"Nó...nó có thật sao" Nhìn bông hoa thần kì đó đang nằm ngay dưới chân mình, tôi buột miệng nói râ câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi.
Hoa Thiên Xứ!
Sắc vàng kim tỏa ra xung quanh khiến người ta cảm thấy phía trước như
một thiên đường kì diệu. Mùi thơm ngào ngạt theo làn gió thu thoảng qua
mũi tôi. Giờ đây, thời gian như ngưng đọng lại. Loài hoa thần kì ấy lại
mọc ở những nơi khỉ ho cò gáy thế này sao? Chúng tôi mê mẩn đứng nhìn
nó...
Í! Chúng tôi!!!
Don't Forget! Nếu không hành động ngay thì tôi phải cam chịu, phó mặc cho người khác sai vặt.
Nhanh như chảo chớp, tôi nhảy lên, chồm lấy bông hoa Thiên Xứ bị vứt cỏng queo dưới nền lá khô.
Vừa lúc đó, một bàn tay khác cùng chạm vào cánh hoa. Theo phản xạ, tôi
đưa mắt nhìn theo cánh tay đó, lại là Vương Thế Khải. Hắn ta sinh ra để
đi gây sự sao??? Trong đầu tôi lại đặt ra câu hỏi mà bấy lâu nay luôn
thắc mắc.
"Muốn gì đây" Tôi tức giận trừng con mắt màu hổ phách lên với tên đó. Xem ra, hắn ta chẳng thấy sợ hãi, còn nhe nhẻn cười.
"Hỏi gì mà ngu thế. Đương nhiên là nó rồi. Nó đó"
"Đừng hòng" Nếu có bản lĩnh hãy bước qua xác ta, bằng không thì ngoan
ngoãn quy phục, làm theo mệnh lệnh của Đại tướng Lâm Phong này.
Nhưng đời nào cái tên ác ma đó chịu nhường tôi chứ. Hắn cố ý giằng co
bông hoa với tôi. Cả hai đều có hết sức kéo bông hoa về phía mình. Còn
Âu Thần đứng ngây người nhìn hay con bò tót đang đấu đá nhau. Giường như cậu không hề quan tâm đến chuyện thắng thua đó!!!
"Tôi...Tôi
nhất định không để cậu thắng đâu" Chết cha! Vương Thế Khải ăn gì mà khỏe như voi í í í. Sắp thua đến nơi rồi má ơi!!! (Vương Thế Khải: Nhóc ăn
gì thì tôi ăn nấy. Cùng là người mà)
"Thương nhóc lắm mới nói với
nhóc câu này nhé ĐỪNG CỐ QUÁ THÀNH QUÁ CỐ ĐẤY" quả đúng như lời họ Vương nói, trong tích tắc lơ là, bông hoa Thiên Xứ kì diệu nhẫn tâm trôi tuột khỏi bàn tay trắng bệch của tôi.
Biết làm thế nào bây giờ. Âu Thần! Cũng chỉ tại cậu ta hết! Nếu như cậu ta không đứng đần ra đó thì
làm gì có chuyện Vương Thế Khải thắng được tôi chứ. Khốn khiếp. Tôi rủa
thầm rồi tìm ngay tên gây ra chuyện tày trời vừa rồi.
"Họ Âu kia!
Cũng chỉ tại cậu tôi mới thảm như thế này. Tại cậu...tại cậu hết đấy. Cứ đứng nhìn gười ta giằng co mà chẳng giúp gì cả. Ứ chịu đâu! HuHuHu" Đập mạnh vào vai cậu ta, tôi bật khóc nức nở.
Vương Thế Khải đứng qua
một bên hết nhìn tôi mếu máo, lại nhìn khuôn mặt dễ thương vô số tội của Âu Thần, lắc lắc đầu"Đã bảo rồi mà không nghe cơ, giờ trách ai"
"Vương Thế Khải! Im mồm ngay. Hức"
Bộp!
Một quả sồi bay trúng đầu họ Vương...