Tomboy Nổi Loạn

Chương 34: Chương 34




Hộc Hộc

"Cố lên. Ta tìm thấy đường về đến trại rồi" Âu Thần vui sướng vỗ vỗ vào vai tôi.

Sắp về rồi ư???

Công nhận khu rừng này rộng thật, khi lạc trời hửng sáng, bây giờ đã sẩm tối...HixHix

Dáng lên...Một chút nữa thôi...

"Oa! Cuối cùng mọi người cũng về rồi, lo chết đi được" Á Đông thất thần ngồi trước đống lửa, vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt nhỏ thay đổi hẳn. Nhỏ vui sướng ôm chầm lấy tôi khiến mọi người xung quanh trố mắt ếch hết lượt"Cứ tưởng không gặp được bà...à ông nữa. HuHu'

Liz Mạc thấy vậy vội giằng tay Á Đông ra, chăm chú nhìn tôi"Cậu bất cẩn quá"

Đâu chỉ riêng mình tôi 'hưởng lộc'...

Mạc Y yểu điệu đi đến, vòng tay qua cổ Âu Thần khiến mặt cậu ửng hồng"Ghét. Có biết làm người ta lo lắm không" Sao thế nhỉ? Nhìn nhỏ Mạc đáng ghét đó quấn quít bên Thần, lòng tôi bỗng lặng đi...

Còn Hàn Âu Dương đấm mạnh vào vai Vương Thế Khải, buột miệng nói"Nếu mấy người có mệnh hệ gì, tôi sẽ san bằng quả núi đó..." Người lạnh lùng như cậu ta cũng biết nói đùa ư? Cái này học từ ai nhỉ??? (Dễ ợt! Khâu Á Đông í mà)

"HaHaHa. Có chắc không vậy anh bạn" Họ Vương khoái trí cười haha...

Xì! Mấy người này làm bộ cứ như bạn thất lạc mười năm...Hết cách!!!

Nhưng, kể ra cũng rất vui đấy! Những hành động chân thực đó cho tôi thấy được tình bạn trong sáng, cảm động...Muốn khóc quá đi!!! Nước mắt ơi, các em đâu rồi??? (Nước mắt: Mi mấy tuổi mà gọi ta là em? Ứ ra!)

Mười người chúng tôi ngồi vay quanh đám lửa, ai nấy đều nở nụ cười tươi rói...Nếu thời gian có thể ngừng lại, tôi nguyện mãi được nhìn thấy giây phút này...Dù chỉ là một lần!!!

"Đúng rồi" Như nhớ ra được điều gì đó, Vương Thế Khải đứng bật dậy, vẻ mặt ma lanh. Sao tôi thấy có gì đó không bình thường???

"Chuyện gì thế" Á Đông lau chau, cũng đứng bật dậy theo.

"Sáng ngày, chúng ta đang thi Truy tìm Thiên Xứ đúng không"

"Ừm"

Vương Thế Khải liếc xéo tôi"Vậy, tôi tìm được hoa Thiên Xứ rồi. Vẫn tính chứ"

Hả???

Câu nói đó của hắn khiến mọi người mắt trợn tròn, mồm há hốc hết lượt vì ngạc nhiên...

"Cậu nói thật chứ" Tên heo xề ngoáy ngoáy tai, cố hỏi lại Khải.

"Ừ"

"Thế tất nhiên là tính rồi. Đã ai nói là dừng cuộc thi đâu"

"Đồ ngu. Nếu nói như vậy thì ta thua là cái chắc"

"..."

Xung quanh tôi đang xảy ra cuộc chiến giữa các tạp âm, điếc tai quá! Mọi thứ ù ù hết lên!

Đồ...đồ họ Vương đáng ghét! Đang yên đang lành lại nhớ ra chuyện đó...

Đúng là Họa Vô Đơn Chí mà!

HuHuHu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.