Chu Phóng mơ mơ hồ hồ, hắn có cảm giác mình thoáng nắm bắt được cái gì đó, nhưng thật lòng vẫn không sao tin nổi bèn hỏi lại: “Từ từ, anh nói vậy là có ý gì?”
Quan Cố rũ tầm mắt xuống, hàng lông mi thật dài chặn đi đôi con ngươi đang rối bời của anh: “Em nhớ bộ phim Đảo Kinh Hoàng hai đứa mình coi chung không?”
Đó là phim điện ảnh thuộc thể loại huyền nghi mà bọn họ từng ra rạp xem. Trong đó, Leonardo Dicaprio đóng vai nam chính có hai nhân cách, cả hai nhân cách ấy đều sở hữu cho riêng mình một cái tên, bọn họ cùng sống trong một thân thể, nhưng lại không hề khiến đối phương cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của mình.
Quan Cố thấp giọng nói tiếp: “Tình huống của anh chính là như vậy đấy!”
Chu Phóng bật thốt lên: “Cái gì? Làm sao có thể thế được?”
Quan Cố ngẩng đầu nhìn Chu Phóng rồi nhẹ giọng bảo: “Lúc vừa nghe bác sĩ thông báo anh cũng ngạc nhiên như em vậy, cho rằng chuyện này không có khả năng xảy ra.”
“Anh không cần bịa ra câu chuyện này để hù dọa em, em chẳng thèm tin đâu. Mấy cái vụ đa nhân cách đấy chỉ là phim ảnh gạt người mà thôi.” Chu Phóng lắc đầu nguầy nguậy.
“Anh cũng từng nói với bác sỹ y chang thế.” Quan Cố thở dài bất lực.
Chu Phóng cảm thấy khiếp sợ cực kỳ, nhất là khi mà nhìn vẻ mặt Quan Cố không hề có chút nào như đang nói dối hắn cả.
Quan Cố khép kín vạt áo tắm lại, bình tĩnh ngồi xuống giường rồi hỏi hắn: “Em muốn bắt đầu nghe từ đâu?”
Chu Phóng bèn hỏi ngược lại: “Anh muốn kể từ chỗ nào?”
Quan Cố suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Tết âm lịch hồi năm tư đại học anh với bạn trai cũ của em đã đánh nhau.”
Chu Phóng giật mình: “… Sao em không biết chuyện này?”
Tết năm ấy, Chu Phóng và Quan Cố có hẹn cùng nhau đi dạo phố, khi hai người đang ở trong một cửa hàng chơi gắp thú bông thì tình cờ gặp cậu bạn trai cũ của hắn.
Cứ tưởng hơn ba năm trước cậu ta đã bị Chu Phóng thẳng thắn từ chối, nghĩ là sẽ tự biết ý mà rút lui, ai dè lần này gặp lại vẫn dày mặt bám theo xin số di động của Chu Phóng, tất nhiên hắn không muốn dính dáng gì đến cậu ta nên không thèm cho.
Sau khi xem phim với Quan Cố xong thì hai người tạm biệt, ai về nhà nấy. Không ngờ khi hắn về đến trước cửa liền thấy cậu nhóc kia đang chờ sẵn ở đấy tự khi nào. Cậu ta tha thiết bày tỏ nhiều năm như vậy vẫn không thể nào quên được Chu Phóng ra sao, rồi lại tỏ vẻ thâm tình nhớ nhung hắn cỡ nào. Ban đầu hắn cứ nghĩ hẳn người kia lại giống như lúc trước, chỉ đến để đề nghị quen lại mà thôi, ai biết cậu ta lại bảo không cần Chu Phóng làm huề, ở nước ngoài cậu ta đã có bạn trai rồi, chỉ muốn ‘tình một đêm’ với hắn một lần để lưu giữ chút kỷ niệm thời thanh xuân đã qua mà thôi.
Chu Phóng câm nín hoàn toàn trước độ mặt dày không biết xấu hổ của ‘bồ cũ’, thế mà cậu ta còn cho rằng Chu Phóng im lặng là đồng ý, bắt đầu động tay động chân muốn ôm. Mãi đến lúc này hắn mới hoàn hồn, vội vàng xô cậu ta ra, xem như hai người trở mặt, trực tiếp đứng ngay trước cửa mà cãi nhau ầm ĩ một trận.
Sau khi hắn đuổi được người đi thì quay đầu vào nhà liền ăn phải một cái bạt tai trời giáng của mẹ.
Không ngờ ngày đó mẹ hắn lại trùng hợp ở nhà và đã nghe từ đầu đến đuôi không sót tí nào, bà nhận định hắn là một đứa ‘đi cửa sau’ đầy biến thái. Chu Phóng cứ vậy mà ngoài ý muốn xem như come-out luôn.
Tính cách của hắn rất giống mẹ, thế nhưng lại chưa đủ vượt tầm, chỉ miễn cưỡng xem là ‘trò giỏi ngang thầy’, thành ra tình cảnh ‘đấu võ mồm’, tranh cãi kịch liệt khi ấy là không thể tránh khỏi. Cuối cùng mẹ hắn dùng một cái chổi chà vừa đánh vừa đuổi hắn ra khỏi nhà. Lúc bấy giờ Chu Phóng đã bắt đầu tiến vào ngành giải trí, đã đủ năng lực tự nuôi sống chính mình, thế nên trong cơn tức giận, hắn cũng dứt khoát tự ra riêng sống luôn. Tình mẹ con cứ thế mà bị rạn nứt, nhiều năm trôi qua nhưng cả hai người vẫn chưa bình tĩnh ngồi xuống trò chuyện với nhau một cách tử tế bao giờ.
Chu Phóng vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Vì thằng nhóc ấy hại em đột ngột phải come-out nên anh tìm đánh nó một trận à?”
“Không phải, là cậu ta chủ động tìm anh.” Quan Cố rầu rĩ kể lại.
“Gì cơ, tên đấy tìm anh làm gì?”
Quan Cố hiển nhiên đặc biệt không thích người này, chỉ nhắc đến thôi mà vẻ mặt đã tràn đầy sự ghét bỏ: “Cậu ta tới hỏi anh xem chúng ta đã từng lăn giường với nhau chưa.”
Chu Phóng kinh ngạc, buột miệng chửi thề: “Mọe, thằng đó có bệnh à?”
Quan Cố ngượng ngùng nói: “Anh bảo chúng ta đã ngủ với nhau rồi.”
Chu Phóng chấn động, trừng mắt nhìn người trước mặt mình: “Mọe, anh cũng có bệnh à?”
Quan Cố liếc hắn một cái làm hắn chợt nhớ tới vụ Leonardo liền lập tức ngậm miệng lại.
Quan Cố tiếp tục thuật lại sự việc kia: “Cậu ta nói anh đừng đắc ý, còn bảo là đã lăn giường với em không biết bao nhiêu lần rồi, còn khen em rất ‘chặt’ nữa.”
Chu Phóng suýt chút nữa phun ra một ngụm máu vì tức tối.
“Lúc đấy anh giận lắm, bèn nhào vô đập cậu ta một trận.”
Nghe kể thôi mà Chu Phóng cũng giận muốn ná thở đây, bịa đặt vụ chịch nhau rồi thì cũng thôi đi, nhưng tại sao lại ‘rất chặt’ mà không phải là cực kỳ ‘to’ hả???
Quan Cố chăm chú nhìn hắn. Trong lòng hắn giật thót, khó khăn mở miệng: “Đừng nói anh tin mấy cái chuyện ma quỷ mà cậu ta phịa ra đấy chứ?”
Quan Cố xấu hổ dời tầm mắt qua chỗ khác: “Thời điểm đó anh đã nghĩ chuyện đấy là thật…”
Chu Phóng hoàn toàn câm nín. Nếu Quan Cố đã thích hắn từ sớm như thế thì tâm tình của anh năm ấy khi nghe chuyện kia làm sao có thể chịu đựng nổi, chỉ nghĩ thôi mà hắn đã cảm thấy đau thắt lòng thay anh rồi.
“Sau khai giảng cùng năm đó, anh bắt đầu phát hiện bản thân hơi kỳ lạ.” Quan Cố bình tĩnh giải thích vấn đề của bản thân cho hắn nghe, “Anh thường xuyên buồn ngủ, có đôi khi sẽ đột nhiên ngủ mê man luôn, thế nhưng đến khi tỉnh lại vẫn chẳng thấy khỏe xíu nào mà thậm chí còn thấy cả người mệt mỏi, uể oải kinh khủng hơn. Vì đó là học kỳ cuối trước khi tốt nghiệp, cả công việc và bài vở đều ngập đầu nên anh chỉ nghĩ do áp lực quá lớn khiến tinh thần hơi suy nhược mà thôi, nhưng dần dần anh lại phát hiện mọi việc không đơn giản như vậy.”
Anh đút tay vào túi trong của áo ngủ, vẻ mặt hơi buồn bã, chậm rãi kể lại: “Có một ngày, cô quản lý ở thư viện gọi anh đến bảo anh mượn cuốn ‘Nghiên cứu ngữ pháp Hán ngữ hiện đại’ đã quá hạn lâu rồi mà vẫn chưa trả. Chuyên ngành của anh là tài chính thì anh đọc quyển đấy làm gì chứ, nên anh bảo cô ấy hẳn là nhầm rồi, nhưng cô bảo anh nói dối rồi tra sổ ghi chép mượn sách ngay trước mặt anh luôn. Không ngờ trong đấy lại thật sự có tên anh mượn, còn có cả chữ ký của anh nữa.”
Chu Phóng cố an ủi: “Hay có khả năng là anh nhớ lầm thiệt?”
Quan Cố lắc đầu: “Không phải đâu. Em có nhớ cái lần em giận dỗi anh, bảo sau khi anh xem em diễn vở kịch ở trường xong thì bỏ về trước mà chẳng thèm chào hỏi ai một tiếng không? Thật ra đợt ấy anh rất bận, hoàn toàn không hề tới hội trường xem em diễn thì làm sao có việc em nhìn thấy anh ngồi dưới khán đài nào được chứ?”
Chu Phóng hơi hoang mang: “…Chắc là em nhìn nhầm anh với ai rồi chăng?”
Quan Cố gật đầu: “Rồi, vậy cứ tính việc đó là ảo giác của anh đi. Thế nhưng có lần mẹ hỏi anh mua điện thoại hay máy tính rồi à, bởi vì thẻ tín dụng mà anh đưa mẹ giữ bị rút hơn 6000 tệ. Anh liền kiểm tra thử, hóa ra từng ấy tiền chỉ toàn là dùng để thanh toán quần áo. Anh đinh ninh là bị người hack tài khoản rồi, còn định báo lên ngân hàng đấy, không ngờ lại phát hiện có rất nhiều quần áo lạ hoắc mới toanh đang xếp gọn trong tủ đồ của anh.”
Chu Phóng không có cách nào giải thích được việc này nên đành phải hỏi: “Vậy rồi anh làm sao?”
“Thì sau đó anh liền mặc quần áo mới mua đấy đi tìm bác sĩ tâm lý chứ sao.”
Chu Phóng: “…”
Vẻ mặt Quan Cố hơi rối rắm: “Bác sĩ bảo anh có một nhân cách thứ hai nữa trong người. Những lúc mà anh nghĩ là mình ngủ say, thật ra khi ấy là nhân cách nọ đang thức tỉnh, chỉ có điều anh không biết cũng không thể nhớ rõ được bất cứ việc gì nhân cách đó làm mà thôi.”
Nếu như không có nhân vật Tiểu Trang xuất hiện, nãy giờ Chu Phóng đã nhảy dựng lên mắng Quan Cố bịa chuyện bậy bạ tào lao gì rồi. Thế nhưng đã biết sự hiện diện của cậu trai thần bí kia rồi, thì quá nửa trong lòng hắn đã tin tưởng những gì anh nói.
Vậy ra cậu nhóc Tiểu Trang ấy chính là nhân cách thứ hai của Quan Cố nhà hắn sao? Cậu ta sẽ nói những điều mà anh không thích nói, làm những việc mà anh chẳng bao giờ chịu làm ư?
Nghĩa là, người đấy không phải Quan Cố, nhưng lại cũng chính là Quan Cố…
Chu Phóng chợt nghĩ tới một chuyện: “Bác sĩ anh tìm có đáng tin không vậy?”
Quan Cố thở dài: “Anh đã thử đổi qua vài người khác rồi, kết luận của họ đều như nhau cả.”
Chu Phóng âm thầm tính tính thử: “Vậy từ đó đến giờ đã năm sáu năm rồi còn gì, bác sĩ có cho anh uống thuốc không?”
Quan Cố lắc đầu: “Thuốc họ đưa toàn là dùng để trị tinh thần phân liệt, ức chế sự nóng nảy. Nhưng anh đâu phải tinh thần phân liệt lại càng không bị mấy triệu chứng nóng nảy, dễ tức giận này nọ, có uống cũng vô dụng thôi.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “Anh không uống gì hết à? Vậy thì làm sao khỏi bệnh được?”
Quan Cố im lặng một lát rồi mới khẽ đáp: “Anh không biết nữa, có khả năng là bệnh này không chữa khỏi hoàn toàn được đâu.”
Chu Phóng nhất thời có chút bối rối, dù sao đây cũng là bệnh mà! Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cái này có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh không?”
Quan Cố bật cười: “Anh còn khỏe hơn em đấy.”
Nghe được sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của người yêu, không hiểu sao tiểu ác ma trong lòng Chu Phóng đột nhiên nghĩ đến một kế hoạch hơi bị nham hiểm: “Anh có biết nhân cách thứ hai của mình là dạng như nào không?”
Quan Cố nhíu mày: “Em biết chuyện gì à?”
Chu Phóng âm thầm nghĩ, ngu sao nói cho anh biết, anh có gọi em là ‘chồng yêu ơi’ bao giờ đâu.
Hắn đánh trống lảng sang chuyện khác: “Chuyện mà anh và Diêu Bối Bối bàn nhau muốn nói cho em biết chính là việc này ư? Anh lo lắng em không thể tiếp thu được à?”
Quan Cố chột dạ liếc mắt sang chỗ khác: “Anh đâu có, là cô ấy lắm chuyện lo thay anh thôi.”
Chu Phóng bật cười, xoay mặt anh về đối diện lại tầm mắt mình rồi khẽ trêu: “Thôi đi, anh mà không lo được lo mất thì nhiều năm qua sao không tỏ tình với em?”
Quan Cố ngượng ngùng không đáp lời.
Chu Phóng vẫn tiếp tục trêu anh chàng to xác nhà mình: “Lại còn dám bảo em là trẻ thiểu năng trí tuệ, anh xem lại mình xem, em thích anh lâu như thế, đến nhà ở cũng phải kiên quyết mua cùng chỗ với anh, anh thì thông minh rồi, vậy mà phải đợi tới tận lúc ấy mới nhận ra được cơ à?”
Khóe môi Quan Cố giật giật, bộ dáng hoàn toàn là muốn cười mà không dám.
Chu Phóng vừa buồn cười vừa bực mình mắng: “Cười con mọe anh chứ cười.”
Quan Cố cố làm vẻ mặt mình nghiêm túc lại.
Hai người an tĩnh nhìn nhau trong chốc lát. Mãi sau, Chu Phóng là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng này: “Em yêu anh.”
Quan Cố mỉm cười nắm lấy tay hắn: “Anh cũng yêu em.”
“Em không quan tâm anh có bệnh gì hay không, dù có bị AIDS em vẫn muốn dính lấy anh cả đời.” Chu Phóng chân thành thổ lộ tình cảm.
Quan Cố cười rộ lên.
Chu Phóng ngượng ngùng liếc ngang: “Ít nhất em cũng không giống anh dễ bị lừa gạt như vậy, mới nghe người ta tùy tiện bịa đặt vài câu đã tức giận đến sinh ra bệnh luôn.”
Quan Cố lập tức ngậm miệng.
Chu Phóng vênh cằm, mỉm cười bày tỏ tiếp: “Cấm anh sau này không được nguyền rủa em phải sống cô độc đến hết kiếp nữa, trừ phi anh chết sớm hơn em, còn không thì nằm mơ đi!”
Quan Cố nghe vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi chút mơ hồ, bối rối.
Chu Phóng dang hai tay ra, thẳng thắn sảng khoái nói: “Ngoan, cục cưng nhỏ bé của em, lại đây cho em ôm cái nào.”
Quan Cố nhướng mày, anh chủ động kéo cái kẻ chỉ cứ thích ba hoa miệng mồm kia sát lại gần mình: “Thế để cục cưng nhỏ bé chịch em xíu đi ha.”
“…Lăn! Đừng hòng!” Chu Phóng đập cái móng vuốt đang bám dính eo mình xuống.
—
Buổi sáng Tiểu An đến gọi hắn rời giường, đứng ở trước cửa phòng nhấn chuông kêu đinh đang.
Tính tình Chu Phóng vốn không mấy dễ chịu, khi vừa tỉnh dậy lại càng hay nóng nảy. Thế nhưng hắn vẫn có thể nổi như bây giờ thì đương nhiên cũng là người rất biết kiềm chế tật xấu của bản thân. Ngoại trừ nhan sắc trời phú và diễn xuất chuyên nghiệp, ổn định thì một trong những ưu điểm của hắn khiến những ai từng hợp tác qua đều rất quý mến, ấy là chỉ cần công việc yêu cầu thì bảo gì hắn cũng cố gắng phối hợp hết mình. Hơn nữa, điểm cộng luôn luôn đúng hẹn, không bao giờ để người khác phải chờ cũng là một trong những đặc trưng khiến Chu Phóng càng nổi bật so với lứa tiểu sinh trẻ tuổi hiện nay. Đạo diễn đã dặn bảy rưỡi sẽ bắt đầu cảnh quay đầu tiên, thì kiểu gì đúng giờ đấy đã có thể thấy hắn chỉn chu trang phục diễn và make-up, làm tóc xong xuôi rồi. Thế nên tuy biết tật hay cáu gắt của nghệ sĩ nhà mình, nhưng Tiểu An lại chẳng thèm lo lắng buổi sáng khó gọi Chu Phóng dậy như nhiều trợ lý khác.
Nhưng hôm nay thì không giống mọi ngày, ngủ trong vòng tay ấm áp của người yêu, thật sự là một lời khó tả hết, trên đầu chữ sắc quả là có một thanh đao mà.
Tiểu An vừa nhấn chuông lần thứ hai liền nghe tiếng Chu Phóng quát to: “Phiền chết! Anh biết rồi!” Thấy vậy Tiểu An lập tức dừng lại, dán lỗ tai lên cửa nghe thử thì bên trong mơ hồ có tiếng nói chuyện, xem ra là anh Phóng đã dậy thật rồi.
Chu Phóng bị tiếng chuông đánh thức, hắn đá tung chăn rồi khẽ càu nhàu vài câu, thế nhưng đang đạp lung tung thì đụng phải chân Quan Cố liền lập tức tỉnh táo.
Anh nằm ở sát bên cạnh, hai mắt sáng rỡ nhìn hắn đầy âu yếm.
Chu Phóng mỉm cười hỏi: “Anh dậy lâu rồi à?”
Quan Cố vuốt mấy sợi tóc đang phủ lòa xòa trước trán hắn: “Sớm hơn em xíu thôi.”
Chu Phóng đột ngột nghĩ tới một chuyện bèn rướn người qua cầm di động trên tủ lên xem, trong đó không hề có tin weixin nào từ Tiểu Trang gửi đến chúc một ngày mới như mọi lần. Tối qua cậu nhóc ấy cũng không nhắn tin tới bảo hắn ngủ ngon như mấy hôm trước.
Hắn quay đầu lại ngó Quan Cố, anh vẫn đang nằm đó nhìn hắn, bả vai để trần lộ ra bên ngoài tấm chăn trông vô cùng gợi cảm.
Hắn ném điện thoại sang một bên, đổ nhào qua ôm lấy cổ anh: “Sáng nay em phải đi quay phim.”
Quan Cố trêu đùa người trong lòng: “Vậy sao cưng còn chưa chịu rời giường nữa hả?”
Chu Phóng luyến tiếc rời khỏi cái ôm ấm áp của Quan Cố, thế nhưng lại ngại ngùng nói thẳng ra, nghẹn nửa ngày mới rầu rĩ hỏi: “Em đi rồi thì nhân cách thứ hai của anh có chui ra không?”
“Ai biết được.” Quan Cố siết chặt lấy eo Chu Phóng.
Chu Phóng úp mặt vào trong ngực Quan Cố dụi tới dụi lui, hắn cảm thấy anh thiệt đáng thương, cái gì cũng không biết, thế nhưng trong lòng lại nhịn không được mà âm thầm đắc ý: “Anh hôn em cái đi!”
Quan Cố bật cười: “Vậy sao em không chủ động hôn anh trước hả?”
Hai người đều nhìn thẳng vào mắt đối phương, đột ngột lao vào hôn cực kỳ cuồng nhiệt, đắm đuối.
Tiểu An dựa vào trước tường ngoài hành lang đợi hơn hai mươi phút thì cửa mới mở, Chu Phóng hầm hầm bước ra, mặt mũi tóc tai đã chải gọn gàng, râu cũng cạo sạch sẽ, chỉ có điều trên mặt Chu đại minh tinh tràn ngập biểu tình: “Ai dám đụng đến ông, ông sẽ xử chết kẻ đó”.
Hắn đi ào ào phía trước, Tiểu An cũng vội vã bám theo sau. Càng di chuyển, vẻ mặt Tiểu An càng trở nên cổ quái.
—— Vì sao anh Phóng đi đường có vẻ uyển chuyển kì quái dữ vậy?
—— Hóa ra lão đại nhà mình mới là người nằm dưới sao?