Vì lẽ gì mà khi đấy lại không thích Quan Cố chứ? Đến Chu Phóng cũng rất muốn tự mổ xẻ đầu mình ra để tìm câu trả lời.
Đừng nói là hiện tại, nếu lúc đó có người bảo Chu Phóng chỉ có thể lựa chọn giữa Quan Cố và cậu bạn hotboy lớp bên, chỉ sợ hắn cũng sẽ chọn anh.
Nếu sớm biết sau này mình sẽ thích Quan Cố tới vậy, thì ngay ngày đầu tiên quen Quan Cố, hắn nên nhận rõ chính mình là gay luôn mới đúng, trước sau gì cũng bị anh làm mê mẩn đến thần hồn điên đảo cỡ này cơ mà.
Nhưng khi ấy Chu Phóng không biết, đến khi hắn quen cậu bạn kia hắn vẫn chưa nhận ra được tình cảm thật sự của bản thân. Sau này Quan Cố có bạn gái rồi, hắn lại càng không nghĩ đến khả năng anh sẽ thích mình.
Đệt, quên mất vụ Quan Cố từng quen một cô bạn gái!!!
“Diêu Bối Bối và anh chưa từng hẹn hò, một ngày cũng chưa!” Như là đoán được suy nghĩ của hắn, Quan Cố rất nhanh tự thanh minh. “Anh quen cổ khi cùng tham gia lớp hóa học nâng cao. Cô ấy có người yêu học trường kỹ thuật, người nhà Diêu Bối Bối phản đối dữ dội lắm, cả ngày nhìn chằm chằm mọi hành động của cô nàng như theo dõi phạm nhân vậy. Thế nên cô ấy mới tìm anh đóng giả làm người yêu, xem như hỗ trợ lẫn nhau.”
Chu Phóng thấy rất khó tin: “Cô ta nhờ thì anh đồng ý luôn à? Anh thì cần cổ hỗ trợ gì chứ? Phong cách hành xử như vậy chẳng giống anh chút nào.”
Quan Cố liếc hắn: “Em đúng là đồ ngốc.”
Chu Phóng không rõ lí do tự dưng lại bị mắng.
“Anh sợ ai biết chứ, còn không phải là em sao?”
Chu Phóng sửng sốt mấy giây, lại khó chịu càu nhàu tiếp: “Anh không nói thì em biết thế nào được? Em có tâm sự gì cũng muốn kể anh nghe đầu tiên, anh thì ngược lại, chẳng hề xem em là anh em tốt.”
Quan Cố nâng cao âm lượng: “Anh em tốt gì chứ? Anh vừa nhìn thấy em đã muốn ôm, muốn hôn, thậm chí còn nghĩ luôn đến việc lăn giường rồi, ai mà thèm làm anh em tốt với em?”
Trong lòng Chu Phóng vui như nở hoa, khóe miệng không kiềm được khẽ nhếch lên.
“Mà nhắc đến càng bực mình. Em tìm anh tâm sự cái loại hẹn hò với người khác làm mọe gì? Muốn anh tức chết mới vừa lòng à? Anh vất vả nuôi heo lớn, luyến tiếc ăn thịt, cuối cùng lại cho tên thối tha khác hưởng lợi.” Tới giờ Quan Cố vẫn ghim sâu việc năm đó.
Chu Phóng sửng cồ: “…Cái gì mà nuôi heo lớn? Anh đang mắng ai đó?”
Quan Cố bực mình nói: “Thời còn học cấp hai, em và đứa nhóc thiểu năng trí tuệ có gì khác nhau à? Trừ bỏ chơi bùn thì em còn làm được gì nữa? Nếu không phải anh ngày ngày đều thúc ép em học hành, lại còn dành thời gian kèm cặp phụ đạo cho em, đừng nói là trường chuyên cấp ba, em nghĩ mình thi nổi 400 điểm không đã?”
Chu Phóng không phục lắm, ai bảo hắn chỉ giỏi mỗi trò nghịch bùn? Trò nào hắn cũng chơi được hết đấy nhé! Hơn nữa sao anh chắc chắn hắn sẽ không thi được 400 điểm, bộ anh coi hắn ngu dốt dữ vậy thật luôn đấy hả?
Vẻ mặt Quan Cố đầy ghét bỏ, tiếp tục ‘chỉ trích’ Chu Phóng: “Nói em năm đấy bị thiểu năng cũng chả oan đâu. Anh có điểm gì không tốt? Sao em không thích anh mà lại đi thích người khác?”
Chu Phóng không thể nào tức giận nổi nữa, nhìn dáng vẻ Quan Cố thở phì phì kể tội hắn trông đáng yêu không lời nào diễn tả được.
Thời trung học, Quan Cố được rất nhiều bạn nữ yêu thích. Giữa một đám nam sinh nghịch ngợm như khỉ giống Chu Phóng, thì dáng vẻ của Quan Cố lại sạch sẽ đến chói mắt. Anh đối với ai cũng đều lễ phép lịch sự, nhưng lại khá giữ khoảng cách chứ chẳng thân thiết quá với người nào. Đấy chính là loại hình các cô gái thích nhất vào giai đoạn tuổi dậy thì lúc bấy giờ. Trong trí nhớ của Chu Phóng, ngoại trừ những lúc hắn đá cầu, bắn bi, nghịch bùn này nọ ra, thì chỉ còn khắc sâu lại hình ảnh Quan Cố kiên nhẫn, dịu dàng phụ đạo cho mình. Khi ấy gương mặt anh chưa nẩy nở sắc nét, trông vẫn còn non nớt ngây thơ nhưng đã có khí chất tinh anh mười phần.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng Chu Phóng vẫn chẳng thể nào quên được dáng vẻ khi anh giảng bài năm đó. Ánh mắt anh nhìn xuống tờ đề kiểm tra, đôi mắt một mí tràn ngập ánh sáng, hàng lông mi vừa dài vừa rậm, khẽ nhíu mày càu nhàu với hắn: “Cậu là đồ ngốc đấy à? Ai dạy cậu đường kẻ thêm trong hình học có thể vẽ cong vậy hả?”
Thời điểm ấy ai trong hai người cũng không nghĩ đến, trước sau bọn họ đều nối gót nhau thành ‘cong’ cả.
Hiện giờ tuy hai người cao ngang ngang nhau, nhưng Quan Cố vốn dậy thì muộn, lúc học cấp hai vẫn lùn hơn Chu Phóng một đoạn, mãi đến cấp ba mới cao vọt lên.
Nói như vậy, khi đó… cái kia của anh cũng sẽ không to bằng của hắn đâu ha.
Chu Phóng âm thầm tiếc nuối, sớm biết sau này sẽ thích Quan Cố nhiều như thế, năm xưa nên quấn riết lấy anh luôn mới đúng.
“Sau đấy em bị cậu hotboy kia bỏ, ba em lại sinh bệnh, anh sợ em không gượng dậy nổi nên nhịn không được càng thêm quan tâm em hơn. Không chỉ giúp em bổ túc văn hóa, còn tìm giáo viên nghệ thuật dạy thêm cho em. Ngày em trúng tuyển Học viện Điện ảnh, anh vui sướng kinh khủng. Anh nghĩ chúng ta rốt cuộc cũng lên đại học, đều đã là người trưởng thành, có thể tự mình chịu trách nhiệm cho tương lai của bản thân rồi, nên rất muốn bày tỏ tình cảm nghiêm túc với em. Ai ngờ anh còn chưa kịp nghĩ nên thổ lộ như nào, em đã đột ngột kéo tay anh, nói em thích anh.” Quan Cố vẫn đang không ngừng ‘kể tội’ hắn.
Chu Phóng nuốt ực một ngụm nước bọt, chuyện này hắn vẫn nhớ rõ ràng.
Quan Cố thấp giọng nói tiếp: “Lúc ấy anh suýt nữa ứa nước mắt luôn rồi đó. Đã ba năm trôi qua, không ngờ tên ngốc nhà em cuối cùng cũng thông suốt. Kết quả thì sao, con mẹ nó, em được lắm, uống say mèm xong nhận nhầm anh thành người khác.”
Chu Phóng: “…”
Quan Cố nghiến răng nghiến lợi: “Dù là một tảng đá thì anh dùng chân tâm đối tốt với nó, nó cũng sẽ tan chảy, nhưng em thì đến tảng đá cũng không bằng.”
Chu Phóng vội hô: “Có mà, có mà, em tan chảy hoàn toàn rồi mà.”
Quan Cố chăm chú nhìn hắn.
Chu Phóng lúng túng nói: “Ngày đó em bảo thích anh, thật sự là đang nói với anh đó, không phải ai khác đâu.”
Quan Cố ngẩn người, không tin hỏi lại: “Ngay ngày hôm sau bạn trai cũ của em tìm đến tận nhà, hai người liền nối lại tình xưa, đã vậy còn ôm ôm ấp ấp ngay trước cửa cơ mà. Em nói em thích anh ấy hả? Em đang lừa ai đó?”
Chu Phóng cảm thấy oan uổng vô cùng: “Ai thèm nối lại tình xưa với cậu ta? Là cậu ấy tự nhiên tìm đến nháo ầm ĩ. Khi đó em đã come-out đâu, sợ mẹ ở trong nhà nghe thấy nên mới dỗ cho cậu ta mau mau đi thôi, làm gì có chuyện đứng trước cửa mà em dám ôm ấp người nào chứ?”
Vẻ mặt Quan Cố vẫn cực kỳ tối tăm: “Chắc chắn có, tận mắt anh nhìn thấy đấy. Thằng nhóc đó còn hôn em nữa kìa.”
Chu Phóng sớm đã vứt chuyện này ra khỏi đầu từ lâu, làm gì còn nhớ nổi tình tiết cụ thể nữa. Thấy anh không vui, hắn bèn nhanh chóng giải thích: “Xin lỗi, em cũng không nhớ rõ, có thể là có đi, nhưng dù sao em cũng không hề quen lại với cậu ta. Em đã sớm không thích cậu ấy nữa rồi.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Quan Cố, ngượng ngùng bày tỏ: “Buổi tối hôm say rượu, những gì em nói với anh đều là thật cả, em thích anh, rất rất thích anh.”
Quan Cố cực kỳ chấp nhất với chuyện này: “Là nói với anh thật à?”
Chu Phóng vội vã gật gật đầu: “Em sợ anh chê em ghê tởm, nên mới giả say gọi tên người khác mà thôi.”
Quan Cố trầm mặc một lát rồi hỏi: “Vậy là câu “tôi mỗi ngày đều nghĩ đến cậu, cậu mà cũng thích lại tôi thì tốt quá rồi. Nếu có ngày như vậy, dù có bắt tôi lập tức đi tự sát, tôi cũng bằng lòng” thật sự dành cho anh hả?”
Chu Phóng kinh ngạc hô: “Em làm gì nói mấy câu buồn nôn vậy được? Em chỉ đơn giản bảo mình thích anh thôi chứ?”
“Có, chính miệng em nói đấy!” Quan Cố vẫn khăng khăng.
Chu Phóng hoàn toàn không nhớ rõ, nghi hoặc đáp: “Hình như không phải đâu, em chỉ nói thích anh thôi mà.”
Quan Cố không thèm so đo với tên trí-nhớ-ngắn-hạn ấy, lúc này lòng anh đang vui sướng dữ dội lắm rồi: “Từ đó đến giờ, em chỉ thích một mình anh thôi đúng không?”
Chu Phóng bị ánh mắt nóng rực của Quan Cố nhìn đến thẹn thùng, gò má đỏ bừng, hắn hỏi ngược lại: “Anh thì sao? Cũng chỉ thích một mình em chứ?”
Quan Cố lập tức khẳng định: “Từ đầu đến cuối, người anh thích chỉ có duy nhất tên ngốc nhà em.”
Chu Phóng cảm giác mình hơi thua thiệt anh rồi, bèn vội vàng ‘bù đắp’: “Em chưa bao giờ chạm qua ai khác cả, nụ hôn đầu tiên của em là vào tháng trước với anh đó.”
Quan Cố hơi chột dạ: “Anh thì không phải khi đấy.”
Chu Phóng thắng được một ván này nhưng lại chẳng thể cao hứng nổi, hắn cố bình tĩnh hỏi: “Lúc nào? Với ai? Với Diêu Bối Bối à?”
Quan Cố đánh trống lảng: “Diêu Bối Bối có bạn trai rồi, là cậu nam sinh trường kỹ thuật anh từng kể em đó. Hiện tại đang du học ở nước ngoài rồi, từ cấp ba đến giờ bọn họ vẫn luôn quen nhau mà.”
Chu Phóng lại kéo trọng tâm câu chuyện về: “Vậy nụ hôn đầu tiên của anh là bị ai lấy mất?”
Quan Cố rũ tầm mắt xuống, khẽ bảo: “Anh vào toilet xíu đã nhé.”
Chu Phóng: “…”
Quan Cố vừa bước xuống giường vừa nói: “Không phải em luôn muốn biết trong di động của anh có gì sao? Toàn bộ tin nhắn với Diêu Bối Bối vẫn còn nguyên trong đó, mật mã là ngày nhặt được Mèo Tới.”
Anh đưa Mèo Tới đến cho Chu Phóng vào ngày 15/6, bọn họ bèn lấy luôn ngày này làm sinh nhật cho cậu con trai cưng.
Việc đầu tiên Chu Phóng làm sau khi mở khóa điện thoại là bật app weixin lên, thế nhưng trong đó không phải là Tiểu Trang, mà chỉ có tài khoản Quan Cố vẫn thường sử dụng. Cuộc trò chuyện gần đây nhất là với Diêu Bối Bối, không cần mở ra đã thấy ngay câu “Tôi cảm thấy cậu nên uống thêm thuốc đi” của cô ấy.
Chu Phóng nghĩ thầm, hắn cũng thấy Quan Cố nên uống thuốc mới đúng, chứ không thì chẳng có việc lại rảnh rỗi đi giả vờ cosplay Tiểu Trang làm mọe gì.
Hắn ấn mở đoạn chat dở dang của hai người, nhìn những tin nhắn ngày hôm nay vừa được gửi.
Quan Cố: “Tôi nghĩ mình nên nói cho em ấy biết.”
Diêu Bối Bối: “Nghĩ kỹ chưa?”
Quan Cố: “Tôi mới lên máy bay rồi, giờ sẽ đi tìm Chu Phóng đây.”
Quan Cố: “Cậu nhóc ấy nói yêu tôi cơ mà.”
Diêu Bối Bối: “Vẫn nên chúc mừng cậu ha, yêu thương một tên ngốc đúng là chẳng dễ dàng gì.”
Quan Cố: “Ha ha ha.”
Diêu Bối Bối: “Nhưng cậu quyết định nói như nào? Cậu cảm thấy Chu Phóng sẽ tin được sao?”
Quan Cố: “Hẳn là có, tôi cảm giác được tình yêu của em ấy dành cho mình.”
Diêu Bối Bối: “Cậu mà sớm có được sự tự tin này thì tốt quá rồi.”
Diêu Bối Bối: “Tôi đã luôn cảm thấy cậu ấy cũng thích cậu, nhưng nói hoài mà cậu cũng có thèm tin đâu.”
Quan Cố: “Uhm, thừa nhận là cậu nói đúng.”
Quan Cố: “May mà bây giờ vẫn chưa muộn.”
Quan Cố: “Tôi chỉ sợ trì hoãn nữa thì sẽ hối hận thật mất.”
Quan Cố: “Gần đây số lần tôi ngủ mê mệt ngày càng nhiều.”
Diêu Bối Bối: “Ôi, sao đó giờ cậu không nói với tôi vụ này?”
Quan Cố: “Tôi có đi tìm bác sĩ coi thử rồi, cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm đâu.”
Quan Cố: “Tôi tắt điện thoại đã nhé. Cậu cũng chú ý giữ gìn sức khỏe, mang thai lần đầu phải kiêng khem giữ gìn kỹ lắm đấy!”
Diêu Bối Bối: “Đừng bận tâm chuyện của tôi, lo cho cậu đi kìa. Tôi thấy cậu chỉ tiếp nhận vật lý trị liệu chưa hẳn đã là cách tốt nhất đâu.”
Diêu Bối Bối: “Tôi cảm thấy cậu nên uống thêm thuốc đi.”
Chu Phóng không hiểu ra sao, trong lòng hơi run sợ. Quan Cố có bệnh ư? Anh bị bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không?
Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng dội nước. Quan Cố mở cửa bước ra, trên người chỉ khoác áo tắm, bên trong trống trơn không mặc gì.
Tay chân anh vốn dài, đường cong cơ thể rất đẹp, làn da bóng loáng, cơ bắp ở vùng ngực và bụng đều vô cùng vừa vặn. Thoạt nhìn trông anh rất khỏe mạnh, hoàn toàn không giống người đang mắc bệnh chút nào.
Chu Phóng giơ điện thoại lên hỏi: “Diêu Bối Bối đưa thuốc gì cho anh uống vậy?”
“Risperdal.” Quan Cố đáp.
(Risperdal: Thuốc điều trị tâm thần phân liệt, rối loạn hành vi ở bệnh nhân sa sút trí tuệ hoặc rối loạn lưỡng cực thể hưng cảm.)
“Dùng để trị cái gì?”
“Bệnh tâm thần.”
Chu Phóng: “…”
Quan Cố ngồi xuống bên giường, giải thích với Chu Phóng: “Uống cũng vô dụng thôi. Nó là thuốc ức chế tâm thần phân liệt, nhưng anh đâu có bị vậy.”
Chu Phóng: “… Thế bệnh của anh là sao?”
“Anh cũng không rõ. Bác sĩ bảo với anh, bên trong này…” Quan Cố chỉ vào huyệt Thái Dương của chính mình, “…Còn có một người khác.”