Okey đây là sẽ chap bù thứ 2 chuẩn bị cho mấy tuần biến mất thi học kì của ta.
Lần này cũng sẽ cố trở lại sớm với các nàng!
Chờ ta.
Ta nhất định sẽ comeback vào một ngày không xa.
——
“Có thật là anh sẽ luôn ở đấy với em không?” – câu hỏi mà Vi Anh mãi mới thốt lên. Bàn tay kia đang nắm chặt bỗng chặt hơn.
Trong mắt hắn, cô thấy rõ sự quyết tâm. Bằng giọng nói cương quyết như chém đinh chặt sắt, Thiên Thiên khẳng định .
“Nếu em đồng ý quay lại, tôi sẽ không để em phải hối hận vì đã yêu tôi!”
Dường như không muốn đánh mất cơ hội này nữa, dường như giả vờ bình thường khi không có hắn bên cạnh làm Vi Anh như phát điên không kiềm chế được mà phản bác.
” Em đồng ý! Và em không hề hối hận!”
Một lần nữa, hai bờ môi nóng hổi lại chạm vào nhau. Không giống như lần đầu tiên, họ vụng về, lần này, họ thuần thục trao nhau cái gọi là yêu thương. Hai bờ môi cứ vậy quấn quít không rời…
Cô và anh, trong một buổi chiều, tất cả những rạn nứt to lớn tưởng chừng không thể lành lại bỗng chốc lại trở lại như ban đầu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong một thoáng, cả hai người, đều gần như quên hết những khó khăn đã trải qua, và coi nó như một phép thử đơn giản cho cái gọi là “tình yêu đầu!”
Vậy là sau bao ngày dài, ta lại về với nhau.
Hai người dời môi, nhìn nhau cười.
Sau tất cả, mình lại trở về với nhau.
Tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen…
Sau tất cả, lòng chẳng hề đổi thay….
———–
Hôm sau, hai người đều đi học lại.
Lúc bước vào cổng trường, Thiên Thiên nắm chặt lấy tay Vi Anh, như muốn nói với cô rằng, chặng đường phía trước có thể khó khăn hay thế nào, anh cũng sẽ không rời em nửa bước. Anh sẽ thực hiện lời hứa ấy, lời hứa sẽ nắm tay em vượt qua mọi khó khăn, tin anh!
Bước vào trường là đã gặp bao ánh mắt hiếu kì của cả học sinh nam lẫn nữ. Chuyện ở vũ hội là sao! Tại sao hôm sa họ lại thản nhiên nắm tay nhau thế này!
Bước vào lớp, tiếng vỗ tay nổ giòn tan. Lâm và Nguyệt Đan, cả tập thể lớp chạy đến chúc mừng hai người đi học trở lại.
Tiếng chúc mừng tràn ngập phòng học nhỏ. Nhưng có một giọng nói nhỏ thốt lên phá vỡ hết tất cả.
“Xì! Để tao chống mắt lên xem hai chúng mày yêu nhau được bao lâu?”
Không ai khác, là cô nàng Mỹ Linh ngày nào ( Có bạn nào còn nhớ không :)) Cái bạn con gái ôm Thiên Thiên làm Vi Anh hiểu nhầm ngay ngày kỉ niệm yêu nhau ấy :v)
Thiên Thiên mặt lạnh bơ đi, tạm thời coi như chưa từng nghe thấy. Nhưng xem ra các bạn khác trong lớp lại không bình tĩnh được như vậy, họ ngay từ đầu đã không ưa con nhỏ này, thái độ kiêu căng không coi ai ra gì thật khó chịu. Rồi bắt đầu mọi người hùa theo phê phán.
“Này con nhỏ kia mày nghĩ mày là ai?”
“Mày thì tốt đẹp gì mà nói hạnh phúc của người ta như thế?”
“Mày biết bao lâu hai ngừoi họ mới quay lại được không?”
“Bạn thật khó ưa, tôi không tin được là bạn còn có thể tồn tại đến bây giờ mà chưa bị ai cho ăn đạp vào mặt!”
Dường như những lời chỉ trích ấy không hề gây phản ứng cho Mỹ Linh mà còn khích tướng cô ta. Khoé miệng hồng khẽ nhếch lên có như không, cô ta vẫn yên vị ngồi ở chỗ của mình.
“Tôi thích đấy làm gì được tôi?”
Thiên Thiên mất kiên nhẫn mà gắt lên, hiếm khi nào hắn thể hiện thái độ với ai đó nơi đông người.
“Em về Pháp mà tiếp tục học hành đi! Về bảo với Davi là cái gì cũng có thay đổi, chỉ cần thời gian! Đừng quay về Việt Nam rồi làm phiền anh nữa! Vì em mà anh với Vi Anh xích mích anh còn chưa nói đâu!”
Mỹ Linh đứng dậy đập bàn ghế, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
“Em cho anh nói lại lần nữa đấy! Anh dám nói thế à? Thề thốt này nọ rồi ngồi đấy giở giọng văn chương với em à? Nên nhớ! Vi Anh đáng đời! Vì cô ta cướp người yêu của người khác! Hay cách khác! Là con tiểu tam không hơn không kém!”
Vi Anh sốc!
Thiên Thiên nắm chặt tay cô, giận quá hoá khùng, gắt lên.
” Cút! Em mà còn nói nữa! TUYỆT ĐỐI KHÔNG THA! ”
Mỹ Linh cười khinh, cầm cặp sách đi ra ngoài cửa. Trước khi đi còn quay lại dặn dò.
“Được! Đi thì đi! Nhưng anh nên nhớ! Đi không có nghĩa là anh với cô ta được bình yên.”
…
Hai ngày sau, tin tức Mỹ Linh bị tai nạn ô tô tử vong ngay tại chỗ được lan truyền khắp trường. Có người bày tỏ thái độ tiếc thương, có người nói đó là quả báo cho việc cô ta xem người khác không bằng vật!
Nhưng về phần Vi Anh, cô lại hết sức ngỡ ngàng. Một chiều tối gọi hắn ra.
“Anh có liên quan gì đến cái chết đột ngột của Mỹ Linh không?”
Hắn liền nói.
“Không liên quan.”
Ba chữ đơn giản, Vi Anh tin là anh không làm vậy.
“Em đừng lo lắng. Cô gái đó rất nguy hiểm, 15 tuổi đã buôn bán ma tuý. Chắc do gây thù chuốc oán với ai đó mà bị trả thù hay thủ tiêu thôi?”
“Liệu có chuyện đó hay sao!”
“Anh chắc chắn là có! Tại sao em không nghĩ theo mặt tích cực ấy, Mỹ Linh cô ta chết rồi có phải anh và em sẽ được an toàn hay không?”
Vi Anh không nói gì cả, sau đó…
“Vi Anh à~~”
Cô chợt bắn mình lên! Hắn đang nói cái giọng điệu gì vậy trời?!
“Em có thấy hai chúng ta đứng tront hẻm tối thế này rất ư là.. ấy ấy không?”
Sau đó… hắn nở nụ cười nham hiểm hết sức. Tiến lại gần Vi Anh liền bị đẩy ra.
“Con mẹ nó anh định làm gì..”
“Đùa thôi ha ha!”
Sau đó hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo, ôi cái vẻ mặt lúc Vi Anh tưởng hắn có âm mưu gì sao nó thốn đến tận rốn. Hắn đứng cười, còn Vi Anh đứng yên ở đó, hét lên.
“Anh trêu em!”
Sau đó chạy ra khỏi ngõ hẹm hậm hực bỏ đi.
Thiên Thiên vừa cười.
“Thôi..ha ha..tha anh ..”
————-
[ Lời kể của Vi Anh ]
Hôm nay là ngày giỗ tổ Hùng Vương, chúng tôi được nghỉ tận 3 ngày, ba ngày đó bố mẹ tôi đều không may phải đi công tác hết cả. Giờ ngồi nhà tự kỉ tận ba ngày thì tôi đảm bảo từ một đứa con gái tôi sẽ thành bà già chính hiệu :))
Vậy là cả lớp tôi tổ chức đi chơi.
Địa điểm đầu tiên là rạp xem phim.
Bán nửa chọn phim Cậu bé ma, môt nửa còn lại chọn Superman vs Batman.
Tôi không biết thế nào chứ tôi thích phim hành động Hollywood cực kì, còn phim ma thì xin kiếu. Vì vậy tôi bảo chúng nó chọn Superman vs Batman. Vậy mà thế quái nào số đông lớp lại chọn Cậu bé ma (Chúc chị thượng lộ bình an :)))
Phản xạ có điều kiện ngay lập tức phản ứng, tôi ba chân bốn cẳng chạy trốn trong lúc chúng nó đang phân công nhau đi mua vé, mua bỏng và nước uống.
Vậy mà chưa kịp chạy đã kéo lại, không ai khác là thanh niên trẻ trâu óc tôm Thiên Thiên. (Thiên Thiên: nói cái gì đó ==’)
Giọng trầm ấm áp của hắn vang lên, lân này là đầy ý gian tà.
“Trốn làm gì phim hay mà…Em còn có anh khè khè…!”
Hắn đang cười dâm kìa, huhu chết đây.
“Sợ thì cứ.. khè khè.. ôm anh..”
Con độn thổ đây! Cái bản mặt ấy! Cái nụ cười dâm gian tà ấy! Tại sao con lại đổ trước con người đê tiện thế này hả!!? Bản mặt trai đẹp biến mất,bthau vào đó là nụ cười không tả được!!
Vậy là hắn nắm chặt tay tôi không buông, như kiểu chỉ cần thả một tý là tôi chuồn ngay!
Bước vào phòng xem phim, đặt mông xuống ghế mà lòng tôi như lửa đốt, ôi mẹ ôi, tôi sợ nhất là phim ma, bình thường xem luôn luôn có ngừoi bên cạnh cho tôi ôm tay gào rú, bây giờ không phải là không có, mà không thể rơi vào bẫy dâm tà của tên kia được..
—
[ Lời kể của tác giả ]
Phim bắt đầu…
Bắt đầu quá trình giết ngừoi của một tên sát nhân…
Vi Anh ngồi bất động tại chỗ, dù tự nhủ phải nhắm mắt nhưng không hiểu mắt cứ mở thao láo ra chứng kiến toàn bộ quá trình giết người của tên sát nhân.
Cứ chốc chốc trong phòng chiếu phim lại vang lên tiếng hét sợ hãi mỗi khi cảnh quay giết người hiện lên dù chỉ là chớp nhoáng.
Vi Anh cứng đờ người, mặt xanh lè không nói năng gì…
Thiên Thiên ngồi bên cạnh dù mắt hướng về phía màn hình chiếu phim nhưng tâm trạng lại để đâu đâu.
Cô gái kia!
Ôm tôi đi chứ!
Hắn ban đầu cực kì thích xem Batman vs Superman luôn, nhưng vì muốn troll Vi Anh, cộng thêm việc muốn cô ôm hắn, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi ấy.
Vậy mà gần nửa phim rồi vẫn không thấy động tĩnh gì…
Đoạn giữa phim..
Luôn là đoạn phim đáng sợ nhất.
Tên sát nhân cầm trên tay chiếc cưa đã gỉ sắt, trên cạnh có những vết cặn đỏ bám chặt lại, có lẽ đó là máu khô của những nạn nhân không may rơi vào bẫy của hắn.
Hắn bị một căn bệnh quái ác, căn bệnh này khiến bệnh nhân ưu thích máu me và những cảnh bạo lực, và chính căn bệnh đó, dẫn tới con người của ngày hôm nay…
Cô gái ngất nằm ngay trên xa lan trao giữa nhà.
Hắn kéo dây khởi động cưa, tiếng động vang lên từ chiếc cưa rỉ sắt nghe thật chói tai làm sao…
Cô gái nghe thấy tiếng liền tỉnh dậy, chưa kịp hết lên, chiếc cưa đã xuyên qua cổ, cắt đứt đầu…
Cảnh máu me khiến Vi Anh không kiềm chế được hét lên, bao sợ hãi dồn nén bộc phát.
“Aaaaaaaaa…..”
Vi Anh hét đến mức Thiên Thiên ngồi nay bên cạnh cảm thấy chói tai.
Vi Anh quá sợ hãi, phải ôm ai đó, dù lúc đó sợ nhưng cô vẫn giữ lý trí. Cô liền quay sang hướng khác, ôm cứng nhắc lấy Lâm.
Thiên Thiên bùng nổ.
“Vi Anh!…..”
—–
XONG RỒI ĐÓ ;((
Đau tay quá các nàng ạ..
Vậy là xong hai chap ròii á.
Lẽ ra là chap này dài hơn nhưng ta cắt ra cho kịch tích đừng trách ta nha..
Chúc các nàng thi tốt!
Ta lại ôn thi đấy!
Hẹn các nàng sớm nhe!
Yêu..
Tủ Lạnh
14/4/2016