãy nhận lỗi về mình đi Vi Anh à ==’ Rõ là hắn có làm gì đâu. Do cô hám trai thôi!)
Thiên Thiên nghe xong bỗng tâm trạng như trút đi được bao gánh nặng. Dù Vi Anh đã từ chối lời mời của Trần Hoàng, nhưng Thiên Thiên này sẽ đời đời khắc ghi mối hận, sau này nhất định có cơ hội sẽ trả thù cho bằng hết hahaha!! (==’)
Hai con người.. mỗi con người đều đang suy nghĩ biến thái =)))
Thiên Thiên chẹp chẹp miệng, nhìn sang phía Vi Anh. Buồn ngủ quá! Vi Anh nhà ta nằm úp nên không biết gì cả.
Và thế là..thân hình to lớn vạm vỡ kia rơi xuống không trung, nằm ngay ngắn trên người Vi Anh. Không những thế, còn vòng tay ra ôm lấy cái eo nhỏ.
Vi Anh giật nảy mình, thân kia khổ nỗi lại nặng quá khiến cố không tài nào mà ngồi dậy được!! A!!
“Tên biến thái kia người ta đang ốm còn định hành xác người ta à!! Bỏ ra mau nặng quá huhu!!”
Vi Anh vùng vẫy, khoa chân múa tay muốn thoát, con ngừoi kia vẫn thản nhiên chìm vào giấc ngủ, vòng tay siết chặt lại.
“Đi ngủ nào!”
“Ngủ gì chứ bỏ tôi ra mau tên biến thái kia!”
“Anh mệt..”
“..”
Chị Vi Anh bị giọng nói làm nũng kia làm tan chảy…
——–
Tại một nơi nào đó, Trần Hoàng ngồi ôm máy điện thoại, ngắm hình cô gái cười tươi trong nắng..
—–
“Ay da..”
Vi Anh ngái ngủ tỉnh dậy, xem đồng hồ. 11h trưa. Quay sang tìm Thiên Thiên, chăn chiếu đã gấp lại cẩn thận. Chỉ là người đã đi đâu rồi.
Trái tim chợt chạnh lòng…
Chuẩn bị lăn ra ngủ tiếp.. bỗng bị nhấc bổng lên.. mở mắt ra.. Thiên Thiên đang bế cô, chỉ là đang cúi xuống nhìn cô mỉm cười…
“Nếu em ngủ tiếp là không được ăn đâu. Ăn rồi ngủ tiếp nha.”
Cô gật nhẹ đầu. Vậy là hắn bế cô từ tận tầng 4 đi xuống.
Hắn đặt nhẹ cô xuống bàn ăn, cười nhẹ.
“Em ăn đi!”
Cô gật đầu, quay sang nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt. Bàn ăn to như vậy, mà bây giờ toàn là đĩa thức ăn, đĩa nào đĩa nấy đều là món khoái khẩu của, bốc khói nghi ngút. Bụng khẽ réo lên từng đợt.
Vi Anh quay sang Thiên Thiên, hỏi hắn.
” Đống này..ai nấu vậy?”
Khẽ nuốt nước bọt.
“Tôi nấu!”
Thiên Thiên rót một cốc nước đấy, trên tay cầm vài viên thuốc, chìa tay đưa cho cô.
“Em ăn cho no vào, sau đó uống thuốc vào, sẽ nhanh hết ốm thôi!”
Trong trái tim bây giờ, ngoài đói ra, cô còn cảm thấy một thứ nữa, đó chính là xúc động…
Cô rưng rưng nước mắt, giọt nước mắt chưa kịp trào ra đã bị cô lau đi.
Thiên Thiên ngồi xuống đối diện cô, đưa đôi đũa rồi cẩn thận xới cơm. Cơm hắn nấu rất ngon nha, không quá khô, không quá nhão, vừa chín tới, ngọt ngọt, chắc hẳn đây là loại gạo tốt. (Công sức nấu cơm của hắn cô bỏ đi đâu rồi Vi Anh sao có mỗi gạo tốt?!)
Gắp một miếng sườn xào chua ngọt, hương bị cay cay của ớt, chua chua của cà chua, đâu đó thoang thoảng mùi đinh hương…
Gắp một miếng chả cá, bên ngoài vỏ giòn tan, bên trong cá chín tới vừa phải, không quá mặn và không bị tanh.
Cứ như vậy, mỗi món trên bàn Vi Anh ăn một ít, tất cả các món đều không hề có khuyết điểm. Thiên Thiên ngồi đó nhắm nhìn cô ăn, cái vẻ mặt ấy, cái môi mỏng ấy, ay da không muốn ăn cơm mà muốn ăn Vi Anh.. ( Ôi ám muội quá =))))
Bỗng thấy cô chẹp chẹp miệng, nhìn chằm chằm vào bát cơm chỉ còn một ít.
Thiên Thiên liền hỏi.
“Em ăn no chưa? Nếu chưa no thì còn nhiều cơm và đồ ăn lắm đó, cứ ăn cho đã đi thì mới khỏi bệnh được.”
Vi Anh liền ngẩng đầu lên, miệng chẹp chẹp nhai nốt đống đồ ăn trong miệng.
“Ý tôi không phải như vậy…Chỉ là… tôi không tin được một số chuyện..”
Thiên Thiên gãi đầu khó hiểu.
“Chuyện gì?”
Vi Anh đặt đôi đũa xuống, đôi mắt nhìn Thiên Thiên.
“Không tin được là đồ do anh nấu! Tôi không tin!”
Ayda con bé này! Giải thích đến như vậy rồi.
Vi Anh thản nhiên mở nồi lấy thêm cơm rồi lấy thức ăn. Một lúc sau ngẩng lên lại hỏi.
“Nếu không phải đồ anh nấu thì cứ nói với tôi một tiếng tôi không kì thị đâu mà. Đằng nào tôi cũng hay ăn hàng.”
Thiên Thiên đạp bàn một cái, mặt rõ là bất mãn.
“Ăn thì ăn đi cằn nhằn quá à! Tôi đã nói với em là tôi nấu! Tôi nấu! Là tôi nấu đó nghe không! Sao em có thể phũ phàng dìm người ta như thế chứ?”
“Đừng làm tôi bối rối khi đang ăn!”
Vi Anh phũ phàng tập 2..sau đó thản nhiên nhét cơm vào mồm nhai đầy tận hưởng.
Thiên Thiên không còn biết nói gì, rõ là anh cất công dậy đi chợ mua đồ về làm theo công thức trên mạng mà giờ bị chà đạp thế này đây!
“A no quá!”
Vi Anh ăn hết bát cơm, xoa xoa bụng rồi thản nhiên ra sofa phòng khách xem tivi. Thiên Thiên ngồi trong phòng ăn mặt đen sì, đỉnh đầu tý thì bị bốc cháy..
Cầm bát đĩa nên đi rửa, dù đã khuyên bản thân bình tĩnh, cuối cùng cũng bộc phát mà ra tay phũ phàng đầy tội lỗi đập vỡ hai cái bát (=)))
Vi Anh nghe thấy tiếng bát vỡ thì điềm nhiên không phản ứng, chỉ coi đó là hành động hết sức bất cẩn của “một thanh niên trẻ trâu lần đầu tiên rửa bát”. Cuối cùng cũng chỉ bảo một câu.
“Vỡ rồi thì nhớ đổ vào thùng rác chứ để đấy không ai dọn cho đâu.”
Lời nói vô tình đó đã tiếp thêm sức mạnh bùng cmn nổ của thanh niên mừoi bảy tuổi tràn trề sinh lực.
Thật là tội nghiệp cho đống bát đĩa, 3 cái bát nữa hi sinh.
Đĩa cũng đã vỡ rồi, câu vô tình cũng đã nói ra rồi, Thiên Thiên sau khi hạ hoả, gượng ép nhặt đống bát đĩa vỡ đúng như lời Vi Anh dặn trước đó.
Dọn xong Thiên Thiên liền đi ra ngoài, ngồi xuống phần còn lại của chỗ ghế sofa Vi Anh đang ngồi. Việc rửa bát không ngờ lại nặng nhọc và khổ sở đến vậy. Vi Anh nhấm nháp gói bim bim, xem phim bom tấn Hú-lỳ-út. Mắt nhìn vào tivi nhưng tâm trí đã để đi đâu rồi.
Nhấm nháp xong gói bimbim, thản nhiên đáp xuống sàn. Thiên Thiên quay ra nhìn cô, nhìn gói bimbim một hồi lâu. Rồi thở dài, tự động đứng dậy, cầm túi bimbim bỏ vào thùng rác. Vừa ngồi xuống, Vi Anh liền xoa đầu cậu cười cười.
“Ngoan lắm chó con.”
Mặt ai kia bỗng chốc đen sì. Trên đầu bão đang nổi dông tố.
Quay sang nhìn cô đang thích thú xem phim. Bản thân không kìm được giận dữ. Vòng tay qua siết chặt eo của Vi Anh rồi bế bổng lên hướng thẳng tới phòng ngủ.
Vi Anh kêu gào!!
“Thả ra tên dâm dê kia!”
Thiên Thiên bỏ ngoài tai hết.
Đến trước cửa phòng, hắn mở cửa rồid đáp cô xuống giường.
Cầm chặt hai tay không cho động đậy, Vi Anh mở to mắt đầy kinh ngạc, hắn đang định làm gì???
[ Lời kể của Vi Anh]
Hắn nắm chặt lấy cổ tay của tôi không cho tôi cử động. Nhịp tim bỗng chắc tăng lên, tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tôi chợt thấy hai má mình nóng ran.
Hắn cúi xuống, trao cho tôi nụ hôn. Nụ hôn ấy đối với tôi tuy có hơi đột ngột, nhưng thực sự lại mang một ý nghĩa to lớn.
Tôi khẽ rùng mình một cái, hiện tại bây giờ, tôi tạm quên đi mọi thứ xung quanh mình. Mọi thứ dường như mất đi hình hài ban đầu của nó, tất cả.
Rồi cái gì cũng tới, tôi và hắn khẽ tách môi ra. Hụt hẫng quá, tôi muốn nó kéo dài hơn.
Hắn nhìn tôi, liếm môi. Sau đó lấy chăn đắp lên ngang người tôi.
“Ăn trưa xong rồi, em ngủ đi!”
Hắn đứng dậy, có vẻ như đang định đi ra khỏi phòng. Bản thân bỗng chốc quên đi tất cả những việc trước kia xảy ra, liền bật dậy níu hắn lại.
“Đừng về.”
Dường như hắn bị phản ứng và hành động đột ngột của tôi làm cho giật mình.
Đôi mắt mở to đầy bàng hoàng và ngạc nhiên. Rồi cuối cùng hắn gỡ tay tôi ra. Ngồi xuống cạnh giường.
“Tôi sẽ không đi đâu cả! Em ngủ đi! Tôi hứa sẽ cùng em tay nắm tay đi qua khó khăn.”
…
Các cậu ơiii thế nào ạ?
Các nàng có ý kiến hay góp ý cứ cmt nhé! Nhiệt tình vote nhe !